Nói xong, cô đi ra khỏi phòng thẩm vấn với vẻ mặt không cảm xúc.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trần Nhã Nhã càng bi thương thì hơi nhíu mày, cũng đi theo Tống Vy ra ngoài.
Anh cũng không phải nhìn không ra sự mâu thuẫn trên người Trần Nhã Nhã, cô ta một chút cũng không giống người sẽ giết người.
Nhưng cô ta là do ông Cố tra ra được, ông Cố là người của bên chính phủ, không thể sẽ bắt nhầm hung thủ.
Sau khi Đường Hạo Tuấn đi ra, đóng cửa phòng thẩm vấn lại, nhìn thấy Tống Vy đang nói chuyện với cảnh sát thì đi tới.
Đi tới thì nghe thấy cô đang hỏi: “Giống như Trần Nhã Nhã, có thể phán bao nhiêu năm?”
“Hai lần cố ý giết người, còn qua lại với xã hội đen, tội rất lớn, ít nhất 15 năm.” Cảnh sát trả lời.
“15 năm?” Tống Vy mím môi, cảm thấy có hơi ngắn rồi.
Có điều cô cũng biết, cố ý giết người, nhưng người bị hại không chịu tổn hại cụ thể, có thể tuyên án 15 năm, quả thật là tối đa rồi.
“Vậy khoản bồi thường tổn thất tinh thần thì sao?” Đường Hạo Tuấn một tay đút túi quần, đứng ở bên cạnh Tống Vy.
Cảnh sát suy nghĩ một lát: “Bồi thường chắc chắn là có, nhưng cụ thể bao nhiêu tôi cũng không rõ, phải xem phía tòa án xét xử.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Tống Vy miễn cưỡng mỉm cười. Kiếm Hiệp Hay
Cảnh sát lật văn kiện trong tay ra, nói với cô và Đường Hạo Tuấn: “Nếu như không có vấn đề gì khác thì hai vị ký tên vào đây.”
Đường Hạo Tuấn nhận lấy chiếc bút máy, ở chỗ cảnh sát chỉ, ký tên của mình một cách rồng bay phượng múa.
Sau khi ký xong, anh đưa bút máy cho Tống Vy.
Tống Vy nhận lấy, cảm nhận độ ấm ở thân chiếc bút, không nhịn được mà miết ngón tay, sau đó ký tên của mình bên cạnh tên của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhìn chữ ký một lớn một bé, một cứng cáp một phóng khoáng ở sát cạnh nhau, cánh môi không khỏi nhếch lên.
Sau đó, hai người ra khỏi cục cảnh sát.
Đường Hạo Tuấn lấy ra chìa khóa xe: “Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi!”
“Không cần đâu Sếp Đường, tôi lái xe tới.” Tống Vy chỉ vào xe của mình.
Đường Hạo Tuấn nhìn qua, lông mày nhăn lại.
Chiếc xe chất lượng kém như vậy, lái thật sự an toàn sao?
Tống Vy không biết Đường Hạo Tuấn đang nghĩ gì, bỗng nhiên cúi người với anh: “Cảm ơn Sếp Đường đã giúp bắt được hung thủ, nếu không tôi sau này vẫn phải lo lắng.”
Mặc kệ nói thế nào, bắt được Trần Nhã Nhã, nút thắt của cô cũng bớt đi một cái.
Tiếp theo, chính là người ẩn nấp sâu hơn, đã bắt cóc con của cô, đốt kho của cô, chỉ khi lôi được người này ra, cô mới có thể kê cao gối không cần lo nghĩ gì nữa.
“Em không cần cảm ơn tôi, tất cả đều là do tôi mà ra, nên là tôi xin lỗi em mới phải.” Đường Hạo Tuấn buông thõng tay.
Tống Vy mỉm cười, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, vỗ trán, sau đó từ trong túi rút ra một tấm chi phiếu và chiếc thẻ đen đưa cho anh: “Sếp Đường, đây là số tiền lần trước nợ anh, còn cả thẻ của anh, bây giờ trả cho anh.”
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lập tức sa sầm.
Tuy có hơi không vui khi cô gấp gáp trả lại số tiền này cho anh, sòng phẳng tất cả với anh như vậy, nhưng vẫn nhận lấy chi phiếu và chiếc thẻ.
Bởi vì không nhận, sẽ khiến cô khó xử.
Thấy Đường Hạo Tuấn đã nhận tiền, Tống Vy hiểu ý mỉm cười: “Vậy thì Sếp Đường, tôi cáo từ trước, tạm biệt!”
Nói xong, cô mở cửa xe rồi ngồi vào.
Đường Hạo Tuấn mím môi, sau khi dõi theo xe của cô đi xa, cũng không có nán lại, lái xe quay về tập đoàn Đường Thị, tiếp theo, còn có cuộc họp rất quan trọng đợi anh chủ trì.
Tống Vy cũng đã quay lại bệnh viện, vừa bước vào thì bị Giang Hạ hỏi tới tấp: “Như nào như nào, người đó tên là gì, nhận tội rồi chứ?”