Tống Vy liếc nhìn anh, đưa khẩu cung cho anh: “Trên đó nói, Trần Nhã Nhã là vì để gả cho anh mới muốn giết tôi, tôi rất thắc mắc, cô ta muốn gả cho anh, giết tôi có tác dụng gì, giết Tống Huyền, Tống Huyền lúc đó vẫn là vị hôn thê của anh, giết Tống Huyền, khả năng gả cho anh không phải cao hơn sao?”
Cô thật ra muốn nói, giết Lâm Giai Nhi thì khả năng sẽ cao hơn.
Nhưng Lâm Giai Nhi là người anh yêu, cô nói như vậy, nhất định sẽ chọc giận anh.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này của Tống Vy, ánh mắt nhìn cô trở nên phức tạp.
Tại sao ai cũng nhìn ra được, người anh yêu là cô, còn bản thân cô lại không nhìn ra chứ?
Anh yêu cô, Trần Nhã Nhã giết cô, đương nhiên mới là sự lựa chọn chính xác nhất.
Thở dài một tiếng trong lòng, Đường Hạo Tuấn trả lại khẩu cung cho cảnh sát: “Chúng tôi có thể đi gặp cô ta không?”
“Đương nhiên có thể.” Cảnh sát gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tống Vy: “Đi thôi, đi gặp cô ta.”
Tống Vy cũng có ý này, ừm một tiếng, đi qua.
Trong phòng thẩm vấn, Tống Vy đứng ở trước mặt Trần Nhã Nhã, lạnh lùng nói: “Chỉ vì đố kỵ thì cô muốn ra tay với tôi, muốn giết tôi, không cảm thấy quá độc ác hay sao?”
Trần Nhã Nhã ngẩng đầu liếc nhìn cô, nhưng rất nhanh cúi đầu, trong giọng nói tràn ngập đau thương và chua xót: “Tùy cô nói sao thì nói, tôi cái gì cũng chả sao cả.”
“Hửm?” Tống Vy nghi ngờ nheo mắt lại.
Kỳ lạ, phạm nhân bình thường bị bắt, khi đối diện với người bị hại, không phải đều nên không cam không phục sao?
Tại sao phản ứng của cô ta lại đau thương như này?
“Đang nghĩ cái gì?” Đường Hạo Tuấn đứng ở đằng sau Tống Vy, cụp mắt nhìn dáng vẻ trầm tư của cô, đột nhiên lên tiếng hỏi một câu.
Tống Vy hoàn hồn lại, lắc đầu: “Không có gì, có lẽ là tôi đa nghi rồi.”
Người anh tra ra, chắc sẽ không sai.
Nghĩ rồi, Tống Vy hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác kỳ quái nhàn nhạt trong lòng, nhìn Trần Nhã Nhã rồi nói: “Tôi hỏi cô, khoảng thời gian gần đây, chuyện kho của tôi bị cháy, có phải cũng là cô làm?”
Trần Nhã Nhã nghi hoặc nhíu mày: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi chỉ hạ sát thủ với cô, kho của cô và con của cô xảy ra tai nạn xe, đều không có liên quan đến tôi.”
“Cái gì?” Sắc mặt của Tống Vy thay đổi.
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn cũng co lại, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Tống Vy mặt mày có hơi trắng bệch túm chặt vai của Trần Nhã Nhã, giọng nói có hơi run rẩy hỏi: “Cô nói hai chuyện này, không phải do cô làm?”
“Không sai.” Trần Nhã Nhã gật đầu.
Tống Vy nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta, nhìn ra được cô ta quả thật không có nói dối, một làn khí lạnh, chạy dọc sống lưng.
Không phải là cô ta, cũng không phải là Tống Huyền, vậy sẽ là ai?
Lẽ nào còn có kẻ địch khác?
Nghĩ đến đây, Tống Vy cảm xúc kích động túm chặt hai bên đầu, nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại tất cả những người cô kết giao từ khi về nước.
Nhưng suy nghĩ một vòng, không có ai có hiềm nghi, ngược lại đầu còn trở nên đau nhói.
Đường Hạo Tuấn thấy dáng vẻ đau khổ của Tống Vy, trái tim chợt tối sầm, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô: “Được rồi, không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa.”
Tống Vy túm chặt viền áo vest của anh, dựa vào lồng ngực của anh, ngửi mùi hương bạc hà thoang thoảng trên người anh, từ từ bình tĩnh lại, sau đó buông tay ra, lui khỏi lòng của anh.
“Cảm ơn Sếp Đường, tôi đã ổn hơn rồi, mặc kệ người bắt cóc con tôi, thiêu cháy kho của tôi là ai, tôi đều nhất định phải bắt được, còn cô Trần!”
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, xoay người, nhìn chằm chằm Trần Nhã Nhã: “Cô Trần thì cố gắng ở trong tù cải tạo đi!”