Gương mặt nhỏ của Tống Vy chợt đỏ ửng.
Quần áo nhăn rồi, rốt cuộc làm sao mà nhăn, cái này còn cần nói sao?
Vừa rồi ở trong bếp, anh cưỡng chế đè cô như vậy, cô không cựa quậy được, cả người mềm nhũn.
Vì để đứng vững, cô đương nhiên phải tìm thứ gì đó để túm.
Vậy nên quần áo của anh đương nhiên trở thành tay vịn tốt nhất, sau đó bị túm nhăn.
Nghĩ tới đây, Tống Vy ho khẽ một tiếng, sau đó không khách sáo mà lườm anh: “Được rồi, anh mau đi đi.”
Giọng điệu của cô mang theo vài phần thúc giục, tỏ ý anh đừng nói nữa.
Không chừng một lát nữa, anh còn nói ra những lời khiến người khác đỏ mặt tim đập nhanh.
Advertisement
Đường Hạo Tuấn nhìn gương mặt đỏ bừng của Tống Vy, dáng vẻ xấu hổ và ngại ngùng tới đáng yêu thì khẽ cười một tiếng, sau đó anh cất bước rời đi.
Rất nhanh, cửa bếp chỉ còn lại Tống Vy và Trần Châu Ánh.
Sau khi nhìn thấy bóng người của Đường Hạo Tuấn hoàn toàn biến mất, cũng không có tiếng bước chân nữa, Trần Châu Ánh lúc này mới thở phào, vỗ lồng ngực nói: “Tốt quá rồi, sát thần cuối cùng cũng đi rồi.”
Sát thần?
Tống Vy nhướn mày: “Châu Ánh, cậu ở trước mặt tớ, nói chồng tớ là sát thần, cậu không sợ tớ cáo trạng sao?”
Cô cười như không cười mà nói.
Trần Châu Ánh nhìn cô, cười trừ he he: “Vy Vy, tớ biết cậu sẽ không, vậy nên mới dám nói như vậy.”
“Trước đây sẽ không, không đại biểu bây giờ sẽ không.” Tống Vy khoanh tay lại, cố ý dọa cô ấy.
Trần Châu Ánh nịnh nọt ôm lấy cánh tay của Tống Vy, làm nũng mà lắc lắc: “Aiya, Vy Vy tốt của tớ, cậu đừng như vậy mà, chúng ta là bạn tốt, bạn thân, cậu không thể hại chết tới.”
Tống Vy dở khóc dở cười: “Sao lại là tớ hại chết cậu chứ, lẽ nào không phải cậu nhiều lời hay sao?”
Trần Châu Ánh lại cười he he: “Hết cách, thật sự là sếp Đường vừa rồi quá đáng sợ, ánh mắt anh ta vừa rồi nhìn tớ, hồn của tớ cũng bay mất rồi, đối với tớ mà nói, anh ta không phải là sát thần sao?”
Tống Vy buồn cười lắc đầu: “Được rồi, tớ trêu cậu đó, sẽ không nói với anh ấy.”
“Tớ biết ngay Vy Vy là tốt nhất.” Trần Châu Ánh cười rồi dựa đầu vào vai của Tống Vy: “Có điều Vy Vy, cậu vẫn phải nói vài lời tốt đẹp cho tớ, tớ không cẩn thận nhìn thấy hai vợ chồng cầu hôn nhau còn gây ra động tĩnh, sếp Đường thật sự giận tớ không phải vì tớ nhìn thấy hai người hôn nhau mà là tớ gây ra động tĩnh làm phiền hai người, vậy nên khoảng thời gian tiếp theo, sếp Đường chắc chắn sẽ nhìn tớ không thuận mắt, tớ ở dưới áp lực như vậy, chắc chắn sống trong lo sợ, cậu nhất định phải giúp tớ ổn định cảm xúc của sếp Đường, tuyệt đối đừng để sếp Đường nhìn thấy tớ, tìm tớ gây phiền phức.”
CO
“Yên tâm đi, anh ấy sẽ không thế đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.” Tống Vy thấy cô ấy sợ thành như vậy, buồn cười nói.
“Cái gì mà nói tớ nghĩ nhiều.” Trần Châu Ánh thẳng sống lưng, sắc mặt rất là nghiêm túc: “Điều tớ nói là sự thật, sếp Đường rất nhỏ mọn, các cậu chiến tranh lạnh lâu như vậy, không dễ gì mới làm hòa, lúc sếp Đường và cậu đang gần gũi, lại bị tớ không cẩn thận cắt ngang, trong lòng sếp Đường chắc chắn có oán khí với tớ, nhìn thấy tớ sẽ nghĩ tới chuyện tớ làm phiền chuyện tốt của anh ta, không làm khó tớ mới lạ.”
Thấy cô ấy nói chắc chắn như vậy, Tống Vy cũng không biết phải khuyên cô ấy kiểu gì rằng Đường Hạo Tuấn thật sự sẽ không làm khô Cô ấy.
Tống Vy lắc đầu bất lực, khẽ cười nói: “Được rồi, nếu cậu cho rằng như vậy, vậy tớ để ý anh ấy, không để anh ấy làm khó cậu.”
Mắt của Trần Châu Ánh chợt sáng lên: “Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn cậu Vy Vy.”
Tống Vy đè tay xuống: “Đừng kích động, bây giờ không phải còn chưa xảy ra chuyện gì hay sao.”
“Tớ đương nhiên kích động rồi, bởi vì cậu là lá chắn bảo vệ của tớ, tớ phải lấy lòng cậu.” Trần Châu Ánh cười rồi nói, sau đó nghĩ tới điều gì đó, con mắt khẽ đảo, trên mặt nở nụ cười xấu xa: “Có điều Vy Vy, tớ thật sự không ngờ nhà, cậu và sếp Đường vậy mà cuồng nhiệt như vậy, ở trong bếp thì... he he.
Lời cuối cùng cô ấy không nói, mà dùng nụ cười nham hiểm thay thế.
Nhưng ý tứ mọi người đều hiểu.
Mặt của Tống Vy lại đỏ ửng, xấu hổ nói: “Cái này có gì ngạc nhiên chứ, giống như cậu vừa nói thôi, chúng tớ chiến tranh lạnh nhiều ngày như vậy, anh ấy rất lâu không gần gũi với tớ, bây giờ đã làm hòa rồi nên không nhịn được chứ sao.”
“Ồ - -" Trần Châu Ánh cười xấu xa mà kéo dài âm cuối: “Không nhịn được à, Vy Vy, cậu thay đổi rồi.”
“Tớ sao lại thay đổi chứ?” Tống Vy nhìn cô ấy.
“Trở nên to gan cuồng nhiệt rồi.” Trần Châu Ánh giơ hai ngón cái lên, sau đó ấn vào nhau: “Cậu của trước kia hơi bị tớ nhìn thấy
một chút dấu vết sau khi thân mật với sếp Đường thì cực kỳ xấu hổ, lần này bị tớ nhìn thấy hành động thân mật thực tế, vậy mà không xấu hổ như trước, hơn nữa còn có thể thoải mái nói không nhịn được, cái này không phải thay đổi thì là cái gì, có phải sau khi bị tớ cười mấy lần, da mặt dày hơn rồi không?”
Cô ấy dùng vai đụng Tống Vy.
Tống Vy dịch sang một bên, kéo giãn khoảng cách với cô ấy, đỏ mặt trả lời: “Gần như vậy, dù sao tớ cũng bị cậu cười mấy lần rồi, cũng quen rồi, da mặt Có thể không dày sao?”
“He he, vậy xem ra thật sự là công lao của tớ.” Trần Châu Ảnh cười rồi nói: “Thật ra da mặt dày một chút cũng tốt, hở một tí thì xấu hổ thì ăn không xuôi rồi.”
“Chỉ cậu có lý.” Tống Vy không khách sáo mà lườm cô ấy.
Sau đó, Cô day huyệt thái dương, nói chuyện chính: “Đúng rồi, cậu trở về từ khi nào? Không có việc gì thì chạy tới bếp làm gì?”
“Tớ vừa quay về không lâu.” Trần Châu Ánh khoát tay đáp: “Trước khi tớ ra ngoài không phải đã nói, muốn chuẩn bị quà cho
cậu và sếp Đường hay sao, cho nên ra ngoài mua quà cho hai người, mua xong thì trở về, ở trong phòng khách gặp được Kiều Phàm, nói với anh ta vài câu, sau khi từ chỗ anh ta biết cậu ở trong bếp thì đi tới cậu, muốn đưa quà cho cậu, ai ngờ sếp Đường cũng ở đây, còn... Có điều Vy Vy, hành động sếp Đường ấn cậu vào tường hôn đó, thật sự là quá ngầu, cậu thật là CÓ phúc, có thể có người chồng đẹp trai như vậy.”
Cô ấy cười xấu xa chớp mắt với Tông Vy.
Tống Vy ngoài mặt tuy ngại ngùng, nhưng trong mắt lại không che đậy được sự kiêu ngạo: “Cũng tạm được, cũng chỉ đẹp trai hơn người đàn ông bình thường một chút.”
“Vy Vy, câu này của cậu khiến người khác muốn đánh người nha.” Trần Châu Ánh lườm cô.
Tống Vy khẽ mỉm cười, xua tay: “Được rồi được rồi, không nói những lời này nữa, quà cậu mua đâu?”
Cô đưa tay ra.
Trần Châu Ánh chỉ về phía phòng khách: “Ở phòng khách đó, tớ không cầm theo.”
“Vậy thì đi thôi.” Tống Vy kéo cánh tay của cô ấy: “Tớ rất muốn xem thử, câu chuẩn bị quà gì cho tớ và Hạo Tuấn.”
Trong mắt Trần Châu Ánh vụt qua một tia ánh sáng xấu xa, trên mặt nở nụ cười càng thêm nham hiểm: “Yên tâm, sếp Đường chắc chắn rất thích.”
“Tại sao anh ấy lại rất thích?” Tống Vy có chút không hiểu.
Ý của lời này rất rõ ràng.
Vậy thì cô chưa chắc thích, nhưng Đường Hạo Tuấn là cực kỳ thích.
Điều này khiến trong lòng Tống Vy không biết tại sao lại có chút dự cảm không tốt.
“Bởi vì đàn ông đều thích thứ này.” Mí mắt của Trần Châu Ánh nhướn lên, nói đầy thâm ý.
Dự cảm của Tống Vy càng thêm không tốt.
“Ổ? Rốt cuộc là thứ gì?” Tống Vy hỏi.
Trần Châu Ánh lắc lắc ngón tay: “Không thể nói không thể nói, cậu xem rồi sẽ biết thôi, yên tâm đi, là thứ tuyệt đối có thể khiến cậu và sếp Đường gia tăng tình cảm, đi thôi, tớ dẫn cậu đi xem.”
Tống Vy nghe cô ấy nói như vậy, biết rằng không nhìn thấy đồ là không thể biết rốt cuộc là gì, cô cũng hết cách, chỉ đành đi theo cô ấy đi tới phòng khách.
Trong phòng khách đã không còn ai rồi, Kiều Phàm không biết đã rời đi từ khi nào.
Tống Vy và Trần Châu Ánh đi tới trước sô pha, trên sô pha để một cái túi rất đẹp, trong túi hình chữ nhật, nhìn một cái là biết một cái hộp.
Chiếc hộp không lớn, cũng chỉ là cỡ một cái hộp giày, hơn nữa chiếc hộp và cái túi đều là màu đen, đóng gói cẩn thận.
Tống Vy cũng nhìn không ra bên trong rốt cuộc là thứ gì.