Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1341: TRẦN CHÂU ÁNH SỬNG SỐT



Bóng dáng nhỏ bé đó, hoàn toàn bị đè không có không gian cử động giãy dụa, chỉ có thể để mặc bóng người cao lớn kia làm gì thì làm.

Trần Châu Ánh nhìn đôi nam nữ hôn nhau quên trời quên đất trong bếp, cả gương mặt bùm một cái, đỏ rực, ngay cả tai và cổ cũng đỏ bừng, cả người đứng ở đó, đi cũng không được, không đi cũng không được.

Cô ấy thế nào cũng không ngờ, mình đi tới đây vậy mà sẽ nhìn thấy cảnh tượng như này.

Thật ra vào lúc nghe thấy âm thanh, trong lòng cô ấy đã đoán được rồi.

Chỉ là tính tò mò của cô ấy điều khiển, muốn cô ấy nhìn rõ ràng, sau đó nhìn thấy một màn như này.

Không thể không nói, sếp Đường thật sự quá đáng quá rồi, giờ đã không nhịn được, vậy mà đè Vy Vy ra hôn ở trong bếp, không thể về phòng sao?

Trong lòng Trần Châu Ánh vừa mỉa mai, chân vừa dịch về phía sau, không dám xem nữa.

Cô ấy muốn nhân lúc trước khi mình bị phát hiện, mau chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này, nếu không bị phát hiện thì thảm rồi.

Sếp Đường chắc chắn sẽ không tha cho cô ấy.

Advertisement

Nghĩ vậy, Trần Châu Ánh nuốt nước bọt, bước chân lùi lại càng thêm nhanh.

Nhưng vì cô ấy quá gấp gáp, bước quá lớn, cho nên cô ấy lùi lại, không cẩn thận đụng vào bức tường đằng sau, trong miệng vô thức kêu đau một tiếng.

Âm thanh này vừa phát ra, hai người đang hôn nhau trong bếp lập tức nghe thấy, dừng động tác.

Trần Châu Ánh cũng ý thức được mình phát ra âm thanh, mắt trợn to, sắc mặt tái đi, sau đó vội vàng bịt miệng lại.

Xong rồi, xong đời rồi!

Cô ấy bây giờ chạy còn kịp không?

Trần Châu Ánh một giây trước còn muốn chạy, nhưng ngay giây sau thì cô ấy biết mình bây giờ chạy cũng muộn rồi.

Bởi vì cô ấy đã bị sếp Đường nhìn rồi.

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đang hôn nhau quên trời quên đất, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh có người.

Anh lập tức buông Tống Vy ra, lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Trần Châu Ánh cực kỳ hoảng loạn, sắc mặt lập tức đen xì.

Tống Vy cũng không ngờ Cô và Đường Hạo Tuấn hôn nhau ở trong bếp lại bị người khác thấy, cả người vô cùng xấu hổ.

Có thể không xấu hổ sao?

Nơi này là nhà bếp.

Ai không có chuyện gì lại hôn nhau ở trong bếp chứ.

Vậy nên sau khi bị người khác nhìn thấy, cô đương nhiên cảm thấy rất ngại.

“Là Châu Ánh.” Khi Tống Vy nhìn thấy người nhìn thấy cô và Đường Hạo Tuấn đang hôn nhau ở trong bếp là Trần Châu Ánh, quả thật đã thở phào.

Dù sao Trần Châu Ánh từng thấy cô rất nhiều lần bị Đường Hạo Tuấn dày vò tới trưa mới thức dậy, cho nên da mặt của cô khi đối mặt với Trần Châu Ánh ít nhiều cũng dày hơn một chút.

Dù sao Trần Châu Ánh từng thấy cảnh xấu hổ của cô quá nhiều, thêm một lần nữa cũng không sao.

cùng lắm thì để Trần Châu Ánh cười nhạo Cô thêm lần nữa.

Tóm lại, bị Trần Châu Ánh nhìn thấy, tóm lại tốt hơn bị Kiều Phàm nhìn thấy.

Bị Kiều Phàm nhìn thấy, Cô sẽ xấu hổ tới mức ngại gặp người khác, nhưng bị Trần Châu Anh nhìn thấy, cô lại không có phản ứng lớn như vậy.

“Đi, qua đó.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng liếc xéo Trần Châu Ánh, nắm tay của Tống Vy đi tới.

Tống Vy ừ một tiếng, vừa đi vừa lau môi.

Môi của cô bị Đường Hạo Tuấn vừa cắn vừa mút, lúc này chắc đã sưng rồi.

Lát nữa đối mặt với Trần Châu Ánh, đoán chắc Trần Châu Ánh sẽ cười chết CÔ.

Tống Vy thở dài, bất lực cười khổ một tiếng.

Ở bên kia, Trần Châu Ánh sau khi biết mình bị phát hiện, không tiếp tục chạy lùi nữa, chỉ có thể đứng ở đó, chuẩn bị đón cuồng phong bão tố.

Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn dắt Tống Vy đi về phía mình, tim của Trần Châu Ánh cũng sắp bị dọa bay ra ngoài.

Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt u ám đó của Đường Hạo Tuấn, cô ấy nuốt nước bọt, gò má càng thêm trắng bệch.

“Sếp, sếp Đường, Vy Vy.” Trần Châu Ánh nhìn thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn dừng ở trước mặt mình, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, chào hai người.

Tống Vy ngược lại cười với Trần Châu Ánh, coi như đáp lại.

Mà Đường Hạo Tuấn thì mặt không cảm xúc, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Trần Châu Ánh, giọng nói lạnh lùng nói: “Cô đến làm gì?”

“Không, không có gì.” Trần Châu Ánh vội vàng lắc đầu xua tay: “Tôi là tới tìm Vy Vy, tôi không ngờ hai người đang... đang cải đó...”

Cô ấy càng nói càng nhỏ giọng. Mà khi Tống Vy nghe thấy câu cái đó của cô ấy, mặt đỏ ửng, xấu hổ quay đi chỗ khác.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Cô đã nhìn bao lâu?”

Trần Châu Ánh lần này lắc đầu như tát nước: “Không bao lâu cả, thật sự không bao lâu cả, tôi chỉ nhìn một cái mà thôi, thật sự chỉ nhìn một cái.”

Cô làm một động tác một chút xíu, biểu thị điều mình nói là thật: “Hơn nữa sau khi tôi nhìn thấy hai người đang hôn nhau thì lập tức che mặt, muốn rời khỏi nơi này, tránh làm phiền hai người, nhưng không ngờ tôi va vào tường...”

Lời đằng sau cô không nói nữa, nhưng ý tứ mọi người đều hiểu.

Bởi vì va vào tường, cho nên phát ra âm thanh, đánh động hai người.

Nếu không, Cô ấy sớm đã rời đi, bọn họ cũng không phát hiện cô nhìn trộm bọn họ hôn nhau.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Châu Ánh thở dài một trận, và rất trách bản thân.

Mày nói mày đi thì đi thôi. Vậy mà vô dụng như vậy, còn có thể va đập.

Bản thân Trần Châu Ánh cũng ghét chính mình luôn rồi.

Đường Hạo Tuấn cũng cảm thấy cô ấy thật sự quá ngốc, đi đường còn có thể va chạm, quấy nhiễu nhã hứng của anh.

Nếu không phải nể tình người phụ nữ này là bạn của Tống Vy, anh sớm đã cho người ném ra ngoài rồi.

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn Trần Châu Ánh, sắc mặt càng lúc càng khó coi, khí tức xung quanh cũng đè nén tới đáng sợ.

Trần Châu Ánh cũng sắp bị dọa khóc rồi, đầu tiên là dè dặt nhìn Đường Hạo Tuấn, cuối cùng nhìn sang Tống Vy với ánh mắt cầu xin, mắt chớp chớp, ý trong mắt rất rõ ràng.

Vy Vy, giúp tớ!

Tống Vy nhận được cầu cứu của Trần Châu Ánh, nhìn dáng vẻ Trần Châu Ánh bị Đường Hạo Tuấn dọa không nhẹ, không khỏi có hơi buồn cười: “Được rồi Hạo Tuấn, đừng như vậy, anh xem anh dọa Châu Ánh rồi kìa, cô ấy đâu phải cố ý, cô ấy là đến tìm em, ai biết chúng ta đang… có điều chuyện này cũng tại anh, không có chuyện gì đi hôn em ở trong bếp.”

Tống Vy đánh vào cánh tay của Đường Hạo Tuấn, không khách sáo mà nói.

Mặc kệ như nào, Trần Châu Ánh là bạn của cô, cho dù nhìn thấy cũng là vô tâm.

Cô cũng không đành nhìn thấy Trần Châu Ánh bị Đường Hạo Tuấn ghi hận.

Phải, ghi hận.

Đường Hạo Tuấn nhìn Trần Châu Ánh lạnh lùng như vậy, không phải vì cái khác, thuần túy là Trần Châu Ánh đột nhiên xuất hiện, quấy nhiễu nhã hứng của anh.

Cho nên cô thế nào cũng phải giúp Trần Châu Ánh nói chuyện.

Nghe thấy Tống Vy nói giúp mình, Trần Châu Ánh cũng nhìn sang Đường Hạo Tuấn, vội vàng gật đầu: “Đúng đó sếp Đường, Vy Vy nói không sai, tôi không phải cố ý, tôi thật sự không biết hai người đang thân mật, nếu tôi biết, tôi tuyệt đối không tới, vậy nên sếp Đường, anh tha cho tôi lần này đi, tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa, tôi thề.”

Nói xong, cô ấy giơ ba ngón tay lên, làm động tác thề, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tống Vy nhìn mà có chút buồn cười, kéo cánh tay của Đường Hạo Tuấn, lại nói giúp: “Được rồi Hạo Tuấn, bỏ đi, Châu Ánh chỉ là không cẩn thận nhìn thấy chúng ta hôn nhau, đây phải làm chuyện xấu gì, anh như vậy sẽ dọa cô ấy, cùng lắm buổi tối chúng ta tiếp tục?”

Câu nói cuối cùng này, cô nói rất bé, là ghé vào bên tai Đường Hạo Tuấn nói, chỉ nói cho một mình anh nghe.

Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe ám quang, khí lạnh quanh người lập tức thu lại.

Thấy vậy, Tống Vy biết đã thành công rồi, có hơi buồn cười: “Được rồi, anh đi trước, em nói chuyện với Châu Ánh, dỗ cô ấy, cô ấy bị anh dọa không nhẹ, không an ủi cô ấy, tối nay cô ấy sẽ mơ thấy ác mộng.”

Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trần Châu Ánh, sự khinh bỉ trong mắt rất rõ ràng, rõ ràng xem thường lá gan này của Trần Châu Ánh.

Anh còn chưa làm gì với cô ấy, chỉ lạnh mặt, như vậy cũng bị không nhẹ, thật là vô dụng!

“Đừng nói quá lâu, anh về phòng thay quần áo trước, quần áo nhăn rồi.” Đường Hạo Tuấn chỉnh cổ áo sơ mi, nói đầy thâm ý, giọng nói trầm thấp gợi cảm.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv