Ba Giang và mẹ Giang đều biết con gái họ coi trọng đứa trẻ trong bụng mình như thế nào, có thể nói lấy tính mạng ra so sánh cũng không ngoa. Lúc đầu, Giang Hạ quyết tự sát để dập tắt mối ân oán giữa Kiều Phàm và nhà họ Giang.
Nhưng sau khi biết mình có thai, cô đã từ bỏ ý định tự tử, có thể nói, Giang Hạ sống vì đứa con trong bụng.
Thậm chí, vì đứa bé, cô thà lưu lạc tha hương cũng không chịu để cho Kiều Phàm lấy đi đứa bé, cho dù là đi thôi miên để bản thân quên đi Kiều Phàm, quên đi tình cảm với Kiều Phàm - cha của đứa bé này, cũng vẫn muốn giữ lại đứa bé.
Vì vậy, đối với Giang Hạ, đứa bé là cuộc sống của cô.
Advertisement
Nhưng hiện tại, cô lại nguyện ý bỏ đi đứa bé này vì bọn họ, đều này khiến người làm cha mẹ như bọn họ làm sao có thể không cảm động.
"Giang Hạ..." Mẹ Giang đau khổ ôm lấy Giang Hạ: "Con yên tâm, ba con sẽ không sao cả, mẹ sẽ không để con phải hy sinh bản thân”
“Mẹ con nói đúng” Ba Giang trầm mặt, cũng thở dài một tiếng: “Ba cũng sẽ không để con hy sinh bản thân đầu, có chuyện gì, người làm cha mẹ chúng ta sẽ gánh vác, sẽ không để con gánh vác thay bọn ta, vì vậy, Hạ, con đừng có suy nghĩ như thế, hiểu không?”
Giang Hạ cụp mí mắt xuống, không nói gì.
Nhìn thấy cô như vậy, ba Giang biết cô căn bản không nghe lọt lời nói của ông ấy, trong lòng cảm thấy bất lực.
Có điều ông ấy cũng hiểu được vì sao con gái lại không nghe lời, dù sao đứng ở vị trí của cô, quả thực cô chỉ có cách lựa chọn như vậy.
Cô không thể chỉ vì giữ lại đứa bé mà bỏ mặc người cha như ông ấy, đúng không?
Ông ấy biết con gái sẽ không làm như vậy, cô là người có hiểu nhất, nếu cô thực sự vì lựa chọn đứa bé mà bỏ mặc người cha như ông ấy, vậy bản thân cô sẽ hận chính mình.
Vì vậy, Hạ chỉ có thể hy sinh đứa bé của mình, lựa chọn người cha của cố.
Nếu không, Hạ sẽ bị người người chỉ trích.
Tất nhiên, cô lựa chọn như vậy sẽ khiến cô mất đi đứa bé, mà sự đau khổ này, Hạ cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Vì vậy, ông ấy không muốn con gái mình phải đối mặt với sự lựa chọn như vậy, càng không muốn con gái hy sinh đứa bé để cứu cha mình. Ông ấy đã già như vậy rồi, đời này cũng chỉ như vậy, vì thế cho dù là chết hay là ngồi tù, ông ấy đều không sợ.
Tóm lại, ông ấy sẽ không để người nhà mình hy sinh bất cứ điều gì để cứu mình.
Cùng lắm, ông ấy đồng quy vụ tận với Kiều Phàm, ông ấy chết, cũng kéo Kiều Phàm theo, như vậy, nhà họ Giang ông mới thật sự được coi là bình yên.
Ba Giang suy nghĩ với vẻ mặt âm trầm.
Sau đó, cả nhà đều không nói gì nữa, yên lặng ngồi trên ghế chờ Kiều Phàm tỉnh lại.
Có điều chờ tận đến lúc trời tối, Kiều Phàm vẫn không có ý tỉnh lại, nghe bác sĩ nói, có chút chấn động não nhẹ, có thể phải qua mấy ngày mới tỉnh.
Không còn cách nào, ba Giang chỉ có thể thuê đến một y tá, sau đó cả nhà trở về nhà.
Sau khi trở về, ba Giang đã liên lạc với Tống Vy, hy vọng rằng Tổng Vy sẽ cử người đến đưa mẹ Giang và Giang Hạ đi. Ông ấy ở lại đây là được rồi, không muốn khiến vợ con mình phải chịu khổ. Tuy nhiên nói giữa chừng, điện thoại di động bèn bị mẹ Giang giật lấy. Mẹ Giang trừng mắt nhìn ông ấy, sau đó đưa điện thoại lên tai: "A lô, Vy Vy à, cháu đừng nghe lời chú cháu nói, bọn dì không đi đâu, vì vậy cháu đừng phải người qua đây, nghe chưa hả?”
Tống Vy gật đầu: "Cháu nghe rồi dì, yên tâm đi, cháu sẽ không phải người qua đầu, cháu biết quyết tâm của dì và Hạ, cho dù cháu phải người đến, hai người cũng sẽ không đi, cho dù cháu bảo người cưỡng ép đưa hai người lên xe, hai người cũng sẽ nghĩ cách trở về bên cạnh chú, các người là người một nhà, là một chỉnh thể, cháu biết, các người không thể tách rời nhau”
Nghe thấy cô nói như vậy, mẹ Giang ấm áp trong lòng: “Đúng vậy, cháu nói đúng, chúng ta là một chỉnh thể, chúng ta là một gia đình, sớm đã bị trói buộc lại với
nhau, thiếu ai cũng không được, nếu thiếu một người, hai người còn lại nhất định sẽ không sống yên ổn.”
“Cháu hiểu, vì vậy cháu mới không đồng ý với chú” Tống Vy nhẹ giọng nói.
Mẹ Giang thở ra một hơi: “Vậy là tốt, vậy là tốt, vậy được, Vy Vy, bọn ta không làm phiền cháu nữa, phía bên cháu đang là ban ngày, chắc còn phải đi làm đúng không?”
“Còn có một lúc nữa mới làm, không vội” Tổng Vy cười đáp lại, sau đó nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: “Đúng rồi dì, Kiều Phàm hiện tại thế nào rồi?”
Mặc dù cô cũng cảm thấy rằng Kiều Phàm nên bị đánh nhưng cho dù thế nào, Kiều Phàm cũng đã từng giúp cô, từng cứu cô, đối với anh ta, cô cũng không thể không hỏi han gì.
Vẫn luôn muốn biết tình hình cụ thể hiện tại của anh ta.
Mẹ Giang thở dài: "Cậu ta vẫn còn khả nghiêm trọng, gãy hai xương sườn và chấn động nhẹ ở não. Phỏng chừng phải nằm viện điều trị một khoảng thời gian”
“Như vậy à” Tống Vy tỉnh ngộ, gật gật đầu: “Điều trị một khoảng thời gian cũng tốt, tránh anh ta lại chạy đến gây phiền phức cho mọi người, mấy người cũng có thể nghĩ biện pháp đối phó”
"Cháu nói không sai, có điều trước mắt chúng ta đang lo rằng sau khi cậu ta tỉnh lại sẽ báo cảnh sát bắt chú, dù sao chú cũng đã ra tay đánh cậu ta, còn đánh cậu ta thành ra như vậy, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chủ cháu, chú cháu thì không sợ ngồi tù nhưng Hạ nhất định không để cho chú cháu ngồi tù, con bé khẳng định sẽ khiến Kiều Phàm bỏ qua cho chú, đến lúc đó, chỉ sợ Kiều Phàm sẽ nhân cơ hội này mà đưa ra yêu cầu buộc Hạ bỏ đứa bé đi để đổi lấy sự an nguy của chú cháu” Mẹ Giang cau mày nói.
Tống Vy mím môi: "Đây quả thực là một vấn đề."
“Đúng vậy, vì thể hiện tại bọn ta đang nghĩ xem chuyện này rốt cuộc phải giải quyết thế nào? Mẹ Giang cười khổ bất lực.
Tống Vy suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Hay là, cháu bảo Hạo Tuấn đưa Kiều Phàm trở về nước, như vậy, anh ta sẽ không báo cảnh sát được, dù sao sự việc cũng xảy ra ở nước ngoài, anh ta ở trong nước, báo cảnh sát cũng vô ích, quản không nổi chuyện xảy ra ở nước ngoài, phía cảnh sát trong nước cũng sẽ không liên hệ với cảnh sát nước ngoài, cho dù anh ta trực tiếp báo với cảnh sát nước ngoài nhưng anh ta đang ở trong nước, phía cảnh sát nước ngoài cũng không thể xác nhận được điều anh ta nói rốt cuộc là thật hay giả, dù sao cũng không có giám sát việc hắn bị đánh ở chỗ mọi người, vì vậy chúng ta có thể thử cách này xem”