Cảm nhận được sự áy náy truyền đến từ trên người con gái, mẹ Giang quay đầu lại nhìn: "Hạ, sao vậy?"
Giang Hạ khịt khịt mũi, sau đó lắc đầu: "Mẹ, con không sao, chỉ là bụi bay vào trong mắt thôi."
Cô vẫn không nên nói rằng mình cảm thấy áy náy với họ. Nếu không, họ nhất định phải an ủi lại cô. Thấy con gái không muốn nói, mẹ Giang thở dài, cũng không hỏi thêm nữa, kéo cô đến trước mặt ba Giang.
“Ông Giang” Mẹ Giang gọi ba Giang một tiếng.
Lúc này ba Giang mới định thần lại, ngẩng đầu lên từ trong làn khói thuốc, gượng cười với hai mẹ con: "Hai người đến rồi"
Mẹ Giang ừ một tiếng, sau đó nhìn sang phòng bệnh bên cạnh ông ấy: "Cậu ta ở trong đó à?"
Nụ cười trên mặt của ba Giang bỗng nhạt đi rất nhiều: "Ừ" "Cậu ta hiện tại thế nào rồi? Tỉnh lại chưa?" Mẹ Giang ngồi xuống bên cạnh ba Giang.
Advertisement
Giang Hạ ngồi bên cạnh mẹ Giang.
Ba Giang nghĩ đến con gái mình là phụ nữ mang thai nên vội vàng dập tàn thuốc và vứt vào thùng rác bên cạnh, lúc này mới đáp lại: "Cậu ta không sao, cậu ta khoẻ lắm, có điều vẫn chưa tỉnh lại"
Mẹ Giang thở dài: "Xem ra vẫn phải chờ" “Chờ cái gì?" Ba Giang quay đầu lại nhìn bà ấy.
Mẹ Giang cũng không giấu giếm, nói ra sự lo lắng rằng Kiều Phàm có thể sẽ kiện ông ấy, tống ông ấy vào tù.
Nghe xong, sắc mặt ba Giang đông cứng lại một chút.
Rõ ràng, bản thân ông ấy cũng không nghĩ rằng có thể sẽ xảy ra loại chuyện này. Lúc đó ông ta hoàn toàn trong cơn tức giận, thực sự muốn chỉnh đốn tên bạch nhãn lang, tên ma quỷ vẫn luôn ức hiếp Hạ và ức hiếp nhà họ Giang này, căn bản không nghĩ đến việc sau khi chỉnh đốn xong sẽ có hậu quả gì.
Nghĩ đến đây, ba Giang cười khổ, nói: "Kệ đi, hiện tại cũng đã đánh người rồi, cũng bị thương thành ra thế này rồi, hối hận cũng không có cách nào, vì vậy tôi nghĩ nếu cậu ta muốn kiện tôi thì cứ kiện đi, cùng lắm thì tôi ngồi tù là xong."
“Không được. Mẹ Giang phản bác lại ngay lập tức.
Giang Hạ cũng gật đầu: "Đúng vậy, ba, ba không thể ngồi tù."
“Đúng vậy, ông tuyệt đối không thể ngồi tù” Vẻ mặt của mẹ Giang nghiêm túc chưa từng có.
Ông ấy là trụ cột gia đình, nếu ông ấy ngồi tù vậy cái nhà này phải làm sao?
Ai sẽ gánh vác cái nhà này?
Mà bà ấy lại vô dụng, bà ấy không phải là trụ cột gia đình, vì vậy cái nhà này có thiếu bà ấy cũng vẫn có thể xoay xở được.
Nếu không có ông ấy thì lại không được, thiếu đi ông ấy, sau này ai sẽ bảo vệ Hạ?
Ba Giang nhìn mẹ Giang với vẻ nghiêm túc, khoé miệng hơi mở ra, dường như muốn nói gì đó, một lúc sau vẫn không nói ra. Mẹ Giang lại nói: "Ông Giang, nghe tôi nói, ông tuyệt đối không thể ngồi tù, tốt nhất là đừng có cái ý nghĩ này" “Đúng vậy, ba” Giang Hạ cũng nghiêm túc gật đầu.
Ba Giang xoa xoa lông mày: "Tôi biết hai người không muốn để tôi ngồi tù, nhưng tôi ngồi tù hay không căn bản không phải do chúng ta có thể quyết định mà là Kiều Phàm, bà nghĩ với tính cách của cậu ta, cậu ta sẽ bỏ qua cho tôi sao? Sẽ không đâu, cậu ta sẽ chỉ ấn chúng ta xuống địa ngục."
“Tôi biết” Mẹ Giang gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.
Ba Giang nhìn bà ấy: "Vì vậy tôi chắc chắn phải ngồi tù rồi, hai người cũng đừng buồn, chuyện này vốn là do tôi quá bốc đồng mà gây nên, tôi cũng nên chịu trách
nhiệm về lỗi lầm của chính mình"
“Nói thì như vậy nhưng nếu ông vào tù thì mẹ con chúng tôi phải làm sao?” Mẹ Giang đột nhiên trở nên kích động, mặt đỏ bừng: “Nếu ông ngồi tù, vậy mẹ con chúng tôi sẽ không còn ai che chở, đến lúc đó, Kiều Phàm muốn đối phó với chúng tôi, chẳng phải sẽ càng dễ như trở bàn tay sao? Nói không chừng sau khi ông ngồi tù, Hạ sẽ bị Kiều Phàm lôi đi bỏ đứa bé”
Nghe mẹ Giang nói vậy, sắc mặt của ba Giang cũng khó coi hơn rất nhiều.
Quả nhiên, ông ấy cũng không suy nghĩ đến điểm này.
Nhìn thấy nét mặt của ba Giang, mẹ Giang biết lời nói của mình đã khiến ông ấy trở nên chú trọng, nhận cơ hội này, bà ấy lại khuyên nhủ: "Vì vậy, ông Giang, ông nhất định không thể ngồi tù”
“Nhưng nếu tôi không ngồi tù, Kiều Phàm cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, chúng ta có thể đầu lại luật pháp sao?” Ba Giang cúi đầu, hai tay ôm chặt lấy đầu, cảm thấy vô cùng bất lực.
Nhưng trong thâm tâm, ông ấy không hề hối hận.
Nếu ông trời cho ông ấy một cơ hội làm lại, ông ấy vẫn sẽ lựa chọn ra tay với Kiều Phàm.
Đối với ông ta, Kiều Phàm chính là một người cực kỳ đáng ghét, người như vậy, ông ấy đã nhẫn nhịn mười mấy năm rồi, hiện tại không muốn nhẫn nhịn nữa, chỉ muốn chỉnh đốn cho một trận, trút giận cho con gái, trút giận cho nhà mình.
Sự thật chứng minh, ông ta quả thực đã trút được giận.
Vì vậy ông ta không hối hận, cho dù ngồi tù, ông ta cũng bằng lòng.
“Đúng, đấu không lại pháp luật” Mẹ Giang cũng thở dài.
Chính vì bà ấy biết điều này nên bà ấy mới quyết định dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự bình yên cho gia đình.
Nhưng điều bà ấy lo lắng là Kiều Phàm cảm thấy mạng sống của bà ấy không đủ.
Nếu anh ta thực sự cảm thấy như vậy thì bà ấy sẽ kéo anh ta cùng xuống địa ngục.
Vừa nghĩ, mẹ Giang nắm chặt tay, trong lòng vô cùng kiên định.
Mà bên cạnh, Giang Hạ không lên tiếng, mí mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Ba Giang lại nói: "Đúng rồi, sao hai người còn ở nhà, Vy Vy và người mà sếp Đường cử đến chưa đến sao?”
“Đến rồi” Giang Hạ gật đầu. “Vậy tại sao hai người không rời khỏi cùng bọn họ?” Ba Giang nhíu mày không vui.
Mẹ Giang nhìn ông ấy: “Chúng tôi không đi nữa”
“Cái gì?” Ba Giang sửng sốt, sau đó nghĩ tới cái gì đó, liền nói: “Là bởi vì tôi còn chưa trở về sao? Nếu là như vậy, hai người căn bản không cần đợi tôi, hai người có thể đi trước, đợi tôi xử lý xong chuyện ở đây, tôi nhất định sẽ đi tìm hai người, bây giờ hai người cũng ở lại rồi, chẳng phải càng nguy hiểm sao?”
“Không nguy hiểm” Giang Hạ lắc đầu: “Ba, chỉ cần gia đình chúng ta ở cùng nhau, không có gì nguy hiểm cả”.
"Nhưng... nhưng hai người vừa nãy cũng nói rồi, nếu ba ngồi tù, hai mẹ con con sẽ không có người bảo vệ, đến lúc đó Kiều Phàm đối phó với hai người dễ dàng như trở bàn tay, vì vậy ba thà để hai người rời đi, như vậy cho dù ba có ngồi tù, ba cũng không cần phải lo lắng Kiều Phạm sẽ ra tay với hai người” Ba Giang lo lắng đến giậm chân, sau đó lấy điện thoại ra: “Không được, ba phải gọi điện cho Vy Vy, bảo con bé phái người lại dẫn hai người rời khỏi”
“Đừng” Mẹ Giang nắm lấy tay ba Giang ngăn cản hành động của ông ấy: “Ông Giang, ông nghe chúng tôi nói, chúng ta là người một nhà, cho dù thế nào, chúng ta cũng ở bên nhau, tuyệt đối không tách rời nhau, tôi biết ông cũng vì muốn tốt cho hai mẹ con tôi nhưng đây không phải là thứ mà hai mẹ con tôi muốn, cho dù hai
mẹ con tôi rời khỏi đây, để ông ở lại đây một mình, hai mẹ con tôi cũng sống không yên ổn, càng không vui vẻ gì, ông hiểu không?”
“Đúng vậy, ba” Giang Hạ đứng dậy nắm lấy tay ba Giang: "Gia đình chúng ta nên tiến lùi có nhau, dù thế nào cũng nhất định phải ở bên nhau. Con tin rằng chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì khó khăn nào chúng ta cũng có thể vượt qua. Còn có Kiều Phàm"
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn phòng bệnh: “Ba yên tâm đi, con sẽ không để cho ba phải ngồi tù đầu, cho dù điều kiện anh ta đưa ra là bảo con bỏ đứa bé, con cũng bằng lòng
“Giang Hạ, con điên rồi!” Sắc mặt mẹ Giang biển đổi lớn.
Giang Hạ cười lắc đầu: "Mẹ, con không điển, con biết mình đang nói gì? “Con biết mà còn bằng lòng bỏ đứa bé đi?” Mẹ Giang nhíu mày.
Giang Hạ nhìn ba Giang: "Ba mẹ, hai người hãy tin con, con không làm ẩu làm càn, trên đường đến đây con đã suy nghĩ rất nhiều, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới có quyết định này, bởi vì con cứ nhất quyết giữ lại đứa bé này nên mới dẫn đến nhiều phiền mức như vậy, nay lại còn hại ba phải ngồi tù, trong lòng con làm sao có thể chấp nhận được, hơn nữa so với ba, rõ ràng đối với đứa bé chưa phát triển chân tay này, tình cảm của con dành cho nó chưa đậm sâu như vậy, giữa ba và đứa bé, con chọn ba”
Cho dù sau này bản thân khôi phục trí nhớ, biết được đứa trẻ không còn, sẽ rất đau lòng.
Nhưng so với ba mình, có đau khổ thế nào cô cũng tin rằng bản thân mình sau khi hồi phục trí nhớ cũng sẽ bằng lòng chịu đựng.