Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1227: ĐỪNG TÒ MÒ



Lời này lập tức đánh thức Tống Vy.

Cô ngồi thẳng dậy: “Đúng vậy, còn có đám trẻ đâu.”

“Cho nên ấy, tôi mới kêu hai người dừng lại mà, lỡ vừa rồi người xuất hiện ở đây không phải tôi, mà là hai đứa bé, vợ chồng hai người xấu hổ biết bao.” Trần Châu Ánh gật đầu nói.

Tống Vy nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Đều trách anh!”

Đường Hạo Tuấn nhướn mày, cười một tiếng: “Được, đều trách anh.”

“Hừ!” Tống Vy quay đầu lại, không để ý tới anh, nhìn sang Trần Châu Ánh: “Châu Ánh, cảm ơn cậu vừa rồi nha.”

Advertisement

Nếu vừa rồi không phải Trần Châu Ánh đột ngột xuất hiện, gọi tỉnh vợ chồng họ.

Nói không chừng cô và Đường Hạo Tuấn thật sự sẽ không chút cố kỵ gì đó.

Dù sao ở trong trạng thái đó, thật sự rất khó nhớ tới những chuyện khác.

“Không có gì, được rồi, tớ đi phòng bếp, vợ chồng các cậu nếu muốn tiếp tục thân mật thì về phòng đi, đừng ở phòng khách nữa.” Nói xong, Trần Châu Ánh xua tay, đi tới phòng bếp.

Cô ấy đi rồi, Đường Hạo Tuấn chống đầu nhàn nhã nhìn Tống Vy: “Nghe thấy cô ấy nói rồi chứ? Chúng ta về phòng?”

“Về cái gì!” Tống Vy liếc anh: “Anh đừng hòng tiếp tục nữa.”

“Tại sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi cô.

Tống Vy đứng dậy: “Không có tâm trạng, được rồi, không nói với anh nữa, em đi gọi điện cho Hạ.”

Dứt lời, cô lấy điện thoại ra, đi về phía ban công.

Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng cô, có chút tiếc nuối nhún vai.

Xem ra chuyện vừa rồi thật sự không cách nào tiếp tục nữa.

Trên ban công, Tống Vy gọi điện cho Giang Hạ.

Phía Giang Hạ vừa khéo là buổi sáng, cho nên điện thoại của Tống Vy gọi tới, không bao lâu đã được bắt máy.

“Vy Vy, chào buổi sáng.” Giọng nói mang theo ý cười của Giang Hạ truyền tới.

Tống Vy nhìn sắc trời dần u ám bên ngoài, khẽ cười nói: “Chỗ tớ không phải buổi sáng đâu, sắp tối rồi.”

Nghe thấy lời này, Giang Hạ mới nhớ tới gì đó, vỗ trán: “Xin lỗi, tớ quên mất múi giờ của chúng ta chệch mấy tiếng đồng hồ.”

“Được rồi Hạ, không nói những chuyện này nữa, tớ gọi điện cho cậu, là có chút chuyện chính hỏi cậu.” Biểu cảm Tống Vy trở nên nghiêm túc.

Giang Hạ nghe thấy giọng điệu cô nghiêm túc như vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm chỉnh: “Vy Vy, cậu muốn hỏi gì?”

“Tớ muốn hỏi cậu, khoảng thời gian này, cậu có liên lạc với phía nước M không? Tớ nhớ, cậu từng có bạn trung học ở nước M, còn không ít đâu.” Tống Vy mở miệng hỏi.

Giang Hạ mặt đầy nghi hoặc: “Nước M?”

“Đúng.” Tống Vy gật đầu.

Giang Hạ lắc đầu: “Không có, tớ không có chuyện gì liên lạc với nước M làm gì, đám bạn trung học đó, tớ căn bản chưa từng liên lạc, sau khi tốt nghiệp trung học, quan hệ của mọi người lạnh nhạt đi nhiều, cho nên tớ không thể nào liên lạc với họ, Vy Vy, sao cậu đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Không liên lạc thì tốt.” Tống Vy thở phào một hơi, sau đó giải thích nguyên do mình hỏi câu này: “Là thế này, Phàm rời khỏi thành phố Giang rồi, hiện tại đã đi nước M, do anh ấy đi quá đột ngột, cho nên chúng tớ hoài nghi, anh ấy đi nước M là vì tìm cậu, dù sao cậu ở bên đó vẫn là có người quen, tớ chỉ lo lắng cậu sẽ liên lạc với người quen ở nước M, nói cho đối phương nơi ở hiện tại của mình, sau đó đối phương lại nói cho Phàm biết, nhưng còn may tất cả chỉ là suy đoán của tớ.”

Giang Hạ đã không liên lạc với bạn học ở nước M, vậy bạn học bên kia không thể nào biết hành tung hiện tại của Giang Hạ, đương nhiên cũng sẽ không tồn tại việc nói cho Kiều Phàm biết rồi.

Cho nên, Kiều Phàm đi nước M, hẳn là vì việc khác, không phải nhắm vào Giang Hạ.

“Thì ra là vậy.” Nghe xong lời của Tống Vy, Giang Hạ hiểu ra gật đầu: “Yên tâm đi Vy Vy, dù tớ đã quên Kiều Phàm, cũng không quên mình từng yêu anh ấy, nhưng tớ biết, anh ấy nhất định không phải người tốt, nếu không sao ngay cả con của mình cũng không thể chấp nhận, cho nên tớ mới sẽ không ngu ngốc đến mức tùy tiện nói hành tung của mình cho người khác biết, dù sao tớ và Kiều Phàm đều không phải kẻ ngốc, tớ lo lắng có người sẽ nói hành tung của mình cho người khác, cũng vậy, Kiều Phàm cũng biết liên lạc với người quen trước đây của tớ để hỏi tung tích của tớ, cho nên tớ nấp còn không kịp, mới không chủ động liên lạc với người khác ngoài các cậu đâu.”

“Vậy thì tốt, vậy tớ yên tâm rồi.” Tống Vy thoải mái cười.

Giang Hạ cũng cười: “Hơn nữa, dù Kiều Phàm biết tung tích của tớ cũng chả sao, tớ bây giờ không phải Giang Hạ ngơ ngác trước đây, yêu anh ấy đến không còn chút tôn nghiêm nào, tớ hiện tại lòng dạ sắt đá, sẽ không lại yêu anh ấy nữa, cho nên dù anh ấy vẫn hận tớ, hận nhà họ Giang, muốn tớ bỏ đi đứa bé trong bụng, tớ cũng sẽ không đồng ý, tớ sẽ phản kháng anh ấy tới cùng.”

Nghe thấy lời nói kiên định này của cô ấy, Tống Vy lại không vui mừng nỗi, ngược lại cau mày: “Hạ, cậu vẫn là đừng có suy nghĩ này, cậu vừa rồi cũng có nói, cậu của quá khứ yêu Phàm đến không cách nào kiềm chế, còn dựa vào phương thức thôi miên mới quên được anh ấy, cho nên cậu thật sự có thể đảm bảo, sau khi cậu gặp lại Kiều Phàm, sẽ không lại yêu anh ấy nữa sao? Chuyện này cậu không cách nào suy đoán, lỡ cuối cùng biến thành thật, cậu phải làm thế nào? Chẳng lẽ, lại muốn biến trở lại dáng vẻ trước đây sao?”

“Chuyện này…” Giang Hạ bỗng không nói.

Vì cô biết, Tống Vy nói đúng.

Rất nhiều chuyện, quả thực không thể tồn tại tâm lý may mắn, dù sao cũng không ai nói chắc được tương lai.

Có lẽ hiện tại nói không yêu, nhưng cuối cùng lại yêu thì sao?

Nghĩ vậy, đầu Giang Hạ nhói đau, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh.

Mặc dù những hình ảnh đó cô không nhìn rõ là gì, nhưng cô biết, đó chính là ký ức đã bị cô phong ấn sau thôi miên.

Hơn nữa giây phút những hình ảnh ấy hiện lên, trong lòng cô trào dâng bi thương và đau khổ cực lớn.

Có thể thấy những hình ảnh ấy tổn thương thế nào.

Cũng có thể thấy, cô từng vì yêu người đàn ông đó, yêu đau khổ biết bao, đau đến trong lòng không cách nào hít thở.

Mà cô, cũng tuyệt đối không muốn trải qua đau khổ như vậy lần nào nữa.

Cho nên, cô quả thực không thể gặp mặt Kiều Phàm nữa!

“Xin lỗi Vy Vy, là tớ suy nghĩ không chu toàn.” Giang Hạ xoa mi tâm, có chút ngại ngùng nói.

Tống Vy lại nở nụ cười: “Được rồi, tớ lại không trách cậu, tớ chỉ lo lắng cậu bây giờ mặc dù đã quên Kiều Phàm, nhưng cậu biết cậu từng yêu, cho nên sẽ sinh ra tò mò với Phàm, phải biết sau khi một người phụ nữ sinh ra tò mò với một người đàn ông, thì sẽ bất giác quan tâm anh ta, hiểu anh ta, cuối cùng lại yêu anh ta lần nữa, cho nên Hạ, tớ hi vọng cậu đừng sinh ra tò mò với Phàm, hiểu chứ?”

“Yên tâm đi Vy Vy, tớ hiểu.” Giang Hạ gật đầu.

Tống Vy ừ một tiếng: “Cậu biết thì tốt, đúng rồi, còn có một chuyện.”

“Cậu nói đi.” Giang Hạ gật đầu.

Tống Vy xoa mi tâm: “Trước đây lúc cậu rời khỏi thành phố Giang, tớ không phải kêu cậu đích thân chọn một ứng viên thích hợp thay thế vị trí của cậu sao, lâu như vậy rồi, cậu cũng chưa đưa tớ danh sách.”

“Ồ, chuyện này à.” Giang Hạ vỗ đầu: “Xin lỗi Vy Vy, tớ vẫn chưa hoàn toàn thống kê xong, trong công ty có vài ứng viên cũng không tệ, nhưng vì quyết định chọn ra một người, tớ định sắp xếp tài liệu của họ trước, chọn ra người ưu tú nhất, nhưng chuyện này không dễ dàng như vậy, cho nên cho tới hiện tại, tớ vẫn chưa làm xong.”

“Vậy à.” Tống Vy hiểu rõ gật đầu: “Tớ biết rồi, vậy cậu tiếp tục chỉnh sửa đi, quyết định xong thì nói cho tớ biết, đến lúc đó tớ kêu Hạo Tuấn đi sắp xếp.”




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv