“Thế nào, anh cảm thấy Đường Hạo Tuấn không bắt được anh?” Kiều Phàm trào phúng.
Đường Hạo Minh rũ mắt, không nói chuyện, một lúc sau, mới mở miệng: “Tôi trước nay chưa từng nói Đường Hạo Tuấn không bắt được tôi, trên thế giới này, cũng chưa từng có nơi nào có thể trốn được cả đời, tôi và Đường Hạo Tuấn, cuối cùng sẽ giao chiến chính diện.”
“Đã vậy, anh còn trốn cái gì? Trực tiếp xuất hiện trước mặt Đường Hạo Tuấn không phải được rồi sao?” Kiều Phàm nói.
Đường Hạo Minh mím môi: “Chuyện này không liên quan tới anh, anh còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, phương án phẫu thuật của bệnh nhân, anh rốt cuộc đã nghĩ kỹ chưa?”
“Phương án tôi đã có rồi, nhưng cụ thể có thể thực thi không, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy người bệnh mới biết.” Kiều Phàm nhàn nhạt đáp.
Đường Hạo Minh gật đầu: “Chuyện này đơn gian, chúng ta hiện tại đang trên đường đến bệnh viện, anh đến bệnh viện, đương nhiên sẽ có thể nhìn thấy rồi.”
Kiều Phàm không lên tiếng.
Đường Hạo Minh cũng ngậm miệng.
Advertisement
Trong xe yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt.
Nửa tiếng sau, đến nơi.
Đường Hạo Minh dẫn Kiều Phàm đi vào bệnh viện, lại một tiếng sau, bệnh nhân được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Bên kia, Tống Vy bận xong, ra khỏi thư phòng, xuống lầu đến phòng khách, chuẩn bị uống nước.
Trong phòng khách, Đường Hạo Tuấn cầm điện thoại, như đang gọi điện với ai đó, sắc mặt không tốt lắm.
Tống Vy thả nhẹ bước chân đi tới, vừa rót nước cho mình, vừa nhìn anh, không quấy rầy anh nhận điện thoại.
Vài phút sau, Đường Hạo Tuấn nhận điện thoại xong, buông điện thoại bên tai xuống, Tống Vy lúc này mới uống nước hỏi: “Ông xã, sao vậy? Sắc mặt khó coi thế?”
“Không phải chuyện lớn gì.” Đường Hạo Tuấn xoa giữa mày, có chút mỏi mệt đáp.
Tống Vy thấy vậy, đặt ly trong tay xuống, đứng dậy đi đến sau anh, bóp vai cho anh: “Nói em nghe xem đi, xem em có thể giúp được không, nếu không thể, xem như thính giả, giải trừ ưu phiền cho anh cũng tốt.”
Đường Hạo Tuấn khẽ cười: “Được, thực ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, sau khi Đường Mãnh chết, công ty dưới trướng ông ta bị anh sắp xếp đến tập đoàn Đường thị, do công ty Đường Mãnh quá phân tán, muốn hoàn toàn hợp nhất, đưa vào dưới trướng tập đoàn Đường thị, cần thời gian rất lâu, hiện tại mấy tháng trôi qua, người phụ trách kiểm kê công ty Đường Mãnh truyền tới tin tức, nói những công ty đó của Đường Mãnh thực ra đều trong trạng thái thiếu hụt.”
“Thiếu hụt?” Tống Vy nhướn mày.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Con người Đường Mãnh tiêu tiền vô tội vạ, làm gì cũng đều tính tiền công ty, cho nên dẫn tới mặt tài chính các công ty đó đều xuất hiện trạng thái thiếu hụt, có cái thậm chí trực tiếp thua lỗ.”
“Vậy tức là, anh muốn hợp các công ty này vào tập đoàn Đường thị, còn phải bù vào những khoản thiếu hụt đó cho Đường Mãnh mới được?” Tống Vy nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn khẽ ngẩng đầu: “Không sai.”
“Chẳng trách mặt anh đen như vậy, nhưng không sao, đợi sau này bắt được Đường Hạo Minh, kêu Đường Hạo Minh bù, cha nợ con trả mà.” Tống Vy gác lên vai anh, nói.
Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn cô, cười cưng chiều: “Vợ anh chính là thông minh.”
“Đúng chứ?” Tống Vy cười đáp.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng!”
“Được rồi, không nói với anh nữa, em đi xem hai đứa bé về chưa, có phải còn ở ngoài chơi máy bay không người lái không.”
Nói rồi, Tống Vy buông vai Đường Hạo Tuấn, muốn ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn kéo tay cô lại: “Chúng đã về rồi.”
“Về rồi?” Tống Vy dừng bước.
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu: “Đã về trước đó rồi, lúc em bận, anh dẫn chúng lên lầu tắm rửa thay quần áo, bây giờ đang ngủ.”
“Sớm vậy đã ngủ, chắc chơi mệt rồi.” Tống Vy vòng qua sofa, đi tới ngồi xuống cạnh anh.
Đường Hạo Tuấn ôm vai cô, để cô dựa vào lòng mình: “Chơi hơi mệt.”
“Vậy chắc buổi tối gọi không tỉnh rồi.” Tống Vy bất đắc dĩ nói.
Đường Hạo Tuấn khẽ cười: “Vậy thì để chúng ngủ đi, ngày mai đi sớm, vừa khéo để chúng ngủ đủ, tránh cho sáng mai dậy quá sớm bực bội.”
Nghe thấy lời này của người đàn ông, Tống Vy khẽ rũ mắt: “Thời gian thật nhanh, ngày mai anh và Hải Dương, Dĩnh Nhi lại phải về rồi.”
“Không sao, tuần sau anh lại dẫn hai đứa nhỏ đến.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn trán người phụ nữ: “Vì mộng tưởng và sự nghiệp, tạm thời ly biệt là rất bình thường.”
“Em biết, chỉ là có chút không nỡ.” Tống Vy ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.
Người đàn ông cũng nhìn cô, cúi đầu cắn môi trên của cô.
Tống Vy mở to mắt, sau đó cũng cắn lại.
Đường Hạo Tuấn không tránh không né, để mặc cô cắn.
Tuy nhiên, đợi tới lúc cô cắn lên, anh chợt khom người, đè người phụ nữ ngã lên sofa, bắt đầu hôn.
Tống Vy đầu tiên sững sờ, sau đó ôm mặt người đàn ông, trừng anh: “Anh chơi xấu!”
Đường Hạo Tuấn cong môi: “Anh nào chơi xấu? Anh không nói muốn chơi trò cắn môi với em, anh chỉ muốn chơi cái này với em, cho nên đây không phải chơi xấu.”
Nói xong, anh lại cúi đầu, hôn cô.
Tống Vy lần này đẩy cũng đẩy không ra, động cũng không cách nào động, chỉ có thể nhận mệnh, mặc người đàn ông.
Đến cuối cùng, cô thậm chí nhấc cánh tay lên, ôm lấy cổ anh, khẽ ngẩng đầu, đáp lại.
Ở không xa, trên cầu thang, Trần Châu Ánh cầm ly cà phê không đứng đó, hời hợt nhìn đôi nam nữ thân mật trên sofa, xuống không được, lên không xong.
Hai vợ chồng này có cho người ta sống không đây?
Lúc không ở bên nhau, cả ngày không ngừng nấu cháo điện thoại, em muốn đi anh muốn tới, khiến người ta nghe nổi cả da gà, cẩu lương đầy miệng.
Bây giờ gặp mặt rồi, thì như trẻ con liền thể, đến đâu cũng không rời, tìm được cơ hội liền thân mật.
Bây giờ không phải sao, trên sofa phòng khách liền hôn môi, có còn cho cẩu độc thân sống không?
Trần Châu Ánh nhìn đôi nam nữ ấy còn chưa dừng lại, ngược lại có tính toán tiến thêm một bước, con ngươi trợn to, vội nhìn lên lầu, thấy trên lầu không có ai, mới thở phào một hơi, mở miệng: “Dừng!”
Trên sofa, đôi nam nữ nghe thấy giọng cô ấy lập tức dừng lại.
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, cau mày không vui nhìn Trần Châu Ánh, rõ ràng bất mãn cô ấy đột ngột lên tiếng cắt ngang họ.
“Cô tốt nhất cho tôi một lý do hợp lý!” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
Dưới người anh, Tống Vy cũng tỉnh táo lại, vội đẩy người đàn ông trên người ra, ngồi dậy, đầu tiên là nhìn Trần Châu Ánh một cái, sau đó đỏ mặt chỉnh trang tóc tai quần áo, ngượng ngùng hỏi: “Châu Ánh, sao cậu xuống rồi?”
Trần Châu Ánh vốn còn đang sợ Đường Hạo Tuấn, nghe thấy giọng Tống Vy, lập tức chuyển ánh mắt, né tránh ánh mắt lạnh lẽo ấy của Đường Hạo Tuấn, nhìn Tống Vy, liếc trắng mắt đáp: “Sao tớ lại xuống? Tớ bận xong xuống uống nước, kết quả vừa xuống đã nhìn thấy hai vợ chồng cậu trên sofa cái đó, tớ nói này Vy Vy, tớ biết cậu và Sếp Đường tình cảm tốt, lúc nào cũng muốn thân mật, nhưng cũng suy nghĩ một chút cảm thụ của cẩu độc thân bọn tớ đi, đây là trường hợp công cộng đấy!”
“Xin lỗi.” Tống Vy bị cô ấy nói vậy, mặt càng đỏ.
Điểm này, cô quả thực không nghĩ tới.
Nhưng cũng trách Đường Hạo Tuấn muốn hôn cô, hôn cô cũng chìm sâu vào, không nghĩ tới những chuyện khác.
Đường Hạo Tuấn ôm eo Tống Vy, lạnh lùng nhìn Trần Châu Ánh: “Dù là trường hợp công cộng, cô cũng có thể xem như không nhìn thấy gì, không phải sao?”
Khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật: “Sếp Đường, tôi đương nhiên cũng muốn xem như không nhìn thấy gì rồi, nhưng tòa biệt thự này không phải chỉ có ba người lớn chúng ta, còn có hai đứa bé đấy, nếu chỉ có ba chúng ta, hai người cởi sạch tôi cũng xem như không nhìn thấy, nhưng còn có trẻ con, lỡ hai người tiến thêm một bước, vừa khéo mấy đứa nhỏ xuống thì làm sao?”