Nghe thấy câu trả lời của Giang Hạ, biểu cảm nghiêm nghị của Tống Vy thả lỏng hơn nhiều: “Hạ, cậu thật sự chắc chắc chưa?”
“Ừ, tớ chắc chắn rồi!” Giang Hạ gật mạnh đầu.
Lần này cô thật sự quyết định rồi.
Cô không thể hại đứa trẻ, không thể hại ba mẹ, cô... buộc phải rời đi!
“Được, nếu đã chắc chắn rồi, vậy thì tuyệt đối không thể thay đổi nữa, tớ sẽ liên lạc với Hạo Tuấn, đến lúc đó, anh ấy sẽ sắp xếp cho cậu và chú dì rời đi, cậu có thể nói một tiếng trước với chú dì.” Tống Vy gật đầu nói.
Giang Hạ ừ ừ hai tiếng: “Được.”
“Được, cậu nghỉ ngơi trước đi, còn nữa, bảo vệ tốt bản thân.” Tống Vy dặn dò.
Giang Hạ hít sâu một hơi: “Tớ sẽ.”
“Vậy thì tốt, tớ cúp máy đây, ngày mai tớ sẽ liên lạc với cậu.”
Advertisement
Nói xong, Tống Vy đã cúp máy.
Trần Châu Ánh chống đầu hỏi: “Cậu ấy đồng ý rời đi rồi sao?”
Tống Vy gật đầu: “Phải.”
“Chuyện này thật không dễ dàng.” Trần Châu Ánh thở dài nói.
Vừa rồi cô ở sát điện thoại của Tống Vy, cho nên nghe thấy tất cả những lời Giang Hạ nói.
Đối với việc Giang Hạ lúc đầu chần chừ không xác định chủ ý rời đi hay không, cô vừa tức vừa bất lực.
Tức là không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, còn là người đàn ông hận cô ấy, không yêu cô ấy, việc gì phải tiếc?
Bất lực là Giang Hạ quá yêu Kiều Phàm đó, yêu tới mức mất đi lý trí.
“Là khá không dễ dàng.” Tống Vy day huyệt thái dương.
Trần Châu Ánh bĩu môi: “Cậu ấy à, thuần tùy chính là một người lụy tình, yêu một người, yêu tới tự ngược như vậy, hèn mọn như vậy, ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, đổi lại là tớ, tớ không thèm Kiều Phàm đó rồi.”
Tống Vy mỉm cười: “Vậy nên cậu không phải Hạ, tính cách của mỗi người đều khác nhau, tuy Hạ quả thật hơi lụy tình, có điều tớ có thể hiểu cậu ấy, cậu ấy đã yêu Phàm mười mấy năm cũng không buông được, trong phần tình cảm này, ngoài yêu ra, nhiều hơn là chấp niệm.”
Giang Hạ đã coi Kiều Phàm thành một loại chấp niệm.
Nếu không có tình huống đặc biệt, cả đời này Giang Hạ thật sự không thể quên được Kiều Phàm.
Bởi vì Giang Hạ đã coi việc yêu Kiều Phàm trở thành một loại bản năng.
“Được rồi, không nói tới cậu ấy nữa, dù sao cậu ấy bây giờ đã đồng ý rời đi là được rồi, tiếp theo, mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân cậu ấy, hy vọng cậu ấy có trò trống một chút, nếu không có trò trống gì, cậu ấy sớm muộn sẽ hại mình, và cả ba mẹ và con của cậu ấy.”
Tống Vy gật đầu: “Phải, hy vọng Hạ có thể nghĩ thông.”
Sau đó, hai người không nói gì nữa, yên lặng cả chặng đường trở về biệt thự.
Ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn phái người đến bệnh viện, gặp mặt với Giang Hạ.
Để qua mắt Kiều Phàm, người của Đường Hạo Tuấn còn đặt biệt đóng giả làm bác sĩ, vào phòng bệnh của Giang Hạ.
Người đó sau khi nói rõ thân phận với Giang Hạ, lại giao cho Giang Hạ một bộ quần áo y tá, bảo Giang Hạ mặc vào.
Đợi sau khi Giang Hạ mặc xong, người đó dẫn Giang Hạ ra khỏi phòng bệnh, quang minh chính đại rời khỏi phòng bệnh tầng này, đi vào thang máy.
Trong thang máy, Giang Hạ giữ trái tim đang đập thình thịch, nhìn người bên cạnh: “Sếp Đường có nói ba mẹ tôi như thế nào rồi không?”
“Yên tâm đi cô Giang, ba mẹ cô đã đi theo người của sếp Đường rời khỏi thành phố Hải, lên máy bay rồi.”
“Nhanh như vậy sao?”
“Phải.” Người này gật đầu: “Kiều Phàm không có phái người để ý ba mẹ của cô, chỉ phái người để ý cô, cho nên bên phía ba mẹ cô rất dễ sắp xếp.”
Nghe thấy lời này, Giang Hạ thở phào: “Vậy thì tốt, có điều sếp Đường định sắp xếp chúng tôi đi đâu?”
“Trong thị trấn của tiểu bang ở nước M, nơi đó nhịp sống chậm, kinh tế chủ yếu đều theo mô hình trang viên nông trường, là nơi thích hợp để dưỡng lão nhất của nước M, bên đó sếp Đường đã sắp xếp xong biệt thự cho các cô, còn có một nông trường, đủ để gia đình các cô sinh sống rồi.” Người này giải thích.
Giang Hạ gật đầu: “Quá tốt rồi, giúp tôi cảm ơn sếp Đường và Vy Vy, đợi sau khi tôi tới bên đó sắp xếp xong, tôi sẽ liên lạc với họ, sau đó nói cảm ơn với họ.”
“Được.” Người này gật đầu đáp.
Rất nhanh, thang máy tới.
Người này dẫn Giang Hạ ra khỏi thang máy, đi xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm.
Vào lúc này, Giang Hạ bỗng nhìn thấy cái gì đó, cả người lập tức cứng đờ tại chỗ: “Phàm...”
Cô ấy nhìn thấy ở đằng trước không xa, Kiều Phàm mặc áo blouse trắng, đang đứng ở quầy y tá, trao đổi cái gì đó với một y tá.
Nhìn thấy anh ta, miệng của Giang Hạ run rẩy, hốc mắt đỏ lên.
Người dẫn cô ấy rời đi sau khi phát giác sự khác thường của cô ấy, nhíu mày: “Cô dừng lại làm cái gì, đi mau?”
“Tôi...” Giang Hạ nhìn anh ta, lại nhìn Kiều Phàm: “Có thể đợi tôi một lát, để tôi nhìn anh ấy, nhìn anh ấy thêm một lát không?”
Lần đi này, có thể sẽ là mãi mãi.
Cho nên cô ấy nhìn anh ta thêm, khắc anh ta ở trong tim.
Tuy nhiên người dẫn cô ấy rời đi lại tối sầm mặt: “Không được, cô không thể nhìn nữa, ánh mắt của cô quá rõ ràng, rất dễ bị bác sĩ Kiều phát hiện, đến lúc đó, cô muốn đi cũng không đi được, nói không chừng Kiều Phàm nhìn ra cô muốn rời đi, sau đó trực tiếp kéo cô đi làm phẫu thuật phá thai.”
Lời này khiến cơ thể của Giang Hạ chợt run rẩy, sắc mặt cũng trắng hơn rất nhiều.
Rõ ràng, cô ấy cũng biết anh ta nói không sai.
“Được rồi cô Giang, đi thôi.” Người này thúc giục.
Giang Hạ siết chặt lòng bàn tay, lần nữa nhìn Kiều Phàm, cuối cùng cắn răng đi theo người này.
Lúc đó, Giang Hạ cảm thấy trái tim của mình đau tới mức không thể hô hấp, tay cũng run rẩy, hốc mắt cũng đỏ hoe, có ánh nước trong suốt đang lập lòe.
Đợi khi lên xe, Giang Hạ nhìn bệnh viện xa dần, không còn gì chống đỡ nữa, cô bật khóc.
Phàm, xin lỗi, chúng ta vĩnh biệt rồi.
Sau này anh cũng không nhìn thấy em nữa, không cần nhìn thấy kẻ thù như chúng em nữa.
Hy vọng anh sau này có thể buông bỏ thù hận trong lòng, sống vui vẻ, sau đó tìm một người phù hợp với mình.
Rất nhanh, nửa tiếng sau, Giang Hạ trực tiếp lên máy bay tư nhân của Đường Hạo Tuấn, hội họp với ba mẹ Giang.
Nửa tiếng sau, máy bay cất cánh, bay thẳng lên trời, rời khỏi thành phố Giang.
Máy bay vừa cất cánh không lâu, Kiều Phàm ở trong bệnh viện nhận được tin Giang Hạ không còn ở trong phòng bệnh nữa.
Mới đầu, Kiều Phàm không có nghĩ Giang Hạ sẽ chạy, mãi tới sau khi y tá ở đâu cũng không tìm được cô ấy, cho tới khi anh ta ở dưới gối của cô ấy, phát hiện thư tạm biệt của cô ấy thì anh ta mới biết, cô ấy vậy mà chạy rồi.
Thấy câu ‘đời này không gặp lại nữa’ ở trong bức thư, sắc mặt của Kiều Phàm lập tức trở nên vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu, anh ra xé tan bức thư, nói với giọng u ám lạnh lùng: “Giỏi, rất giỏi, Giang Hạ cô thật sự rất giỏi, vậy mà dám bỏ trốn!”
Không những chạy trốn, vậy mà muốn trốn cả đời!
Không có cửa đâu!
Anh ta nhất định sẽ tìm được cô, dày vò cô, nếu không khó xả nỗi hận trong lòng!
Sau khi tức giận, Kiều Phàm lại hít sâu một hơi, tạm thời bình tĩnh lại trước, đôi mắt nheo lại đầy vẻ nguy hiểm.
Với năng lực của Giang Hạ, là không thể ở trong bệnh viện do anh ta quản lý rời đi một cách bất tri bất giác được.
Cho nên chắc chắn có người giúp cô.
Còn là ai, không cần nghĩ cũng biết là Tống Vy.
Hai người bọn họ quan hệ tốt nhất, Giang Hạ có chuyện, lập tức sẽ liên lạc với Tống Vy, tuyệt đối không phải là Tô Cẩm Thành.
Tuy Tô Cẩm Thành đó cũng có chút thế lực, nhưng đại bản doanh không ở thành phố Giang, cho nên không thể làm được chuyện đưa Giang Hạ đi trong trường hợp không khiến anh ta phát giác.
Vậy thì người còn lại chỉ có Tống Vy rồi.
Đương nhiên, chỉ dựa vào bản thân Tống Vy là không thể, nhưng Đường Hạo Tuấn ra tay thì sao?
Cho nên, chắc chắn là Đường Hạo Tuấn ra tay mới khiến Giang Hạ rời khỏi được.
Nói không chừng không chỉ có Giang Hạ rời đi, còn có ba mẹ của Giang Hạ...