Từ bỏ một...
Giang Hạ siết chặt điện thoại.
Thật ra trong lòng cô ấy rất rõ, rốt cuộc phải chọn như thế nào, chọn Kiều Phàm hay là đứa trẻ và ba mẹ.
Chỉ là trong lòng cô lại xem cả hai quan trọng như vậy, cho nên mới mãi không thể hạ quyết tâm.
Đương nhiên, như vậy là không được, cũng là không đúng.
Cho nên, cô ấy buộc phải đưa ra một lựa chọn.
Chỉ là lựa chọn này tới cửa miệng lại không thể nói ra.
Giang Hạ cúi đầu, hít sâu một hơi: “Vy Vy, cậu để tớ suy nghĩ như thế nào đã? Để tớ suy nghĩ.”
Advertisement
“Cái này có gì phải suy nghĩ?” Tống Vy có chút mệt lòng: “Đáp án không phải ở trong lòng cậu hay sao?”
“Tớ biết, tớ chỉ là...”
“Hạ, không có gì để nhưng nhị cả.” Tống Vy day huyệt thái dương: “Chuyện này rất gấp rút, cậu buộc phải lập tức đưa ra quyết định, như vậy tớ và Hạo Tuấn mới có thể nhanh chóng sắp xếp cho cậu và chú dì rời đi, nếu kéo dài nữa, kéo dài quá lâu, Phàm sắp xếp phẫu thuật cho cậu thì phải làm sao? Đến lúc đó ai kịp cứu cậu?”
Nghe thấy lời này của Tống Vy, sắc mặt của Giang Hạ đã thay đổi.
Phải, kéo dài quá lâu, Phàm sắp xếp phẫu thuật cho cô, ba mẹ cô đều không ở bên cạnh, anh Cẩm Thành còn đang nằm viện, đám Vy Vy cũng không ở đây.
Lúc đó thật sự không có ai giúp đỡ cô, mà cô cũng tuyệt đối không thể đấu lại Phàm!
Hơn nữa hai ngày nay, Phàm luôn cho người làm công việc tẩy não cho cô, kêu cô đồng ý bỏ đứa trẻ.
Bởi vì cô ở bệnh viện, cho nên Phàm mới dùng loại thủ đoạn dịu dàng này, nhưng nếu cô muốn xuất viện, Phàm tuyệt đối sẽ cưỡng chế kéo cô vào phòng phẫu thuật.
Cho dù cô mượn cớ không xuất viện, ở lì trong bệnh viện, dùng sự bảo vệ của bệnh viện cũng không nhất định có thể được.
Bệnh viện có thể bảo vệ cô một chốc chứ không thể bảo vệ cô cả đời.
Ngộ nhỡ Phàm mất kiên nhẫn, cái gì cũng mặc kệ, cho dù cô ở bệnh viện, Phàm cũng có thể cưỡng ép cô đưa vào phòng phẫu thuật.
Cho dù Phàm làm như vậy, khiến người khác chỉ trích, nhưng y thuật của Phàm bày ra ở đó, bệnh viện cũng chỉ sẽ giúp Phàm, chứ không phải giúp cô.
Nghĩ tới khả năng này, cơ thể của Giang Hạ cũng đang phát run, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi.
Cho nên, cô thật sự không có thời gian suy nghĩ nữa, thật sự chỉ có thể lập tức đưa ra lựa chọn rồi sao?
Đang nghĩ vậy, cửa phòng bệnh có người gõ cửa, bên ngoài truyền vào tiếng của một y tá: “Cô Giang, cô tỉnh chưa?”
Sắc mặt của Giang Hạ thay đổi, đồng tử cũng co rút lại một chút, cơ thể càng run rẩy hơn, giọng nói cũng đang run: “Tôi... tôi tỉnh rồi...”
Cô rất muốn nói mình chưa tỉnh, nhưng cửa phòng bệnh này là có một tấm kính, y tá đứng ở bên ngoài, có thể nhìn rõ được cô tỉnh hay chưa.
Cho nên cô muốn giả bộ ngủ cũng không thể.
“Vậy tôi vào nhé.” Y tá nói xong, không đợi Giang Hạ trả lời thì trực tiếp mở cửa đi vào.
“Cô Giang, đến thời gian kiểm tra rồi, xin hỏi hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?” Y tá đẩy xe đi vào, cầm dụng cụ kiểm tra và thuốc trên xe đẩy lên, mỉm cười rồi hỏi.
Y tá cười rất dịu dàng, kiểu khiến người ta nhìn vào thì rất yên tâm,
Nhưng nụ cười này ở trong mắt Giang Hạ, lại giống như ác ma, khiến trong lòng cô sợ hãi.
Bởi vì y tá này không phải là ai khác, mà là người do Kiều Phàm sắp xếp, tẩy não cô mỗi ngày, bảo cô phá bỏ đứa trẻ.
Cho nên cô sao có thể không sợ.
Nếu không phải cô tâm chí kiên định, sợ rằng thật sự đã bị y tá này tẩy não, đồng ý phá bỏ đứa trẻ rồi.
“Tôi không sao, tôi rất ổn.” Giang Hạ mím môi, trả lời có chút cứng nhắc.
Đầu dây bên kia, tuy Tống Vy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể nghe thấy bên Giang Hạ có người tới, mà người tới còn là người khiến Giang Hạ rất sợ hãi, nếu không giọng nói của Giang Hạ sẽ không hoảng loạn run rẩy như vậy.
Tống Vy không dám mở miệng, chỉ sợ mình mở miệng bị người bên phía Giang Hạ nghe thấy, sau đó cúp máy, cuối cùng cái gì cũng không biết.
Ngộ nhỡ tới lúc đó người đó làm tổn thương Giang Hạ, cô muốn cứu cũng không kịp.
“Tuy cô Giang nói không có gì, nhưng vẫn phải kiểm tra.” Y tá xông về phía Giang Hạ.
Giang Hạ nắm chặt điện thoại, không nói chuyện nữa.
Y tá bắt đầu kiểm tra theo quy định bình thường cho Giang Hạ, ghi lại thông số, định một lát nữa thì giao cho bệnh viện.
Cả quá trình Giang Hạ đều không nói chuyện, chỉ nhìn động tác của y tá.
Đợi sau khi y tá viết xong, gập lại hồ sơ bệnh, trong lòng Giang Hạ hiện ra hai chữ, tới rồi!
“Cô Giang.” Y tá khẽ mỉm cười với Giang Hạ: “Chuyện đứa trẻ, cô suy nghĩ như thế nào rồi?”
Giang Hạ cụp mắt: “Tôi không suy nghĩ, tôi vẫn câu nói đó, tôi sẽ không phá đứa trẻ, cho nên cô có thể đi nói với Kiều Phàm, bảo anh ta chết tâm đi, đứa trẻ này là con của tôi, tôi sẽ không bắt anh ta chịu trách nhiệm, cho nên anh ta không cần để tâm đứa trẻ này, anh ta coi như không có đứa trẻ này đi.”
Y tá nghe thấy lời này, cũng không tức giận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm.
Bởi vì lời này của Giang Hạ, cô ta đã nghe không dưới 6-7 lần.
“Chuyện này khả năng không được, thái độ của bác sĩ Kiều rất kiên quyết, anh ấy nói rồi, nếu cô đã mang thai thì anh ấy không thể coi như không có đứa trẻ này, trừ phi cô phá bỏ đứa trẻ, khiến đứa trẻ thật sự không còn, anh ấy mới có thể coi như không có đứa trẻ, cho nên cô Giang...”
“Đừng nói nữa.” Giang Hạ bịt tai lại, cảm xúc kích động gào lên: “Tôi sẽ không phá bỏ đứa trẻ, các người chết tâm đi.”
“Tôi biết cô Giang sẽ không phá bỏ đứa trẻ, cho nên tôi mới muốn khuyên cô Giang, cô giữ lại đứa trẻ này thật sự không có ý nghĩa gì cả, chỉ sẽ mang lại cho cô cuộc sống sau này không bình yên, cho nên cô Giang vì người nhà, vì bản thân, vẫn là phá đi là tốt nhất.” Y tá nói.
Lồng ngực của Giang Hạ phập phồng vì tức giận, bụng cũng bắt đầu có chút đau, cô thở hổn hển chỉ vào cửa: “Ra ngoài, ra ngoài cho tôi.”
Y tá thấy cô như vậy, cũng sợ cô thật sự xảy ra chuyện, mỉm cười đẩy xe đi: “Được, tôi ra ngoài, cô Giang nghỉ ngơi đi, bác sĩ Kiều nói rồi, anh ấy cho cô một ngày cuối cùng để suy nghĩ, hy vọng cô tốt nhất đưa ra đáp án khiến anh ấy hài lòng, nếu không vậy thì đừng trách anh ấy làm mạnh tay, cô Giang thiết nghĩ cũng rất rõ, cô căn bản không đấu lại được Kiều Phàm.”
Nói xong, y tá khẽ gật đầu, đi ra ngoài.
Giang Hạ ngồi ở trên giường bệnh, đầu tiên là sững ra một lúc, sau đó sụp đổ bật khóc.
Kiều Phàm, anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao?
Nghe thấy tiếng khóc của Giang Hạ, trong lòng Tống Vy rất lo lắng: “Hạ, Hạ?”
Cô vội vàng mở miệng gọi.
Giang Hạ nghe thấy tiếng của cô, tiếng khóc khựng lại, sau đó giống như túm cọng rơm cứu mạng, vội vàng cầm điện thoại lên, để ở bên tai: “Vy Vy, giúp tớ, giúp tớ!”
Tống Vy thật ra cũng nghe được đại khái cuộc đối thoại của y tá và Giang Hạ, biết Giang Hạ tại sao đột nhiên gấp gáp như vậy, cô thở dài: “Tớ đương nhiên bằng lòng giúp cậu, nhưng cậu cũng phải tự mình đưa ra quyết định rõ ràng, cậu không nỡ Phàm không chịu đi, tớ muốn giúp cậu tớ cũng không có cách giúp cậu, cậu biết rõ mà Hạ?”
Giang Hạ gật đầu liên tục: “Tớ biết, Vy Vy, tớ đi, tớ bằng lòng rời khỏi thành phố Giang, tớ bằng lòng không gặp anh ấy nữa.”
Lời vừa rồi của y tá khiến cô biết, cô không có thời gian suy nghĩ rốt cuộc nên lựa chọn như thế nữa.
Cô chỉ có chọn một, đó là rời khỏi nơi này, rời khỏi Kiều Phàm, mãi mãi không gặp anh ta nữa.
Chỉ có lựa chọn này, con của cô, ba mẹ của cô, bạn bè của cô mới được yên ổn.
Vậy nên cô không thể do dự nữa, còn do dự nữa, cô thật sự cái gì cũng không có được, đến cuối cùng, hối hận cả đời.
Vy Vy nói không sai, cônếu đã quyết định từ bỏ Kiều Phàm, vậy có gặp Kiều Phàm nữa hay không có gì cần thiết chứ?
Gặp chỉ khiến mình đau buồn hơn, không gặp, nói không chừng thật sự có thể quên được anh ta!