“Ồ, nhóc con này còn rất nóng tính đấy.” Đường Hạo Minh thấy tay mình bị đánh cũng không giận, trái lại còn cười càng vui vẻ hơn: “Nhóc con, cháu biết bác là ai không?”
“Không biết, cũng không muốn biết!” Tống Hải Dương ôm Tống Dĩnh Nhi, lạnh lùng nói.
Đường Hạo Minh nhìn gương mặt giống hệt với Đường Hạo Tuấn của cậu, đẩy kính mắt.
Thật là… bất kể anh ta nhìn gương mặt này thế nào cũng thấy ghét.
Vẫn là cô bé này làm anh ta thích hơn.
“Bé gái, cháu vừa gọi bác là chú đúng không?” Ánh mắt Đường Hạo Minh chợt lóe sáng, cười rất dịu dàng với Tống Dĩnh Nhi.
Tống Vy ý thức được điều gì, chợt sa sầm mặt xuống: “Tổng giám Đường, anh muốn làm gì?”
Đường Hạo Minh không để ý tới cô, ánh mắt vẫn nhìn Tống Dĩnh Nhi.
Tống Dĩnh Nhi vô thức gật đầu, “Vâng” một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Đường Hạo Minh nhếch môi: “Cô bé, cháu gọi sai rồi, bác không thể là chú của cháu, cháu phải gọi bác là bác. Bác là anh của ba các cháu.”
“Cái gì?”
“Tổng giám Đường!”
Tống Hải Dương và Tống Vy đồng thời kêu lên.
Khác nhau là Tống Hải Dương kinh ngạc còn Tống Vy lại hoang mang.
Anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ anh ta muốn nói ra thân thế của hai đứa trẻ sao?
Tống Vy nắm chặt đôi đũa trong tay, hơi kích động nhìn Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh giả vờ như không nhìn thấy, đưa mắt nhìn sang Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương thả Tống Dĩnh Nhi ra, siết chặt nắm đấm nhỏ nhìn anh ta: “Bác thật sự là bác của bọn cháu à?”
“Không thể giả được.” Đường Hạo Minh khoanh tay trước ngực.
Cơ thể Tống Hải Dương khẽ run rẩy: “Vậy bác nói cho chúng cháu biết, rốt cuộc ba của chúng cháu là ai?”
“Hải Dương!” Tống Vy nhíu mày.
Tống Hải Dương nhìn cô nhưng cuối cùng vẫn không bỏ được ý định muốn biết về ba ruột.
Lúc này, chỉ có Tống Dĩnh Nhi vẫn chưa kịp phản ứng, còn đang xoắn xuýt không hiểu bác nói vậy là có ý gì.
“Bác không phải không thể nói cho các cháu biết, nhưng dường như mẹ của các cháu không đồng ý cho bác nói đâu.” Đường Hạo Minh lắc ngón tay, giả vờ tiếc nuối nói.
Tống Vy phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta, không rõ người này rốt cuộc muốn làm gì.
Đầu tiên là làm hai đứa trẻ tò mò, sau đó lại không nói thẳng ra, quả thật giống như có bệnh!
“Mẹ…” Tống Hải Dương nhìn về phía Tống Vy với vẻ chờ mong, hi vọng cô đồng ý.
Tống Vy dù đau lòng vẫn kiên quyết quay đầu đi, không nhìn cậu.
Ánh mắt Tống Hải Dương trở nên buồn bã.
Đường Hạo Minh nhún vai một cái: “Nhóc con, xem ra mẹ cháu vẫn không đồng ý, thôi quên đi.”
Anh ta nói xong thì vỗ vào đầu của Tống Hải Dương, lại nhìn Tống Vy cười đầy ẩn ý, sau đó xoay người rời đi.
Bởi vì sự xuất hiện của Đường Hạo Minh, bầu không khí trong bữa cơm tối này đã không còn như trước, ngoại trừ Tống Dĩnh Nhi, Tống Vy và Tống Hải Dương đều không còn tâm trạng ăn gì nữa.
Tống Hải Dương cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, cậu ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tống Vy: “Mẹ, ba của bọn con họ Đường sao?”
Cậu nhớ vừa rồi mẹ gọi người kia là Tổng giám Đường.
Nếu người kia là anh của ba, vậy chắc hẳn ba cũng họ Đường.
Quả nhiên, Tống Vy gật đầu thừa nhận.
Tống Hải Dương cuối cùng cũng thoáng mỉm cười: “Thật tốt, con cuối cùng cũng biết được một chút về ba rồi, không còn chẳng biết bất kỳ điều gì nữa.”
Tống Vy nghe được lời này thì suýt rơi nước mắt, vội vàng bịt miệng, trong đôi mắt nhìn hai đứa trẻ đầy áy náy: “Xin lỗi các con…”
“Không sao, nếu mẹ không muốn cho bọn con biết thì thôi.” Tống Hải Dương nghịch cái thìa, an ủi cô như đã suy nghĩ thông suốt vậy.
Trong lòng Tống Vy càng thêm áy náy, đang muốn nói gì đó thì Tống Dĩnh Nhi ợ một cái: “Mẹ, Dĩnh Nhi muốn đi xì xì.”