Cô chợt nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Lưu Mộng, tưởng đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng bỏ sổ thiết kế và bút chì xuống, cầm lấy bình hoa trên bàn trà và chạy về phía cửa ra vào.
Sau khi cô chạy tới nơi lại chẳng thấy cảnh tượng nguy hiểm trong sự tưởng tượng của mình đâu, chỉ thấy có mấy nhân viên mặc đồng phục của Wanika, mỗi người đều ôm mấy hộp quà tinh tế đứng ở ngoài cửa, đang mỉm cười với các cô.
Cảnh tượng như vậy làm Tống Vy không khỏi ngẩn người.
Cho nên, cuộc điện thoại vừa rồi là thật, cô trúng thưởng thật à?
Trong lúc Tống Vy đang đờ người ra, Lưu Mộng đã lấy lại tinh thần trước, vội vàng cười bảo mấy nhân viên đưa đồ vào trong.
Mấy nhân viên lần lượt bước vào, dựa theo mệnh lệnh đặt đồ xuống xong, sau đó lấy ra biên lai cho Lưu Mộng ký tên.
Đợi đến khi Lưu Mộng ký tên xong, bọn họ lại rời đi.
“Con yêu, con mau tới đây đi!” Lưu Mộng vẫy tay gọi Tống Vy con đứng ở cửa.
Tống Vy đi tới.
Lưu Mộng mở từng cái hộp ra, kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, đây chẳng phải là những bộ quần áo con từng thử trong cửa hàng à? Nhưng con chưa thử qua mấy cái màu đỏ này. Con yêu, con có muốn thử không?”
Tống Vy lắc đầu: “Không cần, con vừa nhìn đã biết nó rất hợp với con rồi.”
Cô nhìn mấy bộ quần áo màu đỏ này với ánh mắt hơi phức tạp.
Vì sao những cái khác đều do Lưu Mộng chọn lúc đó, chỉ có mấy cái này là không phải chứ? Hơn nữa, quan trọng nhất là mấy thứ này còn là màu đỏ.
Bản thân cô cũng không phải đặc biệt yêu thích màu đỏ, nhưng có một người từng nói cô mặc màu đỏ rất hợp, đó chính là Đường Hạo Tuấn.
“Chắc không phải đâu…” Tống Vy cắn môi dưới khẽ nói thầm.
Lưu Mộng nghe được, thả trang phục trong tay xuống, quay đầu nhìn cô hỏi: “Cái gì không phải?”
“Con đang nghĩ, có thể chuyện trúng thưởng này là giả, thật ra những trang phục này là do Tổng giám đốc Đường tặng?” Tống Vy chỉ vào mấy bộ trang phục màu đỏ và suy đoán.
Lưu Mộng gõ vào đầu cô: “Sao có thể như vậy được? Wanika đâu phải do Đường thị quản lý. Hơn nữa, chúng ta chỉ nhất thời tới cửa hàng này, cậu ta làm sao biết được, cậu ta cũng không thể đúng lúc ở trong cửa hàng đó chứ?”
“Mẹ nói cũng phải.” Tống Vy gật đầu, cảm thấy cũng hợp lý.
Xem ra đúng là cô suy nghĩ nhiều rồi.
“Được rồi, được rồi, con mau cất những thứ này đi, còn đi đón bọn trẻ nữa.” Lưu Mộng giục.
Tống Vy mỉm cười chuyển từng hộp quà vào trong phòng, sau đó thay quần áo ra khỏi phòng, cùng bà ta tới trường mẫu giáo đón các con.
Sau khi đón được đám trẻ, Lưu Mộng đi tới chỗ ông Lưu để tham dự dạ hội từ thiện.
Tống Vy dẫn theo hai đứa trẻ tới một nhà hàng gần trường mẫu giáo, tính ăn cơm xong mới về.
Nhưng trong lúc bọn họ đang ăn cơm, một người khách không mời đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô.
“Hi Vy Vy, trùng hợp thật.” Đường Hạo Minh cười híp mắt vẫy tay với cô, sau đó liếc nhìn về phía hai đứa con của cô với ánh mắt rất bình tĩnh.
“Chào anh.” Tống Vy khẽ gật đầu với anh ta xem như chào hỏi.
Đường Hạo Minh thở dài giả vờ buồn bã: “Chà, cô vẫn lãnh đạm với tôi như vậy.”
Tống Vy lãnh đạm uống một hớp canh: “Anh có chuyện gì sao?”
“Không có gì, tôi tới đây gặp một khách hàng lớn, đúng lúc thấy cô nên qua qua chào một tiếng thôi. Đây chính là hai đứa con của cô à?” Đường Hạo Minh chỉ vào hai đứa nhỏ: “Tôi vẫn nghe nói về chúng nhưng đây là lần đầu tiên gặp đấy.”
“Mẹ, mẹ quen chú này sao?” Tống Hải Dương kéo tay Tống Dĩnh Nhi, nhìn Đường Hạo Minh với vẻ cảnh giác và hỏi Tống Vy.
Tống Vy “Ừ” một tiếng: “Là cấp trên của mẹ trước đây.”
“Vy Vy, quan hệ của chúng ta không chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới chứ?” Đường Hạo Minh thấy Tống Dĩnh Nhi tròn mắt nhìn mình, đột nhiên cảm giác thật đáng yêu, giơ tay muốn sờ vào má bé.
Nhưng tay anh ta còn chưa chạm tới Tống Dĩnh Nhi, đã bị Tống Hải Dương đẩy ra: “Đừng động vào em gái cháu.”