"Giúp đỡ?"
Mộ Thừa Phong đột nhiên trở nên có chút hứng thủ.
Người phụ nữ này rất giống với chị dâu trước kia nhưng tinh cách thú vị hơn nhiều so với chị dâu cũ có tính cách nhút nhát.
Han nhích tới gần Lê Van Ca, hơi củi đầu xuống, để ngang tầm mắt với cô, cười nói: "Cô muốn tôi làm gì?"
"Không cần làm gì, chỉ cần đứng ở chỗ này, cùng tôi nói chuyện một lúc là được."
Lê Văn Ca nở nụ cười, có chút thần bí.
"Trò chuyện sao, tôi rất am hiểu, am hiểu nhất là trò chuyện với người phụ nữ như cô."
Mặc dù Mộ Thừa Phong không biết người phụ nữ này muốn làm cái gì, nhưng vẫn hết sức phối hợp, hai, ba câu đã bắt đầu tim ra đề tài nói với CÔ.
Đối thoại với nhau thì phải gặp người có chung tư tưởng với mình, thì mới có thể nói qua nói lại, như thể mới có niềm vui,
Hắn cảm thấy, Lê Văn Ca là người phụ nữ có rất nhiều chuyện xưa, không nhịn được muốn đào ra một ít, nên đã kể cho cô nghe một câu chuyện cười.
"Cô biết, hỏi đầu là bệnh gi không?"
"Hói đầu... là một loại bệnh tật?"
"Sai, là bệnh không lông."
"Không phải đầu, ha ha ha ha, anh cũng quả độc rồi..."
Sau khi Lê Vän Ca hieu ra, lập tức phản ứng lại, cười đến nỗi phải ôm
bung.
Mộ Thừa Phong hoàn toàn khác với Mộ Thừa Huyền lạnh nhu băng.
Trời sinh hắn đã có khả năng tương tác với mọi người, cặp mắt đào
hoa, lộ ra ý cười, trong đầu lại có sẵn rất nhiều câu chuyện hay. Lê Văn Ca bị hắn chọc cho cười ha ha, đồng thời liếc nhìn cảnh cửa
phòng ở sau lưng, âm thầm đếm trong đầu: "Một, hai, ba..."
Quả nhiên, trong vòng mười mấy giây, Mộ Thừa Huyền mở cửa phòng ngủ ra.
Tóc của hắn vẫn còn giữ vài giọt nước, gương mặt anh tuấn, lạnh như băng, giống nhu muốn đông lạnh những người xung quanh mình.
"Các người trò chuyện rất vui vẻ?"
Đó là một câu hỏi, giọng điệu lạnh nhạt, giống như là một lời uy hiếp.
"Anh hai, anh ra rồi, em đang muốn tìm anh đây!".
Mộ Thừa Phong cà lơ phất phơ dựa vào lan can của cầu thang, dang trò chuyện vui vẻ với Lê Văn Ca,
Ngay sau khi Mộ Thừa Huyền mở cửa, câu chuyện cười của hắn cũng đột ngột kết thúc, hắn đứng thång người giống như một cậu học sinh chột dạ vì cho rằng mình đã làm điều sai trái.
"Mộ tiên sinh, anh tấm xong rồi sao, mới vừa rồi Mộ nhị thiếu gia đã kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện hài, tôi kể cho anh nghe có được hay không?"
Lê Văn Ca ra vẻ giống như không xảy ra chuyện gì, vui vẻ đi về phía Mộ Thừa Huyền, mở miệng nói: "Anh có biết, một người đứng ở trên cây hát rap, là chữ gì?"
Mộ Thừa Huyền: "..."
"Câu trả lời là, chữ tang, bởi vì bên trên chữ mộc là ba chữ hựu (*), ha
ha ha..."
(*) Câu đố chơi chữ
Lê Văn Ca vừa nói, vừa cười, cười đến nổi cà người run bần bật.
Mộ Thừa Huyền: ".."
Người phụ nữ này, có phải bị bệnh hay không?
Gương mặt của hắn còn lạnh hơn bất kỳ chuyện cười nào.
Xoay người, nói với Mộ Thừa Phong: "Sau này bớt nói chuyện với loại người ngu ngốc như này đi, chỉ kéo thấp chỉ số IQ mà thôi."
"Anh, anh không cảm thấy những câu chuyện này bẻ cua rất hay sao? Em và Lê tiểu thư có thể vì cái này mà cười suốt, anh lại một chút phản ứng cũng không có, quả nhiên là người đến từ thời đại trước, có khoảng cách rất lớn so với những người trẻ tuổi như bọn em."
Mộ Thừa Phong rất thông minh, trong nháy mắt liền biết Lê Văn Ca muốn hắn giúp đỡ cô cái gì.
Vi vậy, ra sức giúp đỡ" nhiều hơn.
Đều là đàn ông, nên hắn hiểu rõ đàn ông nhất.
Trong bát, đồ ăn có ngon hay không, quyết định bởi có người tranh giành với hắn hay không mà thôi.
Nhìn thấy bộ dáng nổi giận của anh trai khi mở cửa, sợ là đang sợ chính mình bị cướp mất "đồ ăn"?
"Buồn cười quá, Mộ tiên sinh, sao anh lại không cười chứ, không thi tôi
sẽ kể cho anh nghe câu chuyện của Hằng Nga đi, Hằng Nga..."
Lê Văn Ca không tim không phổi, cứ lôi kéo Mộ Thừa Huyền kề
chuyện.
Cổ tay lại bị hắn nắm lấy, dễ như trở bàn tay, kéo cô vào trong lòng, giống như là đang tuyên thệ chủ quyền.
“Bảo cô cút là muốn cô suy nghĩ lại, kết quả là cô đợi không kịp, liền đi
thông đồng với người khác, chống đổi lại với tôi. Cô không biết hậu quả
chọc giận tôi là gì sao?"
"Chống đối... Suy nghĩ lại cái gì?"
Lê Vân Ca nuốt nước miếng một cái, có chút khẩn trương.
Mộ Thừa Huyền là dạng người thường làm theo ý mình, cho dù có em trai ruột Mộ Thừa Phong ở đây, thi cũng như lang như hổ, cường thế đến cực điểm,
Tuy nhiên, cái cô muốn chính là sự hiệu quả này, không phải sao?
"Không biết suy nghĩ lại cái gì, thì cút vào mà nghĩ tiếp đi, khi nào nghĩ xong thì lúc đó mới được phép đi ra."
Mộ Thừa Huyền nói xong, trực tiếp đẩy cô vào phòng.
Hừ, yêu tình thu hút ong bướm, chi đứng ở cửa phòng ngủ cũng có thể vén lên sóng gió.
Giờ phút này này chỉ muốn giấu cô đi, ai cũng không được mơ ước!
"Theo anh vào phòng làm việc."
Sau khi Mộ Thừa Huyền đóng cửa lại, nói với Mộ Thừa Phong.
"Ok... Ok, anh."
Mộ Thừa Phong cần thận đi đằng sau Mộ Thừa Huyền, đến thở mạnh cũng không dám.
Cảnh tượng vừa rồi thật khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Anh trai ghen, cũng quả đáng sợ
Đi tới phòng làm việc, Mộ Thừa Huyền lạnh lùng ngồi lên chiếc ghế salon màu đen, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Em đi khảo sát nửa tháng, tinh hình nước ngoài ra sao?"
Một câu nói nhảm hắn cũng không nói, đi thẳng vào vấn đề, hỏi Mộ Thừa Phong.
"Thị trường hàng xa xỉ ở nước ngoài tương đối bão hòa, lúc này muốn đảnh vào, cũng không dễ dàng, cũng may ở trong nước, Mộ thị bố tri rất hoàn mỹ, New York, Paris, Milan... đều có MUYUN Times, tổng công có hàng trăm của hàng mới được khai trương.."
Mộ Thừa Phong báo cáo một cách chuyên nghiệp, đột nhiên lại lỗ ra biểu tình nghiền ngẫm "Nhưng mà thương hiệu nước hoa “Lily" do MUYUN Times quảng bá rất nổi tiếng ở New York, không biết có phải do lựa chọn được người đại diện thích hợp hay không, nên kéo theo hiệu quả vô cùng tốt."
"Người đàn diện?"
Mộ Thừa Huyền nhiu mày một cải, giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng: "Người đó là, Lê Lạc An?"
"Đương nhiên là cô ấy."
Mộ Thừa Phong nói: "Ban đầu, em còn tưởng rằng, anh là một tên hôn quân bị đầu độc bởi sắc đẹp, anh mua cô ấy với giá 100 triệu thi không nói, thể mà còn vung tay, cho cô ấy 8% cổ phần, bây giờ em mới hiểu được... Anh không bao giờ đầu tư sai. Đánh giá từ tỷ suất lợi nhuận hiện tại trên khoản đầu tư của Lê tiểu thư, những lợi ích của cô ấy mang lại cho Mộ Thị của chúng ta trong tương lai sẽ vượt xa chỉ tiêu so với hiện tại."
"Sao... em cũng bị cô ấy mê hoặc rồi?"
Giọng điệu của Mộ Thừa Huyện đột nhiên trở nên không tốt.
Dục vọng chiếm hữu cô khiển cho hắn chẳng còn lý trí.
"Khi anh đẩy cô ấy tro thành tâm điểm của sự chú ý, anh nên nghĩ đến sẽ có rất nhiều người giống như em bị cô ấy mê hoặc."
Mộ Thừa Phong nhìn anh mình trầm mặc, sau đó gãi đúng chỗ ngứa, nói: "Anh đối với cô ấy là thật tâm, có đúng hay không?"
"Đây không phải là vấn đề mà em nên hỏi."
Giọng nói cứng rắn của Mộ Thừa Huyền từ chối trả lời.
"Nếu như anh đã để tâm đến cô ấy như vậy, liền lấy cô ấy về nhà đi, bảo cô ấy an phận làm nữ chủ nhân của Mộ gia... Nhưng theo như em thấy, Lê tiểu thư hình như cũng không phải là một người an phận, trong người cô ấy giống như ẩn chúa một co năng lượng, không biết lúc nào sẽ trở nên không thể không chế, đổi với Mộ thị mà nói, cô ấy là thần khi hay là một con dao sắc nhọn thì vẫn chưa biết được."
Mộ Thừa Phong ý vị thâm trường nói,
Rất nhiều vấn đề, hắn thông suốt hơn Mộ Thừa Huyện rất nhiều.
Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn chỉ là một người ngoài cuộc.
"Người vợ hoàn mỹ, chị dâu trước kia cũng như vậy, Lê tiếu thư quá nguy hiểm..."
Mộ Thừa Phong liều lĩnh chọc giận đến người đàn ông nguy hiểm, lời
nói càng ngày càng thẳng thắn hơn.
Hẳn luôn là người hâm mộ số một của chị dâu trước kia.
"Anh chưa bao giờ tới việc kết hôn với cô ấy, chẳng qua là cảm thấy mới mẻ mà thôi, vui đùa một chút, những điều em lo lắng cũng không
tồn tại."
Sắc mặt Mộ Thừa Huyền không chút thay đổi, nói.