"Mổ ruột thừa?"
Sau khi nghe Mộ Thừa Huyền xong, hắn chỉ cảm thấy chỉ số thông của minh bị si nhục.
Tuy nhiên, hắn cũng không truy cứu thêm nữa, mạnh mẽ đặt cô lên người minh, môi mỏng dán lên má cô: "Ngay từ đầu tôi đã biết cô không phải là một người phụ nữ đơn giản. Trên người cô có quá nhiều bí mật, tôi nên đẩy cô ra xa, nhưng mà tôi càng ngày càng nghiện cỏ, nói cho tôi biết... cô đã làm gi với tôi? "
"Có lẽ là vận mệnh đã định trước..."
Lê Văn Ca cười quyến rũ, phà hơi nóng vào gương mặt anh tuấn của hắn, lớn mật nói: "Số mệnh đã định sẵn, tôi đến đây để cứu vớt anh."
"Cứu vớt tôi?"
Mộ Thừa Huyền cười khẽ, cảm thấy rằng lời nói của người phụ nữ này rất thú vị.
"Tất nhiên, vợ trước của anh đã làm tổn thương anh, mà tôi là thiên sử được ông trời gửi đến để chữa lành vết thuơng cho anh."
Han mim môi, không có đáp lại, ảnh mắt trở nên lạnh lùng.
Lê Văn Ca lấy hết can đảm ôm chặt lấy cổ hắn, thuận thế nói: "Anh xem anh chán ghét vợ trước của minh như vậy, anh còn cùng cô ấy sinh ra Tiểu Bao, chúng ta yêu nhau như vậy, không sinh được mười tám đúa sao... Cho nên, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, sinh con đi!"
Cô chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng mang thai đứa con của hắn, mặc kệ là lời nói hay hành vi, đều có chút cấp bách.
Cô hoàn toàn không ý thức được, đôi mắt của Mộ Thừa Huyền dần trở nên lạnh lẽo.
Khi cô nhắm mắt định hôn hắn, hắn lại nắm tóc cô một cách thô bạo.
"U, đau quá..."
Đột nhiên bị nắm tóc, Lê Van Ca bị buộc phải ngửa đầu nhìn hắn, đau đến chảy nước mắt, uất ức nói: "Mộ Thừa Huyền, anh đang làm gì vậy, sao tôi lại chọc tới anh rồi?"
"Cut!"
Mộ Thừa Huyền không giải thích bất cứ điều gì, giọng nói gay gắt.
"Tại sao chú, không phải đang tốt sao, tôi..."
"Cùng một câu nói, tôi không muốn nói lại lần thứ hai, cút!"
Lê Vân Ca cắn môi muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không dám nói
gì.
Cả người cô ướt sũng bước ra khỏi bồn tấm, mật xám xịt bước ra khỏi phòng tắm.
Hù, người đàn ông này quả thực là một kẻ biến thái, một kẻ biến thái có tâm trạng thất thường.
Một giây trước còn cùng bạn thân mật, giây sau liền hận không thể lấy mạng bạn.
Lê Văn Ca nghĩ mãi về điều đó nhưng vẫn không thể nghĩ ra câu nói vừa rồi của cô có gì sai khiến cho Mộ đại tổng tài tức giận như vậy
Không phải muốn hắn sinh con với cô thôi sao? Nếu không muốn sinh thì không sinh là được, sao còn phải đuổi cô đi?
Như cõ vừa nói lúc nãy, hắn trước đây vô cùng ghét bỏ có như vậy, chẳng phải cũng cùng cô sinh Tiểu Bao sao.
Bây giờ, hắn mê luyển cô như thế, lại sống chết không chịu sinh con với cô.
Không phải nói là đàn ông chỉ có con với phụ nữ họ yêu sao?
Những lời này quả thật mâu thuẫn!
Lê Vân Ca thay một bộ quần áo ở nhà, bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đi tránh đầu ngọn gió.
Người ở trong phòng tắm giống như uống thuốc súng vậy, không chừng chờ lúc hắn đi ra, liền gây khó dễ với cô.
Cô có thể trốn được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiều.
Dù sao là hắn để cô đi, cô nghe lời hắn, như vậy cũng không sai đi?
"Hừ, tôi xem cô có bao nhiêu bản lĩnh, mới có mấy ngày, còn không phải mặt máy chán chường bị đuổi ra ngoài sao?"
Cố Mạn Mạn không biết đã đứng ở cửa phòng bao lâu, vừa nhìn thấy Lê Vân Ca bước ra, lập tức châm biếm.
"Không phải cô luôn đứng ở góc tường nghe lén đó chứ, thật biển thái!"
Lê Văn Ca chỉ cảm thấy da đầu run lên, lùi lại phía sau.
Mấu năm nay, không phải là cô chưa từng nhìn thấy phụ nữ quấn lấy Mộ Thừa Huyền.
Cố Mạn Mạn tuyệt đối là kẻ cực đoan và biến thái nhất.
Sống cùng một người như vậy dưới một mái nhà, nguy hiểm tiềm ẩn thật sự quả lớn...
"Tôi là nữ chủ nhân của Mộ gia, mọi ngóc ngách của Mộ gia đều có thể ra vào, không có cái gọi là nghe lén."
Cố Mạn Mạn ngạo mạn nói.
"Nữ chủ nhân của Mộ gia?"
Lê Văn Ca chỉ cảm thấy buồn cười: "Chính cô tự mình phong sao, tôi đây vẫn là nữ chủ nhân của Mộ gia đó!".
"Cô!"
Cố Mạn Mạn tức giận đến mức gio không nhịn được giơ tay lên muốn tát Lê Vân Ca.
"Cô giáo Cổ, đừng tức giận quá, có thể vào phòng trà uống một tách trà."
Hai tay Mộ Thừa Phong đút vào túi, từ góc cầu thang xoắn ốc di tới.
"Thửa... Phong, cậu đã về rồi, sao không nói trước một tiếng."
Sắc mặt Cố Mạn Mạn đột nhiên thay đổi, bàn tay đang dùng ở không trung, lúng túng thu lại.
Nhị thiếu gia nhà họ Mộ này bình thường không hay ở Mộ gia, thỉnh
thoảng mới về một lần.
Đôi mắt đẹp như hoa đào, luôn luôn lộ ra vẻ giảo hoạt, giống như có thể nhin thấu mọi chuyện.
Mỗi lần Cố Mạn Mạn đối mặt với hắn, đều cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
"Nếu tôi nói trước một tiếng, tôi sẽ không nhìn thấy một tiết mục phấn
khích như vậy..."
Mộ Thừa Phong nhướng mày, cười như không cười nói: "Vừa rồi cô
giáo Cố định tát Lê tiểu thư sao?"
"Sao lại như vậy được, tôi chi là đang đủa giỡn với Lê tiểu thư thôi, bây giờ cô ấy chính là tâm phúc của anh trai cậu, sao tôi dám đánh cô ấy!"
"Sao lại không dám? Cô giáo Có có thân phận đặc biệt, có tư cách bốc đồng."
Mộ Thừa Phong ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói.
Chỉ riêng thân phận em gái của Cố Thiên Thiên cũng đủ khiến Cố Mạn Mạn hoành hành ngang ngược ở Bắc Thành.
Hơn nữa, cô còn là con dâu do mẹ phê chuẩn, là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Mộ.
Không cần nghĩ cũng biết, người không có chỗ dựa như Lê tiểu thư,
hằng ngày ở nhà họ Mộ cũng không sống tốt.
"Cậu trêu chọc tôi thành thói quen luôn rồi, không thèm nghe cậu nói nữa... Tôi phải đi ngủ rồi."
Cố Mạn Mạn tự biết mình đuối || nên tìm cơ hội bỏ đi.
Mộ Thừa Phong nhìn Cố Mạn Mạn đi vào trong phòng mới từ từ thu lại ảnh mắt.
"Cô không sao chú, nghe nói mấy ngày nay cô bị cô giáo Cố của chúng tôi chỉnh thật thàm?"
Hắn nhìn Lên Vän Ca, dù đang bận nhưng vẫn thong dong hỏi.
Sau một thời gian không gặp, hắn cảm thấy người phụ nữ này càng ngày càng giống chị dâu trước của hắn hơn.
Chị dâu trước đáng thương của hắn cũng thường xuyên bị mấy “bạn nữ" của anh hai tát vào mặt, thật trùng hợp là... lần nào cũng bị hắn bắt gặp.
Phản ứng của cô và chị dâu trước đều giống nhau.
"Tôi từ cổng rānh rách nát chuyển sang giường của anh hai cậu. Cậu
cho rằng tôi thật khổ sao?"
Lê Văn Ca khẽ cười nói.
"Lợi hại!"
Mộ Thừa Phong gio ngón tay cái lên với Lê Văn Ca.
Sau đó, lại ý vị thâm trường nói (*): "Biết dùng điểm yếu của chính mình để mở đường cho bản thân, đây là điều mà chị dâu trước đây của tôi làm thế nào cũng không học được... Cô rất giống chị ấy, nhưng thông minh hơn chị ấy.
(*): nói lời có ẩn ý
"Nếu tôi không thông minh, tôi đã sớm bị cô giáo Cổ của các người giết chết từ lâu rồi."
Nụ cười của Lê Vãn Ca dần trở nên lạnh hơn.
Nhớ lại chính minh lúc trước yếu đuối và ngu ngốc, cô chỉ hận thời gian không thể quay ngược trở lại.
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, linh hồn của hiện tại rơi vào cơ thể của quá khứ, cô sẽ không đến mức... sa vào tình cảnh thê thảm đó.
"Vậy thì cố gắng lên, phong sát cô giáo Cố nhanh một chút, mấy năm nay tôi đã chịu đủ cái diễn xuất kém cỏi của cô ta rồi..."
Mộ Thừa Phong vuốt trán, có vẻ khổ sở.
"Tôi chỉ có một minh, nên không có được năng lực đó, có thể bảo vệ minh không mắc sai lầm đã tốt lắm rồi. "
"Nghe ý của Lê tiểu thư, là muốn xin viện trợ từ bên ngoài sao?"
"Bên ngoài thì không dám nghĩ tới. Nhưng nếu được nhị thiếu gia giúp đỡ một chút, tôi nhất định sẽ vô cùng cảm kích."
Lê Văn Ca nhin Mộ Thửa Phong với nụ cười giáo hoạt như một con hồ ly.