Mộ Thừa Huyền dắt Lê Văn Ca tới giữa bục phỏng vấn, phía trước là ống kính và micro đen dày đặc.
"Hôm nay Mộ Thị mở cuộc họp báo này là muốn giới thiệu với mọi
người, đại sử hình tượng mới ý hợp đồng của Mộ Thị chúng tôi, Lê Lạc
An."
Anh vừa nói xong, hội trường liền nảo nhiệt lên.
Lê Văn Ca không hiểu gì nhưng đối mặt với ống kinh thi vẫn duy tri nụ cười giả chuyên nghiệp rất hoàn mỹ, đoan trang lại cao quỷ, chỉ xem mình là một người công cụ, Mộ đại tổng tài sắp xếp thế nào thì cô làm theo vậy là được rồi.
"Mộ tổng, nhiều năm như vậy rồi, Mộ Thị chưa bao giờ có cái gì mà đại sứ hình tượng, đột nhiên mọc ra một người, rốt cuộc là quyết định của công ty hay là sự thiên vị của cá nhân ngài vậy?
Có nhà bảo cứng đầu hỏi thẳng.
Mộ Thừa Huyền duy trì bộ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc nha dao quét về phía nhà báo đó, không nói câu gì cũng tạo thành sự uy hiếp.
Những nhà báo khác đồng loạt nín thở, đợi Mộ Thừa Huyền mở lời,
không dám tùy tiện hỏi.
"Mọi người đều biết, phạm vi kinh doanh của tập đoàn Mộ Thị rộng rãi, ngoài ngành bất động sản, du lịch cùng chế tạo điện tử truyền thống, mấy năm gần đây cũng có xu hướng tiến vào nghành giải trí, công ty con "MUYUN thời đại" của Mộ Thị, hạng mục hàng hiệu được quảng bá chủ yếu đã có tiếng tăm nhất định trong ngành, cô Lê Lạc An rất phủ hợp với thần thái hình tượng của hãng, chọn cô ấy là đại sử hình tượng cho "MUYUN thời đại" sẽ đem tới càng nhiều giá trị hơn cho Mộ Thị chúng tôi."
Mộ Thừa Huyền không nhanh không chậm nói, thần thái mạnh mẽ.
"Vì vậy Mộ tổng ở trong bữa tiệc từ thiện tối qua, hào phóng dùng một trăm triệu để mua Lê tiểu thư thực ra là quyết định của công ty, không phải là không có trách nhiệm với những người nắm giữ cổ phiếu đúng không?"
Có nhà báo dè dặt hòi.
Công ty báo chỉ này vẫn luôn hợp tác rất tốt với Mộ Thị, lần sóng giỏ này cũng ủng hộ Mộ Thị, ủng hộ Mộ Thừa Huyền.
"Tôi là người phụ trách của tập đoàn Mộ Thị, đưa ra bất kỳ quyết sách nào đều suy xét kỹ lưỡng, tôi phải chịu trách nhiệm với những người nắm giữ cổ phiếu của Mộ Thị."
Mộ Thừa Huyền điềm tĩnh nói,
Hướng gió lập tức chuyển hướng.
Còn có rất nhiều nhà bảo đặt câu hỏi, nhưng đa phần đều có ý tốt, thậm chí còn có nhà báo thấy hướng gió đã đổi liền nịnh nọt Mộ Thừa Huyền.
"Nhưng Mộ tổng, ngài thân là người phụ trách của tập đoàn Mộ Thị, lại không quan tâm tới hình tượng mà vì một nguời phụ nữ, tùy hứng mà tranh giành ghen tuông, đánh nhau với nhị thiếu gia của Kiều Thị, cũng là đã tính toán tỉ mỉ sao?"
Trong những lời nịnh nọt, cũng có người muốn bởi móc.
Những người bởi móc này đã số là đứng khảc phe và lập trường không cùng với Mộ Thị.
"Cậu hình như đã hiểu lầm rồi, tôi và Kiều nhị gia vẫn luôn là anh em tốt, bức ảnh mà cậu nhìn thấy đó là sự trêu đùa giữa đàn ông với nhau, lúc đó còn có ảnh hậu Tôn Hiểu Hiểu cũng có mặt, nếu không tin, cậu có thể đi phỏng vấn cô ấy.”
Mộ Thừa Huyền nhìn nhà báo đó, miệng cười nhưng lòng không cười mà nói.
Nhà bảo bởi móc đó củi đầu, không thể phản bác, cũng không dám xoi mỏi nữa.
"Cuộc họp báo hôm nay là mở cho đại sử hình tượng của Mộ Thị, vì vậy mời mọi người dời lực chú ý lên người Lê Lạc An tiểu thư, chẳng lẽ mọi người cảm thấy cô ấy không đẹp sao? Không đáng mọi người thảo luận sao?"
Mộ Thừa Huyền thay đổi dáng vẻ kiệm lời thường ngày mà dùng ngón
tay nâng cắm Lê Văn Ca lên, thu hút sự chủ ý của mọi người.
Đèn flash "tách tách tách" điên cuồng.
Một màn này quả bùng nổ rồi, không nằm trong hotsearch một tuần thì không được rồi.
Lê Vãn Ca không muốn bị đầy vào đầu sóng ngọn gió, càng không muốn nổi tiếng, nhưng chuyện này rõ ràng đã không phải cô có thể khống chế nữa.
Nếu đã như vậy thì đành thuận nước đấy thuyền.
Cô tạo mấy dáng với ống kinh, đẹp đến mức sắp khiến cho mấy nhiếp ảnh gia đó nháy máy mỏi cả tay rồi.
"Rất vinh hạnh có thể trở thành đại sử hình tượng của Mộ Thị, tôi sẽ để Mộ tổng và những người quan tâm tới Mộ Thị biết được, tôi nhất định đáng giá hơn một trăm triệu đó của Mộ tổng!"
"Tách tách tách", lại một trận chụp ảnh điên cuồng.
Trong một đêm, Lê Văn Ca đã hot, hot khắp Đại Giang Nam Bắc, sức nóng thậm chí còn vượt qua lưu lượng cao nhất, các thương hiệu không ngừng gửi lời mời, ra giá cao với cô.
Nhưng tiếc là cô bây giờ đã bị mua đứt rồi, không có cái gật đầu của Mộ đại tổng tài thi không kiếm được một đồng nào cả.
"Không ngờ có một ngày, tôi lại nổi tiếng."
Cô ngồi trên xe của Mộ Thừa Huyền, xem các tiêu đề của các tờ báo, có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Năm đó cô cũng xem như có chút tiếng tăm, chỉ là tiếng tăm lúc đó là tiếng "xấu", nổi tiếng là xấu.
"Người phụ nữ xấu nhất Bắc Thành" là chủ đề chưa bao giờ là lỗi thời trong giới nhà giàu.
Bây giờ từ khóa của cô đều đại loại là "nữ thần", "tiên nữ", "tuyệt sắc",
"công chúa",...
Cô cảm thấy mia mai!
Mộ Thừa Huyền gập laptop lại, tháo mắt kính, bộ dạng kẻ vô lại có học thức, môi mỏng cười xem thường: "Loại phụ nữ ham hư vinh như cô không phải đều mong nổi tiếng sao?"
"Tôi xem anh là chồng tôi, anh lại xem tôi là người công cụ, để tôi kiếm
tiền cho anh. Trái tim tôi đau lắm."
Cô đỡ lấy ngực, tỏ vẻ nản lòng.
Mộ Thừa Huyễn bị cổ chọc cười, kéo nhẹ để cô ngồi lên đùi minh, đôi tay lớn thuận theo đường nét tuyệt đẹp của cô mà sờ mò, tà dị nói: "Bị thương rồi sao? Tôi chữa cho."
Mặt của cô liền đỏ bừng.
"Anh làm cái gì, lão Vương còn ở đây đẩy!"
"Không sao, lão Vương mới thật sự là người công cụ."
Lúc này lão Vương rất phối hợp mà nâng tấm ngăn cách của xe lên.
Dãy ghế sau rộng rãi của xe thương vụ liền trở thành không gian nho nhỏ.
Cô nuốt nước miếng, ngồi trên đủi anh có chút bất an, cố trấn tĩnh mà đùa giỡn: "Lúc trước tôi còn tò mò, tại sao ghế sau của người có tiền các anh đều rộng như vậy còn làm cái tấm ngăn cách gi đó, bây giờ thì hiều rồi... Đàn ông có tiền ấy mà, đều xấu xa!"
"Nói xem, cô còn ngồi ghế sau của những tên đàn ông có tiền nào? Bọn họ xấu xa cỡ nào?"
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền có chút lạnh, môi mỏng dân chặt lên cần cổ thon thả của cô, hơi nóng nơi đầu mũi sắp nung chảy CÔ.
Cô cố gắng duy trì vẻ trấn tĩnh, từ chối đòi hỏi của anh.
Mới thân mật với anh, trước khi cô chưa chắc chắn đã mang thai hay chua, cô sẽ không tùy tiện phát sinh quan hệ với anh,
Càng huống hồ có quá nhiều chuyện đã vượt ra ngoài sự kiểm soát của cô.
Rốt cuộc là ai ở trong bóng tối giúp cô, để cô tiếp tục che giấu thân
phận?
Đối phương là địch hay là bạn, có phải đã biết thân phận của cô?
Sự bất an mạnh mẽ bao trọn lấy cô, không làm rõ mấy chuyện này, cô có thể ngay cả ngủ cũng không ngon.
"Tối nay, chuyển về Mộ Thị, Mộ Tiểu Bao rất nhớ cô."
Mộ Thừa Huyền cảm thấy được lòng cô nặng nề, liền lạnh lùng mà đẩy
CÔ ra.
Người phụ nữ này, trên người có quá nhiều bí mật đang đợi anh khai quật,
Cho dù cô không phải là kẻ giết người đó thì bối cảnh cũng như Mộ Thừa Phong đã nói, tuyệt đối không đơn giản.
Anh cảm thấy mình đang uống một ly rượu độc, rõ ràng biết là rượu độc nhưng càng uống càng nghiện, càng uống càng muốn ngừng mà không được!