"Đây là nhà tôi ở vịnh Tủ Thủy, sau này cô có thể ở đây."
Giọng điệu của Mộ Thừa Huyền rất lạnh nhạt trả lời lại.
"Vịnh Tú Thủy?"
Lê Vãn Ca nhếch mày lên, hỏi: "Là vịnh Tú Thủy, nằm bên cạnh Tùng Giang, chỗ cao cấp nhất trong nội thành Bắc Thành trong hai năm gần đây, căn hộ nhỏ nhất là khoảng 480 mét vuông, giá ít nhất là ba triệu nhân dân tệ trở lên?"
"Tôi không thường ở chỗ này."
Mộ Thừa Huyền đút hai tay vào túi, đứng thẳng kế bên cửa sổ sát sàn, ngắm nhìn phong cảnh đẹp không gì sánh được, nói: "Nếu cô đã không muốn về ở Mộ trạch, thì chỗ này hẳn là rất hợp ý cô đi."
"Nhà hơn triệu tệ, cứ như vậy cho tôi ở?"
Lê Vãn Ca có chút cảm động, cũng có chút kinh ngạc.
Lúc trước biết gia tộc Mộ thị rất có tiền.
Những năm cô rời khỏi Bắc Thành, tập đoàn Mộ thị đã nhanh chóng khuếch trương, lượng tiền đã vượt quá sức tưởng tượng của cô.
"Tôi còn có việc, muốn đi trước, lát nữa sẽ có chuyên gia chăm sóc ăn uống và sinh hoạt hằng ngày đến, cô có cần gì thì cứ nói với người đó."
Mộ Thừa Huyền quay đầu, đi đến trước mặt Lê Văn Ca, im lặng nhìn một lúc lâu, sau đó giống như đang dỗ thú cưng, dịu dàng nói: "Ngoan một chút, để tôi bớt lo."
Lê Văn Ca giống như đã bị điểm huyệt, cứng đờ ngay tại chỗ, mãi đến khi hắn rời khỏi phòng, cũng chưa cử động.
Mặt trời mọc đằng tây à? Người đàn ông này... sao đột nhiên lại dịu dàng như vậy?
Phía dưới sự dịu dàng đó nhất định là bẫy rập, cô không thể rơi vào một lần nữa.
Cô nắm chặt nắm tay, âm thầm nhắc nhở chính bản thân mình.
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng, mây trăng bồng bềnh, cảnh sắc đẹp tuyệt luân, sóng nước lăn tăn, có chút chói mát.
Lê Vãn Ca mặt đồ ngủ, duỗi cái lưng mệt mỏi, vén chăn đứng dậy, tâm trạng cũng theo thời tiết mà trở nên tươi đẹp hơn.
"Lê tiểu thư, tôi là người Mộ tiên sinh phải tới chăm sóc cô, cô gọi tôi là thím Trương là được rồi."
Một người phụ nữ trung niên, xách theo một đống túi lớn nhỏ, đi vào phòng, nhiệt tình giới thiệu với Lê Vãn Ca.
Lê Văn Ca gật đầu với thim Trương, nhịn không được mà cười.
Mộ Thừa Huyền này, thật đúng là phái một người đến chăm sóc cô, là định nuôi cô như chim hoàng yến à?
Nhưng mà người bá đạo, kiêu căng như hắn, vậy mà bởi vì cô không thích ở Mộ trạch, liền đồng ý để cô ra ngoài ở, trái lại khiến cô có chút ngoài ý muốn.
Sao lúc trước khi hắn vẫn là chồng cô, lại không có thời khắc săn sóc như thế này chứ?
Trong trí nhớ, khi cô gả vào Mộ gia, đã phải nhận đủ loại khinh thường và ức hiếp của tất cả mọi người trong Mộ gia, nguyện vọng lớn nhất của cô lúc đó là có một ngày cô sẽ cùng Mộ Thừa Huyền chuyển ra ngoài, chỉ có gia đình nhỏ của bọn họ.
Cái gia đình nhỏ này cũng không cần quá lớn, cũng không cần quá xa hoa, chỉ cần ấm áp và tràn đầy tình yêu, chỉ có bọn họ và mấy đứa nhỏ là được rồi.
Chỉ tiếc rằng từ đầu đến cuối cô vẫn chưa chờ được gia đình nhỏ ấm áp, tràn đầy tình yêu của bọn họ, chỉ chờ được bệnh viện tâm thần như địa ngục.
Ha ha, thật buồn cười mà!
Thím Trương nấu cơm trưa trong phòng bếp, tới gần trưa, chuông cửa lại vang lên.
"Tìm Mộ Thừa Huyền?"
Lê Vãn Ca cau mày, do dự một lát mới mở cửa.
Người ngoài của là anh trai Lê Cảnh Hàng và chị dâu Từ Từ.
"Anh..."
Lê Vãn Ca mừng rỡ, mắt liền sáng lên, kích động xém chút nữa liền nói ra hai chữ "anh trai", sau đó nhanh chóng sửa miệng: "Lê đại thiếu gia, Từ tiểu thư, sao hai người đến được đâu?"
"Cảnh đi tìm Mộ tổng hỏi vị trí của cô, Mộ tổng liền nói cho chúng tôi biết cô ở đây, hình như còn bị bệnh, cho nên chúng tôi đến thăm cô!"
Từ Từ nhiệt tình đi tới, chỉ vào nồi giữ nhiệt, nói: "Tôi và Cảnh không biết mua gì cho cô, liền làm ít sủi cảo, cô cũng đừng xem thường sủi cảo này, sủi cảo nhà chúng tôi làm rất ngon đó, trước kia em gái anh ấy thích ăn sủi cảo nhất đấy, một lần ăn được cả mười cái."
"Được rồi, em nói chuyện này để làm gi!"
Lê Vân Ca im lặng nhìn Từ Từ.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, rõ ràng vợ hắn cũng không phải loại người thích giao tiếp, bạn thân lúc trước cũng chỉ có một mình em gái của hắn, sao khi đối mặt với người phụ nữ này liền thân thiết như vậy, nghĩ cái gì liền nói cái đó, một chút tính cảnh giác cũng không có.
"sủi cảo này do tôi làm, cô tùy tiện ăn một ít là được."
Lê Vãn Ca cầm nồi giữ nhiệt đưa cho Lê Vãn Ca, vẻ mặt vẫn ngao kiều như cũ.
Mặc kệ nói như thế nào thì trong mắt hắn, người phụ nữ này cũng là tình địch của em gái, rất khó để làm thân.
"..."
Lê Vãn Ca cúi đầu, nhìn nồi giữ nhiệt anh trai đưa, bùi ngùi một lúc, hốc mắt nhịn không được mà đỏ lên.
Từ Từ nói không sai, trước kia cô là đứa kén ăn, tính tình từ nhỏ đã không tốt, sơn hào hải vị không thèm ăn, chỉ có sủi cảo anh trai làm là món ăn cô thích nhất.
Lớp bánh mỏng, nhân bánh thơm, có đủ loại thịt và rau quả, thêm một chút xíu rượu, mỗi viên đều mềm, bọng nước, còn thơm ngọt.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cô còn nhớ hương vị này, nghĩ đến liền rơi nước mắt.
Còn tưởng rằng cả đời này sẽ không có cơ hội ăn sủi cảo anh trai làm.
"Sao, cô ghét bỏ à, vậy tôi đem đi đổ."
Lê Cảnh Hàng thấy Lê Vãn Ca ngơ ngác cúi đầu, chưa cầm lấy, vẻ mặt càng thêm ngạo kiều.
Hừ, sủi cảo này, không dễ gì mà hắn làm đâu!
Đã nhiều năm như vậy chỉ làm cho ba người phụ nữ ăn mà thôi, một người là mẹ hắn, một người là Từ Từ, người còn lại là em gái, cô là người thứ tư.
"Đừng!"
Lê Văn Ca nhanh chóng cầm nồi giữ nhiệt, ôm chặt vào trong lòng, cố ý dùng giọng điệu chọc tức: "Sơn hào hải vị tôi ăn nhiều rồi, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị, cũng rất tốt, hơn nữa... đây là món Lê đại công tử tự mình làm, dù sao cũng phải nếm thử mới được."
Sau khi cô nói xong, nhanh chóng mở nắp nồi giữ nhiệt ra.
Mùi hương quen thuộc lọt vào mũi, khiến cô xém chút nữa liền khóc.
Nhanh chóng lấy chén bát ra, mạnh như thế chẻ che, bắt đầu ăn.
"Chậm một chút, đừng để bị mắc nghẹn."
Từ Từ ở bên cạnh nhìn ngây người, nuốt một ngụm nước miếng, khẩn trương nhắc nhở.
Sao cảm thấy dáng vẻ Lê tiểu thư đang ăn giống Lê Văn Ca như đúc vậy?
Có đôi thật nghi ngờ Lê tiểu thư là Lê Văn Ca trùng sinh.
Trước đó cô đã cũng từng đề cập suy đoán đó với Lê
Cảnh Hàng, Lê Cảnh Hàng lại nói cô đọc tiểu thuyết quả nhiều, sao lại có nhiều người trùng sinh như vậy chứ.
"Xem ra, Mộ Thừa Huyền không cho cô ăn mấy ngày rồi, để cô đói thành như vậy?"
Lê Cảnh Hàng cũng bị bộ dáng ăn ngấu nghiến như hổ đói làm cho hoảng sợ, nhịn không được mà trêu chọc.
"Hết cách rồi, ăn sơn hào hải vị nhiều quá, nên thích ăn nhưng món đơn giản như thế này, cái này... Ứm, cũng bình thường."
Sau khi Lê Văn Ca ăn viên sủi cảo cuối cùng, không quan tâm đến hình tượng, ợ một cái, cười ha ha nói.
"Dừng!"
Lê Cảnh Hàng quay đầu đi chỗ khác, vẫn ngạo kiều như cũ, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên đã bán đứng hắn.
Mặc dù người phụ nữ này là tình địch của em gái, nhưng tính tình cũng rất đáng yêu đó chứ.
Bỗng nhiên hắn hiểu vì sao Từ Từ lại thân mật với cô như vậy.
Xem