"..."
Lê Vãn Ca chất vấn, khiến Mộ Thừa Huyền im lặng.
Đối với việc này, hình như hắn đã quá dung túng Cố Mạn Man.
Nếu Cố Thiên Thiên là ánh trăng sáng trong lòng hắn, thì Tiểu Bao chính là cục thịt trong lòng hắn, ai dám làm tổn thương Tiểu Bao, hắn sẽ lấy mạng người đó!
"Câu nói này, trái lại tôi đồng ý với đồ sao chổi cô."
Lần đầu tiên Lương Ngọc Nghi đứng cùng phía với Lê Văn Ca, hất cầm lên, nói với Cố Mạn Mạn: "Cô có thể lật trời, tôi cũng có thể làm như không thấy, nhưng cô không thể có ý xấu với cháu tôi, cô ấy đánh cô là đúng."
"Con..."
Cố Mạn Mạn khẽ cắn môi, hoàn toàn không nghĩ đến, Mộ Thừa Huyền không giúp cô ta thì thôi, Lương Ngọc Nghi vậy mà cũng phản chiến, ở sâu trong lòng cô ta đã nảy sinh ra oán hận với đôi mẹ con này, nhưng bên ngoài vẫn bày ra vẻ mặt oan ức.
"Lê tiểu thư, cô nói tôi làm tổn thương Tiểu Bao, lương tâm cô không đau sao, người chân chính tổn thương Tiểu Bao là cô, đúng không?"
Cố Mạn Mạn khóc lóc, chất vấn Lê Vãn Ca: "Điều Tiểu Bao sợ chính là khi cô kết hôn với Thừa Huyền thì sẽ sinh em bé, sẽ không cần cậu bé nữa, nếu tôi kết hôn với Thừa Huyền thì tôi sẽ cả đời không sinh em bé, tôi sẽ xem Tiểu Bao như con ruột của mình, cô có thể làm được u?"
"..."
Lê Văn Ca nắm chặt tay, không có cách nào đáp lại.
Nếu như bây giờ cô nói trái với lương tâm minh, đợi đến khi cô mang thai thì sẽ không ngóc đầu lên được.
"Ha ha, không trả lời được đúng không?"
Cuối cùng, Cố Mạn Mạn cũng đoạt lại quyền chủ động, tiếp tục nói: "Vậy mục đích cô tiếp cận Thừa Huyền không phải vì gả cho anh ấy, sinh con cho anh ấy, sau đó thuận lý thành chương (*) có được Mộ thị à? Nhưng tôi lại không giống, tôi thật lòng yêu Thừa Huyền, tôi có thể không sinh em bé, cũng không muốn cổ phần Mộ thị, thậm chí tôi có thể vì mả Lương mà hiến một quả thận, cô có thể làm được sao?"
(*) Chuyện xảy ra một mạch, không có bất kỳ thứ gì cản trở
Lê Văn Ca tiếp tục im lặng.
Ở phương diện này, cô xác thực không cố gắng bằng Cố Man Man.
Đích xác mà nói, cô không có liều mình như Cố Mạn Mạn.
"Tôi yêu Thừa Huyền, mà cô cũng yêu Thừa Huyền, nên cô có tư cách gì trách tôi tổn thương Tiểu Bao, ngay cả khi cô có xem cậu bé là con ruột, thì ngay cả lời hứa không sinh em bé cô cũng làm không được!"
Cố Mạn Mạn kích động nói.
"Cố Mạn Mạn, cô thật lợi hại, tôi cam bái hạ phong (*), hãy cầu nguyện cô đừng rơi vào trong tay tôi, nếu không thì tôi sẽ như hôm nay, tiếp tục giết chết cô!"
(*) chịu thua
Lê Vãn Ca cười lạnh, ôm quyền với cô ta, xoay người rời đi.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chỉ sẽ biển thành quần chúng xem vị ảnh hậu đoạt giải oscar này.
"Lê Lạc An, cô đứng lại đó cho tôi!"
Mộ Thừa Huyền buông Cố Mạn Mạn trong lòng ra, một lòng đuổi theo Lê Văn Ca.
Lê Vãn Ca giống như mắt mù tai điếc, tiếp tục đi về phía trước.
Cô cảm thấy tất cả đều là trò cười, quả hoang đường, cuối cùng cô cũng không phải là đối thủ của loại người như Cố Man Man.
Bởi vì cô không có mặt dày được như vậy, làm không được dạng người không có điểm giới hạn này.
Đau đầu quá, cái thế giới bẩn thỉu này khiến cô buồn nôn!
"Lê Lạc An, tôi ra lệnh cho cô đứng lại!"
Mộ Thừa Huyền bị dáng vẻ ngạo mạn này của cô chọc giân, vươn tay nắm lấy tay cô.
Vừa mới nắm lấy, mới phát hiện ra cơ thể cô nóng như thế, cả cơ thể giống như là con diều đã không còn gió thổi nữa, liền bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống.
"Lê Lạc An!"
Mộ Thừa Huyền đo được cả người cô, giọng nói từ tức giận chuyển thành lo lắng.
Lê Vãn Ca không trả lời lại, rơi vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, đã không biết đã qua mấy ngày rồi.
Mở mắt ra, toàn là màu trắng.
Trần nhà được điêu khắc rất tinh xảo, không giống như ở bệnh viện, cũng không giống như ở phòng của Mộ Thừa Huyền.
Cho nên... Đây là đâu?
Lê Văn Ca mềm nhũn cả người, cố gắng ngồi dậy, quan sát xung quanh.
Đây là một căn phòng nhìn rất ấm áp, trần nhà màu trắng, hoa văn được điêu khắc rất tinh xảo, rất hòa nhã, rất đẹp, còn hiện ra ánh sáng dịu dàng như trong giấc mơ.
"Cô tỉnh rồi?"
Giọng nói của Mộ Thừa Huyền lạnh như băng, phá tan sự ấm áp này.
Trong nháy mắt có cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cả cơ thể liền cứng lại.
"Cô đừng khẩn trương, cô vừa mới hết sốt, tôi sẽ không làm gì cô cả!"
Hắn nói, dùng mu bàn tay so trán Lê Văn Ca, nói: "Chỉ mong nhiệt độ đừng tăng lên."
"Tôi hôn mê bao lâu rồi?"
Lê Văn Ca lắc cải đầu mê man, giọng nói khàn khàn, hỏi.
"Một buổi tối."
Mộ Thừa Huyền trả lời.
"Lâu như vậy rồi à?"
"Nhiệt độ cứ tăng rồi giảm, giảm rồi lại tăng. Nóng nhất thi sắp bốn mươi độ rồi, nếu không phải tôi một tấc cũng không rời, thì không chừng đầu cô đã bị nóng hỏng rồi!"
Mặc dù vẻ mặt hắn lạnh như băng, nhưng lời nói và động tác vẫn rất ấm áp.
Hắn vuốt chặn, trùm cô lại, lại bưng một chén chất lỏng màu vàng đến miệng cô, nói: "Uống cái này đi."
"Đây là cái gi?"
"Thuốc."
"Thuốc?"
Lê Văn Ca cũng không nghĩ nhiều, bưng lên liền uống, hương bị vừa đắng vừa chát.
"Tối hôm qua anh chăm sóc tôi cả đêm, nhất định rất vất
vả, cảm ơn anh."
Uống thuốc xong, Lê Vãn Ca nhìn hắn, nói cảm ơn từ tận đáy lòng.
Là người thì không thể không sinh bệnh, vừa bệnh một cái liền yếu ớt, không có sực lực như gà nằm trên thớt.
Cho dù hận người trước mặt này đến cực điểm, nhưng nhìn hắn chăm sóc mình, cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác vô cùng cảm động và ỷ lại.
"Không cần cảm ơn."
Giọng nói Mộ Thừa Huyền vẫn lạnh nhạt như cũ: "Cô sốt, cũng vì tôi, vì nhiệt độ ở vườn hoa hồng rất thấp, là do tôi mất khống chế."
"A..."
Mặt Lê Vãn Ca lập tức đỏ lên.
Nghĩ đến cảnh điên cuồng của bọn họ ở vườn hoa hồng, cô chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Nhưng mà điên thì điên, chỉ mong không uổng phí sự "điên" kia, ít nhất cũng có "thu hoạch".
Cô tính toán ở trong lòng, tối hôm qua vừa lúc là thời kỳ rụng trứng của cô, chuyện xảy ra rất đột ngột, hắn cũng không có sử dụng biện pháp tránh thai.
Nếu như có thể vì vậy mà mang thai, tất cả mọi khó khăn đều có thể dễ dàng giải quyết. Hân Hân được cứu rồi, cô cũng có thể yên tâm tranh đoạt
quyền nuôi dưỡng Tiểu Bao với Mộ Thừa Huyền.
Lúc nào cô cũng tưởng tưởng trong đầu, khi Tiểu Bao biết cô là mẹ ruột của cậu bé thì cậu bé sẽ có phản ứng gì?
Nhất định là rất vui đi, rồi sẽ ôm chặt lấy cô, hôn lấy hôn để di?
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Mộ Thừa Huyền mắt lạnh nhìn tất cả, trầm giọng hỏi: "Đang suy nghĩ cái gi mà vui vẻ như vậy?"
"Không, không có gì."
Lê Vãn Ca thu lại nụ cười càn rỡ, tránh ảnh mắt tìm tòi của hắn.
"Tôi đã cho dừng tất cả lịch trình mấy ngày ngay của cô rồi, cô yên tâm nghỉ ngơi đi."
Mộ Thừa Huyền mặt không đổi sắc, nói.
Rõ ràng là những lời quan tâm, nhưng người nghe lại cảm thấy vô cùng áp bách.
"Vậy tôi liền cung kích không bằng tuân mệnh, làm sâu gạo mấy ngày!"
Lê Vãn Ca ướt gi dừng hết tất cả công việc lại, giảm bớt sự nổi tiếng.
Tầm mắt của cô đảo quanh phòng một vòng, hỏi: "Nhưng mà, sao chỗ này lại như vậy, đây là ở đâu?"
Xem