Chỉ đơn giản là nhảy như thế này?"
Lê Vãn Ca có vẻ không tin, vẻ mặt rất lạnh lùng.
"Đối với cô chỉ là một điệu nhảy, nhưng lại có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, hy vọng cô có thể thành toàn."
Kiều Tư Nam nín thở, rất thành khẩn nhìn người phụ nữ.
"Ý nghĩa rất lớn?"
Trong mắt Lê Vãn Ca hiện lên vẻ khinh thường, nói: "Những lời này, mang lừa dối một cô gái nhỏ còn được, còn đối với người mà đã từng chết một lần như tôi thì quá giả dối."
Câu chuyện vừa rồi của người đàn ông không làm cho cô cảm động, ngược lại còn có một loại phản cảm không nói nên lời.
Bữa tiệc khiêu vũ năm đó đã gây ấn tượng sâu đậm cho cô.
Cô giống như một chú hề, là đối tượng bị mỗi một người trong bữa tiệc tùy ý mua vui, chế giễu.
Người duy nhất mang lại cho cô ấm áp, khiến cô nhìn thấy ánh nắng là Mộ Thừa Huyền.
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên, vào buổi chiều đầy nắng ấy, hắn đến như một chàng hoàng tử, kéo lấy tay cô, đem một bông hoa hướng dương vừa mới hái được đưa đến trên tay cô, nói: “Mỗi cô gái đều như một bông hoa đẹp, mong em sẽ giống hoa hướng dương, vĩnh viễn vì ánh mặt trời mà sinh ra."
Hắn mong cô hướng đến ánh mặt trời mà sinh ra, nhưng đến cuối cùng lại đem cô quăng xuống địa ngục.
Châm chọc ư?
Quá châm chọc rồi!
Vậy nên, lời nói của đàn ông, nghe thì được, chứ nếu như coi đó là thật thì quá ngu xuẩn rồi.
"Mặc kệ cô có tin hay không, mỗi một từ tôi nói đều là thật."
Kiều Tư Nam nhìn vẻ mặt lạnh lùng khinh miệt của người phụ nữ, trong lòng không khỏi buồn bã.
Có một sự thật mà hắn phải chấp nhận, cô gái mà hắn từng thầm thích, một cô gái thuần khiết và ngượng ngùng như hoa bách hợp, có lẽ thật sự đã bị chôn vùi trong biển lửa hừng hực, linh hồn của cô trải qua nhiều lần gọt giũa, đã niết bàn thành hoa hồng kiên cường và kiều diễm, hoàn toàn có thể mê hoặc bất kỳ người đàn ông nào, là tồn tại vua của hàng vạn loài hoa.
"Cho dù cô là Lê Vãn Ca hay là Lê Lạc An, từ hôm nay trở đi cô đều là người phụ nữ mà Kiều Tư Nam tôi muốn bảo vệ."
Tình cảm sâu nặng khiến hắn nhịn không được liền đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
Lê Vãn Ca hờ lạnh lùng rút tay ra, mỉm cười: "Kiều nhị thiếu thật biết cách biến mình thành một người thâm tình, nói đến đây tôi suýt nữa thì tin rồi... Anh tỏ ra thâm tình như vậy, là cố tình để cho Mộ Thừa Huyền biết, người mà đêm đó tôi đến câu lạc bộ tìm là Kiều nhị thiếu sao?"
Lời chất vấn của Lê Vãn Ca khiến Kiều Tư Nam rơi vào trầm mặc.
"Nói không ra lời nữa rồi?"
Lê Vãn Ca tiếp tục cười, chỉ là trong nụ cười lộ ra lạnh lùng cùng bi thương: "Không chỉ như vậy, anh còn cố ý tung ra tin tức rằng chiếc đèn treo trong phòng nghỉ là do anh động tay, khiến Mộ Thừa Huyền cho rằng đó là tôi và anh cùng kết hợp làm hại anh ấy, anh ấy suýt bóp chết tôi!"
Lúc trước đã cảm thấy Mộ Thừa Huyền không có khả năng nhanh như vậy đã biết người mà cô đi tìm đêm đó là Kiều Tư Nam.
Kiều Tư Nam làm việc gọn gàng sạch sẽ như vậy, cũng không thể tự nhiên bị người của Mộ Thừa Huyền tra ra được đèn treo đó là bị hắn động tay vào.
Trừ phi Kiều Tư Nam cố ý làm vậy để ly gián mối quan hệ giữa cô và Mộ Thừa Huyền.
Trên thực tế, hắn cũng đã làm đến rồi.
Từ góc độ này mà đánh giá, người này tâm cơ thâm sâu, cô đâu phải là đối thủ.
"Không sai, tin tức đều là do tôi tung ra..."
Kiều Tư Nam không ngụy biện, thừa nhận tất cả, nói: "Tôi làm vậy chỉ muốn để cho cô biết rằng loại người như Mộ Thừa Huyền chính là một quả bom hẹn giờ. Anh ấy quá nguy hiểm, cô cần phải tránh xa anh ấy, tôi không có cách nào mạo hiểm khiến cô tiếp tục ở bên cạnh anh ấy nữa."
"Nghe lời này, vĩ đại biết bao nhiêu, vô tư biết bao nhiêu!"
Lê Vãn Ca chỉ cảm thấy hắn thật dối trá và buồn cười, nhẹ giọng nói: "Kiều Tư Nam, tôi tin anh đối với tôi có chút chân thành, nhưng thủ đoạn của anh quá trơ trên. Anh không hiểu tính cách của Mộ Thừa Huyền, chẳng nhẽ anh không sợ sau khi anh ấy hoàn toàn tức giận sẽ làm tổn thương tôi sao?"
"Tôi sẽ không cho phép điều này xảy ra!"
Giọng nói Kiều Tư Nam kích động, nhìn vào đôi mắt của cô, nói: "Bởi vì tôi hiểu Mộ Thừa Huyền, nên tôi biết rằng ngay cả khi anh ấy phát hiện ra cô có vấn đề, cũng sẽ không ra tay với cô mà sẽ tận dụng nó tốt nhất. Quả nhiên... anh ấy đã đẩy cô đến bên tôi rồi." %3D
"Đúng, đúng, đúng, Kiều nhị thiếu không hổ là Kiều nhị thiếu. Xảo quyệt như vậy, mỗi nước đi đều chuẩn xác không có sai sót, tôi ngoài khâm phục ra thì cũng chỉ có khâm phục."
Lê Vãn Ca đột nhiên không biết nên đáp lời thế nào.
Hắn quá thông minh, cô ứng phó không nổi.
Bởi vì cô cũng không biết, câu nào của người đàn ông là thật, câu nào là giả.
"Vãn Ca, đừng giận tôi, trừ lần đó ra, tôi nghĩ không ra cách nào khác để khiến cô đến bên cạnh tôi..."
Kiều Tư Nam đứng dậy, bàn tay to lớn rơi trên bờ vai run rẩy của người phụ nữ, có chút hẹn mọn nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, nếu không phải là Mộ Thừa Huyền mở miệng, thì có phải cả đời này cô cũng không định cùng tôi có bất cứ mối quan hệ nào?"
"Đúng vậy!"
Lê Vãn Ca thành thật đáp.
Người đàn ông này, rõ ràng đã biết thân phận của cô, mà vẫn đeo mặt nạ, mang cô chơi đùa giữa hai bàn tay của hắn.
Cô biết rằng loại người này không nên thân thiết, tốt nhất là nên tránh xa đối tượng này.
"Mộ Thừa Huyền..."
Kiều Tư Nam nghiến răng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh ấy có ma lực gì? Rõ ràng cô bị anh ấy hại khổ sở như vậy, còn nghe theo lời anh ấy. Anh ấy coi cô làm công cụ để lợi dụng, bảo cô đi câu dẫn đàn ông, cô liền ngoan ngoãn đi câu dẫn, hôm nay đối phương là tôi, tôi sẽ không làm tổn thương cô, ngày mai nhỡ là một tên biến thái nào đó muốn chơi đùa với cô, cô cũng có bằng lòng để người ta chơi đùa sao?"
"Ai biết được, chi bằng anh lại tính kế khiến Mộ Thừa Huyền tìm cho tôi một tên biến thái, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao?"
Lê Vãn Ca thái độ nghiền ngẫm nói.
"Cô!"
Kiều Tư Nam bị thái độ mặc kệ của người phụ nữ làm cho tức giận, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Tôi biết cô muốn báo thù tôi, nhưng cô đã từng nghĩ, cách làm này của cô cũng tự đẩy bản thân cô xuống vực sâu không?"
"Vậy Kiều nhị thiếu có cao kiến gì không?"
"Vào trong vòng tay của tôi, tôi đã nói rồi, tôi có thể giúp cô, cô chỉ cần trốn sau lưng tôi, còn lại mọi việc giao cho tôi là được rồi!"
Giọng Kiều Tư Nam kích động: "Cô không phải là đối thủ của Mộ Thừa Huyền, cô đấu không lại anh ấy."
"Anh cũng không phải."
Lê Vãn Ca trả lời vô cùng bình tĩnh.
Những năm này, sự thật duy nhất mà cô nhận ra là, trên đời này không ai có thể trở thành nơi trú ẩn an toàn của bạn, người duy nhất có thể giúp bạn mãi mãi là chính bạn.
Điều cô cần phải làm bây giờ không chỉ là trả thù mà trở thành chỗ dựa vững chắc cho Tiểu Bao, Tiểu Hân, anh trai, bố... hết thảy những người mà cô yêu.
"Có lẽ, bây giờ tôi vẫn chưa phải là đối thủ của Mộ Thừa Huyền, nhưng tôi sẽ nỗ lực trở thành người có thể cạnh tranh với anh ấy. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho những kẻ làm tổn thương cô bị trừng phạt. Hãy tin tôi, được không?"
"Nếu anh thật sự muốn giúp tôi, ngược lại chi bằng nói thẳng cho tôi biết, tên nội gián đang ở trong Mộ thị rốt cuộc là ai..."
Lê Vãn Ca đối với lời tỏ tình của Kiều Tư Nam, cười trừ, có chút lạnh lùng nói: "Bởi vì anh là nguyên nhân khiến bây giờ anh ấy không tin tưởng tôi nữa, kết hôn với tôi lại càng thêm xa vời. Ngược lại anh nói xem cái hố này, làm sao lấp đầy?"
Xem