Kiều Tư Nam lúc này, so với một công tử Kiều Tư Nam hư hỏng hăm hở trước kia, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Bỏ đi lớp mặt nạ ngụy trang, giống như một cậu nam sinh chưa trải sự đời đối mặt với nữ thần hoàn mỹ trong lòng mình, ngượng ngùng lại ngây thơ.
"Tôi còn tưởng, cô sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa."
Hắn chăm chú nhìn cô, trong giọng nói không giấu được sự hèn mọn.
"Làm sao lại không gặp, anh chính là cái đùi lớn, tôi phải ôm thật chặt, đề phòng ngày nào đó tôi mất đi áo giáp, còn trông cậy anh có thể cứu tôi một mạng!"
Lê Vãn Ca chỉnh trang lại tóc, lôi ghế dựa đến trước mặt Kiều Tư Nam ngồi xuống, nhìn rất ưu nhã ung dung.
Kiều Tư Nam nhìn chăm chú từng cử động của người phụ nữ, ngón tay vuốt ve mép ly thủy tinh trong suốt, cảm khái nói: "Cô thực sự khác trước rất nhiều, hoàn toàn là một người phụ nữ khác".
Cũng khốc biết ẩn sâu trong đôi mắt tối tăm và thâm thúy của hắn, rốt cuộc là thất vọng, hay là vui mừng.
"Đương nhiên là khác. Tôi của trước kia đã chết rồi. Anh cũng biết điều này. Cũng mong Kiều nhị gia không cần nhắc lại nữa."
Khóe môi đỏ tươi của Lê Vãn Ca, nở nụ cười nhàn nhạt, trong anh mắt quyến rũ hẹp dài, dường như tràn ngập sương mù, làm cho người ta không thể năm lấy, cũng không có cách nào nắm được trong tay.
"Đã vậy, sẽ không nhắc tới."
Kiều Tư Nam dường như đã thông suốt, sau một hồi thở dài, gọi người phục vụ mang lên thức ăn đã gọi trước.
Cả người thoạt nhìn cũng nhàn nhã hơn rất nhiều, không còn thận trọng như trước.
Vì là khách VIP nên những món ăn tinh xảo rất nhanh được mang lên không có cách nào nắm được trong tay.
"Đã vậy, sẽ không nhắc tới."
Kiều Tư Nam dường như đã thông suốt, sau một hồi thở dài, gọi người phục vụ mang lên thức ăn đã gọi trước.
Cả người thoạt nhìn cũng nhàn nhã hơn rất nhiều, không còn thận trọng như trước.
Vì là khách VIP nên những món ăn tinh xảo rất nhanh được mang lên.
Lê Vãn Ca cầm đũa lên, nếm thử một cách thoải mái, lộ ra vẻ hưởng thụ.
"Đồ ăn ở nhà hàng này không tồi, là hương vị tôi thích."
Cô ngẩng đầu lên, cười với Kiều Tư Nam.
Kiều Tư Nam cảm thấy giống như một làn gió xuân, trái tim đều muốn tan chảy.
"Thích là tốt rồi, lần sau lại đến."
Hắn tùy ý dựa vào ghế, giọng nói cưng chiều, chính mình cũng không động đũa, cứ như vậy nhìn cô.
Thời khắc này, đối với hắn mà nói, giống như một giấc mơ, mông lung hư ảo, tốt đẹp đến không thật.
Lê Vãn Ca bị Kiều Tư Nam nhìn có chút không được tự nhiên, vuốt mái tóc còn hơi rối, nói: "Anh đừng ngồi vậy, cũng ăn chút đi. Nhìn tôi là có thể no sao?"
"Cô đã bao giờ nghe qua một câu thành ngữ là tú sắc khả xan (*)..."
(*) tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể thay cơm
Kiều Tư Nam cảm khái nói: "So với những món ăn trên bàn này, em đẹp hơn, tôi sao lại sẵn lòng lãng phí thời gian cho việc ăn uống?"
Lê Vãn Ca: "..."
Cô thực sự rất tò mò, không biết mấy lời âu yếm quê mùa của mấy cậu ấm nhà giàu bắt nguồn từ đâu, mỗi một câu đều quê mùa như vậy.
"Vậy nếu anh biết, bữa tối hôm nay giữa anh và tôi, là Hồng Môn Yến do tôi cẩn thận sắp xếp, còn có thể nghĩ rằng tôi tốt đẹp sao?"
Lê Vãn Ca cuối cùng cũng ăn no, đặt đũa xuống, uống một ngụm nước, nâng mắt nhìn người đàn ông.
Cô không tính toán giấu diếm người đàn ông, cô mời hắn bữa cơm này là có mục đích.
"Đoán được."
Kiều Tư Nam chau mày, khuôn mặt anh tuần tức giận, không ngạc nhiên chút nào.
"Đoán được, còn tới chỗ hẹn. Kiều nhị gia có phải quá tự tin vào chính mình, không để tôi vào trong mắt?"
%D "Cũng không phải."
Kiều Tư Nam lắc đầu, tự giễu cười nói: "Tôi chỉ là muốn làm vậy thôi. Dao đã chuẩn bị, tôi là cá trên thớt. Chỉ cần người cầm dao là cô, tôi mặc cho cô xâu xé."
Lê Vãn Ca nhìn bộ dáng bình tĩnh của Kiều Tư Nam, trầm mặc.
"Nói thẳng đi, cô muốn tôi làm gì... hoặc là nói, Mộ Thừa Huyền muốn tôi làm gì?"
Kiều Tư Nam xoay cốc thủy tinh, cười như không cười hỏi người phụ nữ.
Một khắc đó, khi lớp mặt nạ của hắn bị cô tháo xuống, hắn đã biết rằng mối quan hệ của hai người không còn đơn giản và thuần khiết như trước nữa.
Lê Vãn Ca sẽ không tiếp cận hắn nữa, nếu tới gần nhất định là có mưu đồ.
Mà hắn, nguyện ý bị nàng tính kế.
"Mộ Thừa Huyền nói, Mộ thị xuất hiện phản đồ, cùng với Kiều thị của anh qua lại rất gần. Anh nói cho tôi biết... kẻ phản bội đó là ai?"
Lê Vãn Ca không có ngượng ngùng, trực tiếp hỏi thẳng người đàn ông.
Bởi vì cô cũng không trông cậy vào hắn sẽ trả lời.
Suy cho cùng, đó là chuyện sống chết thành bại của hai công ty, không phải chuyện trẻ con.
Cho dù Kiều nhị thiếu có phong lưu đến đâu, cũng sẽ không vì làm vui lòng phụ nữa mà đẩy cả gia tộc rơi vào bẫy.
"Việc này?"
Kiều Tư Nam cười khẽ, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra biểu tình khinh thường: “Mộ Thừa Huyền cũng không khỏi quá hèn hạ rồi. Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy đẩy cô về phía tôi. Có vẻ như cô ở trong lòng hắn, cũng giống như trước kia, một chút vị trí cũng không có! " %3D
"Xem ra, Kiều nhị thiếu cũng không hiểu rõ tình hình, bữa tối này là tôi mời, tôi đi trước."
Lê Vãn Ca lịch sự mỉm cười với Kiều Tư Nam, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Dáng vẻ thoải mái như thế nhân viên làm việc cả ngày trời cuối cùng cũng được nghỉ làm, thật sự là... quá không tôn trọng nghề nghiệp!
"Nhanh như vậy đã từ bỏ?"
Kiều Tư Nam nhịn không được nói ra.
"Có thể làm gì bây giờ, quả thực mị lực của tôi có hạn, không bắt được anh, chỉ có thể trở về, chịu đòn nhận tội."
"Cô chưa thử đoạt lấy, làm sao biết không bắt được?"
Kiều Tư Nam không khỏi cảm thấy bất công cho Mộ Thừa Huyền: “Mộ tổng này, cũng quá đáng thương, nằm trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, thật vất vả nghĩ ra một cái “mỹ nhân kế”, kết quả mỹ nhân căm bản không để tâm, cô nói xem nếu anh ấy biết, có thể hay không trực tiếp xuất viện?"
"Kiều nhị thiếu có ý gì?" . ngôn tình hài
"Ý tứ của rất đơn giản, cầu dụ dỗ."
Kiều Tư Nam nháy mắt, tươi cười tà tứ đến cực điểm.
Lê Vãn Ca: "..."
Người này có bệnh đi?
Nhất định là vậy, nếu không, tại sao lại tự trói mình dâng lên cầu người khác hại mình?
"Cô có biết, nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn muốn thực hiện một giấc mộng không?"
Kiều Tư Nam tươi cười nghiền ngẫm, đột nhiên mang theo vài phần nghiêm túc hỏi Lê Vãn Ca.
"Là gì?"
Lê Vãn Ca cũng không tò mò, xuất phát từ phép lịch sự, tùy tiện hỏi.
Nào biết rằng, Kiều Tư Nam rất nghiêm túc trả lời.
"Rất nhiều năm, rất nhiều năm trước, có một cậu bé từ nhỏ đã nổi loạn, bị trong nhà gọi là hỗn thế ma vương. Cậu bé thực chán ghét cái gọi là xã hội thượng lưu "trong lúc xã giao, cũng chán ghét công tử nhà giàu, thiên kim tiểu thư làm bộ làm tịch trong lúc đó, cho nên bất luận là bữa tiệc nào. Cậu bé cũng chưa từng tham dự..."
"Ừm, sau đó thì sao?"
Lê Vãn Ca không chút để tâm hỏi.
Chương 119: Cầu Dụ Dỗ
Kiều nhị gia đúng là kỳ quái, như thế nào nói xong liền bắt đầu kể chuyện?
"Có một lần, cậu bé bị anh hai bắt tham gia một vũ hội. Mỗi người trong vũ hội ăn mặc rất lịch sự và đẹp đẽ, thời điểm lúc cậu bé đang buồn chán đến chết thì bị hấp dẫn bởi một cô gái thắt bím tóc, mặc váy trắng công chúa màu trắng. Cậu bé muốn mời cô gái khiêu vũ nhưng cô gái lại bị một đám thiên kim tiểu thư vây quanh nhục nhã, cậu bé do dự... ngay tại lúc do dự, cô gái đã bị một cậu bé khác dắt đi rồi, muốn cùng người con gái đó khiêu vũ, trở thành chấp niệm của cậu bé, chỉ tiếc trong mắt của cô gái chỉ có cậu bé đã dẫn cô đi, rốt cuộc không nhìn thấy người khác nữa.”
Kiều Tư Nam nói xong chuyện xưa, Lê Vãn Ca lại trầm mặc.
Cô không ngốc, không phải không nghe ra, cô gái trong câu chuyện xưa đó chính là cô.
Mà người đàn ông đã dẫn cô đi là Mộ Thừa Huyền.
Chính là, thật không ngờ, Kiều Tư Nam cũng có mặt tại vũ hội năm đó, vũ hội đã khiến cô khăng khăng yêu Mộ Thừa Huyền.
Số mệnh đã định, thật đúng là trở trêu!
"Lê Vãn Ca, khiêu vũ với tôi một điệu, tôi liền nói cho cô biết ai là người đã phản bội Mộ Thừa Huyền."
Đôi mắt sâu thẳm của Kiều Tư Nam sáng ngời lên, có chút hèn mọn nói.
Xem