Lời Tỏ Tình Thầm Lặng

Chương 2



3

 

Ai ngờ anh chàng ở rể này cũng có chính kiến riêng, ngay hôm đó đã dùng dây xích khóa quần mình lại.

 

Được rồi.

 

Tôi cũng không phải loại người ép buộc người khác.

 

Anh ấy cũng không muốn ở rể, tôi cũng chưa từng chào hỏi anh ấy tử tế, cứ coi anh ấy như một món đồ.

 

Tôi cũng thấy hơi áy náy.

 

Nhưng dù sao cũng cưới về rồi, từ từ vun đắp tình cảm cũng được.

 

Nhưng tôi không ngờ, lại kéo dài đến tận ba năm.

 

Không cho ngủ chung, không cho hôn, không cho sờ, không cho nắm tay.

 

Thậm chí nằm chung giường cũng không được!

 

Tôi đã thử “cưỡng ép”, nhưng vừa chạm vào người anh ấy, mắt anh ấy đã đỏ hoe.

 

Khiến tôi tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

 

Thật bực bội.

 

Sức hút của tôi kém đến vậy sao?

 

Tôi vừa định ngồi dậy hỏi anh ấy thì anh ấy đã nhanh chóng nhắm mắt, quay mặt đi,…với vẻ mặt cam chịu, như thể người ngồi trên anh ấy là thứ gì đó bẩn thỉu.

 

Lần đó, tôi bị tổn thương sâu sắc, hai tháng liền không nói chuyện với anh ấy.

 

Có lẽ cảm thấy có lỗi với tôi, Cố Yến Bạch lần đầu tiên chủ động nắm tay tôi, kéo tôi đến bàn ăn, tự tay đút tôi ăn.

 

Anh ấy không hiểu phụ nữ chúng tôi chút nào.

 

Cho chút ngọt ngào đã muốn tiến tới ngay.

 



Vì vậy, tối hôm đó, tôi mặc bộ đồ ngủ mà bạn thân mua cho, nghe nói đàn ông nhìn thấy sẽ phát điên, phụ nữ nhìn thấy sẽ tắt kinh.

 

Cô ấy nói vẫn còn nhẹ nhàng chán.

 

Nhìn mấy sợi dây trên tay, tôi nhắm mắt lại, tạm gọi nó là váy ngủ ren.

 

Tranh thủ lúc Cố Yến Bạch đi tắm, tôi lẻn vào phòng anh ấy, nằm lên giường.

 

Mùi hương của anh ấy bao trùm lấy tôi, đủ loại hình ảnh hiện lên trong đầu.

 

Nhưng cũng chỉ là hiện lên thôi.

 

Bởi vì khoảnh khắc anh ấy mở cửa, vừa nhìn thấy tôi, đã lập tức đóng cửa lại, nhốt tôi một mình trong phòng.

 

Có lẽ ban đêm cảm xúc dễ bị khuếch đại.

 

Dù mạnh mẽ như tôi, lúc này cũng cảm thấy tủi thân.

 

Tôi gọi điện cho trợ lý, bảo anh ấy soạn ngay một bản thỏa thuận ly hôn gửi đến.

 

Nhưng bây giờ…

 

Tôi chống cằm, nhìn bản thỏa thuận ly hôn trên tay, mở tủ, cất vào, đóng tủ.

 

Động tác gọn gàng, dứt khoát.

 

Tâm trạng thật tốt.

 

Tôi thèm muốn Cố Yến Bạch bấy lâu nay, ly hôn ư?

 

Bố tôi ly hôn tôi cũng không ly hôn.

 

Vốn tưởng anh ấy không thích tôi nên mới muốn trả tự do cho anh ấy.

 

Tôi ưỡn ngực, hài lòng nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe môi khẽ cong lên.

 

Sự tự ti là của hồi môn tốt nhất của đàn ông.

 



Hình như tôi vớ được bảo bối rồi.

 

4

 

Cửa không khóa.

 

Quả nhiên Cố Yến Bạch đã thay quần.

 

Ánh mắt tôi rơi xuống chiếc quần rách trên ghế, vừa định cầm lên xem xét kỹ lưỡng thì…

 

Một đôi bàn tay trắng nõn đã nhanh tay hơn tôi, giật phắt chiếc quần rồi giấu ra sau lưng.

 

Cố Yến Bạch vẻ mặt bất an, luống cuống dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với tôi:

 

"Em có chuyện gì sao?"

 

Cái tư thế xa cách quen thuộc.

 

Nhưng tiếng lòng của anh ấy trong đầu tôi lại như pháo hoa nổ rợp trời.

 

[Vợ yêu tới tìm mình rồi, vui quá!]

 

[Sao vợ yêu lại nhìn chằm chằm vào quần mình thế nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra suy nghĩ đen tối của mình rồi sao?]

 

[Không được! Vợ yêu thần thánh bất khả xâm phạm!]

 

[Sao vợ yêu không nói gì hết vậy? Có phải giận mình vì sáng nay không ăn sáng cùng cô ấy không?]

 

[Hay là giận mình vì sáng nay không nắm tay cô ấy?]

 

[Chẳng lẽ là vì cô ấy thấy thứ gì đó trong nhà vệ sinh của mình rồi! Toang rồi

!]

 

Thứ gì đó?

 

Thứ gì cơ?

 

Tôi nhíu mày, ánh mắt theo bản năng hướng về phía nhà vệ sinh trong phòng ngủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv