Lời Tỏ Tình Thầm Lặng

Chương 1



Năm thứ ba kết hôn với người chồng câm, anh ấy vẫn không muốn gần gũi tôi.

 

Nhìn chiếc váy ngủ ren trên người, rồi lại nhìn bóng lưng anh ấy rời đi không chút do dự, tôi quyết định buông tay, trả lại tự do cho anh ấy.

 

Sáng hôm sau, tôi đang chuẩn bị lấy bản thỏa thuận ly hôn ra bỗng nhiên nghe thấy tiếng lòng của anh ấy:

 

【Sao vợ vẫn chưa thay váy ngủ?】

 

Tôi sững người, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi ngay ngắn đối diện bàn ăn.

 

Đầu và tai Cố Yến Bạch dần đỏ lên, tiếng lòng dồn dập lại vang lên:

 

[Hình như vợ đang nhìn mình?]

 

【Cô ấy thật đáng yêu, muốn hôn vợ yêu rồi làm thế này thế kia…

 

Nhưng mình không xứng với cô ấy, hỏng mất, mình không chịu nổi…】

 

Ngay sau đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên trong không khí.

 

1

 

Bầu không khí bỗng trở nên kỳ quái.

 

Cố Yến Bạch run lên, chiếc bánh bao nhỏ trên đũa rơi xuống đất. Anh ấy đột nhiên đứng dậy.

 

“Anh ăn xong rồi, về phòng trước.”

 

Anh ấy dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với tôi xong, vội vàng kéo vạt áo chạy về phòng.

 

Tôi nhìn đĩa bánh bao còn nguyên trên bàn đối diện, bắt đầu nghi ngờ âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác.

 



Cố Yến Bạch tuy câm nhưng miệng vẫn hoạt động bình thường.

 

Bình thường ăn sáng, anh ấy kiểu gì cũng ăn ba bốn bát.

 

Lần này còn chưa kịp ăn, lại đúng lúc… khóa quần bị bung.

 

Thật sự chỉ là ảo giác sao?

 

【Sao vợ vẫn chưa thay váy ngủ?】

 

Âm thanh vừa rồi lại hiện lên trong đầu tôi.

 

Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ ren trên người.

 

Tối qua, sau khi lòng tự trong bị tổn thương nghiêm trọng, tôi đã lăn ra ngủ trên giường anh ấy.

 

Sáng nay định thay đồ rồi ra ngoài ăn sáng, nhưng nghĩ đến ánh mắt thờ ơ của anh ấy tối qua, tôi lại chán nản.

 

Dù sao anh ấy cũng chẳng hứng thú với việc tôi mặc gì.

 

Thế là tôi cứ thế ra ngồi vào bàn ăn, đang định lấy bản thỏa thuận ly hôn mà trợ lý soạn thảo cả đêm ra thì nghe thấy giọng nói kỳ lạ đó.

 

Nghĩ đến nguồn gốc của âm thanh kỳ lạ kia, tôi im lặng.

 

Nếu trong lòng anh ấy có tôi, tại sao lại phải tỏ ra hai mặt như vậy?

 

Tôi chợt giật mình, nhớ đến câu nói cuối cùng trong tiếng lòng của anh ấy trước khi khóa quần bị bung:

 

【Nhưng mình không xứng với cô ấy…】

 

Chẳng lẽ ba năm nay, anh ấy vẫn luôn tự ti?

 



2

 

Ba năm trước, trong một bữa tiệc, tôi chỉ tiện tay giúp Cố Yến Bạch đang bị làm khó dễ.

 

Tối hôm đó, bố Cố đã ăn mặc chỉnh tề cho Cố Yến Bạch rồi đích thân đưa anh ấy đến nhà tôi.

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như nữ hoàng.

 

Dù sao nhà họ Lâm chúng tôi, từ đời ông cố tôi, chưa từng có ai nghèo khó.

 

Tôi chỉ tiện tay giúp đỡ, vậy mà người ngoài lại hiểu lầm.

 

Nhìn Cố Yến Bạch, da trắng, đẹp trai, giọt nước trên hàng mi còn long lanh, tôi nuốt lại lời từ chối.

 

Tôi quyết định cứ thuận theo tự nhiên.

 

Bản thân tôi rất háo sắc.

 

Kiểu người như anh ấy thật sự hiếm thấy trong giới của chúng tôi.

 

Dù là câm, cũng hơn khối cậu ấm cô chiêu nhà giàu khác.

 

Tôi nghĩ chắc là tôi bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi.

 

Khi bố Cố gợi ý việc liên hôn, nghĩ đến đôi tai đỏ ửng của Cố Yến Bạch, tôi đã gật đầu đồng ý.

 

Cố Yến Bạch không có quyền lên tiếng, thậm chí còn chưa về nhà, đã trở thành chồng tôi, ở rể nhà họ Lâm.

 

Bên ngoài bàn tán xôn xao về cuộc hôn n

hân “đổi cửa” này, nhưng tôi chẳng quan tâm.

 

Chỉ là câm thôi mà, chứ có phải thái giám đâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv