Nửa đêm trời lại mưa thêm một trận, Mẫn Dao tỉnh lại trong nỗi bất an khó lý giải, trong phòng trọ vô cùng yên tĩnh Hoàng Mộc Nguyên đã ngủ say, không chút phòng bị. Khoảng cách của hai người rất gần, cô nằm gọn trong lòng người đàn ông này, để anh ôm thật chặt, chỉ cần cử động nhẹ cái trán của cô sẽ chạm vào chóp mũi anh…
Quá yên tĩnh, chỉ có hơi thở anh nhẹ nhàng đều đặn vang lên.
Tư thế gắn bó này càng làm cho nghi hoặc trong cô dấy lên nhiều hơn, hai người là quan hệ gì? Trong khoảnh khắc cô như cảm nhận được cảm giác anh đi vào trong cơ thể cô, đầu óc dần trống rỗng. Từng hình ảnh vụng trộm thần bí hiện ra, những lúc như thế cô có cảm thấy tội lỗi? Mẫn Dao tự cười chính mình, ngực đau nhói.
Tâm tư bị quấy nhiễu nhàu nát, cào xé, nỗi sợ phức tạp ngày càng trào lên, không hiểu vì sao mình lại khóc. Nhớ đến anh từng hỏi mình có từng rung động với Tường Lâm không, nỗi lòng của cô âm ỉ thổn thức, không dám cử động lau nước mắt. Chỉ trong khoảnh khắc này, ở cạnh anh, cô khóc không có bất cứ lý do nào. Không phải diễn kịch, không tỏ ra yếu mềm cầu xin sự xót thương…
Người như anh vĩnh viễn không thể hiểu nỗi cô, nước mắt là công cụ, đeo vô số tấm mặt nạ che giấu cảm xúc. Nhiều đến mức nhiều lúc cô không hiểu sao mình lại thất thần, lộ ra những xúc cảm không có. Cô sợ, sợ ngày nào đó tâm tư rối loạn xem vở diễn là cuộc đời thật của mình, bị những yêu thương giả dối thêu dệt nhấn chìm mình trong đó.
Qua rất lâu người cô lạnh đến tỉnh táo, dường như chút yếu lòng chỉ xảy ra trong giây lát. Mẫn Dao hít sâu một hơi vào ngực, tìm cách ngồi dậy đi ra khỏi phòng, đài khí tượng ngày mai trời nắng đẹp, họ có thể cùng ngắm hoa. Cô hiểu những gì anh canh cánh trong lòng, tình cảm của anh cô không thể nào đền đáp được. Nếu đã thế càng không nên dây dưa, dứt khoát một dao cắt đứt.
Dẫu biết anh sẽ vô cùng căm hận cô, tình cảm chân thành trao cho người không xứng, trơ mắt nhìn nó bị chà đạp sỉ nhục. Không ít lần Mẫn Dao tự nhủ với mình, thói đời ấm lạnh cô tự bảo toàn tâm nguyện của mình trước, người ta có đau lòng liên gì tới cô?
Mẫn Dao nhìn mưa giăng kín trời, tận sâu trong lòng cứ như kẻ mù đi trong sương, bất giác thở dài, ai có thể che mưa trong lòng cô đây?
Lúc cô muốn quay về phòng, bỗng phát hiện bông tai của mình đã mất.
Mẫn Dao biến sắc trái tim nhảy dựng lên, tay chân bỗng bị cái lạnh giá phong bế lan dần lên đỉnh đầu, buốt tận óc. Cô hoảng loạn nắm rèm cửa giữ bản thân không ngã, đầu óc quay mòng mòng hít thở khó khăn, sao có thể? Bông tai của cô đâu rồi?
Hai đầu gối cô hơi tê đi, đả kích này như con rắn quấn chặt buồng tim, người đàn bà đó đã bỏ cô mà đi, vứt bỏ món nợ bà ấy không muốn sinh ra. Giống như cô từng nghĩ sẽ giữ mãi chiếc bông tai này bên cạnh, rốt cuộc cũng là để hai chữ 'duyên số' cướp đi. Nước mưa rất lạnh nhưng gương mặt lại nóng hầm hập, mái tóc ướt nhẹp dính sát trên gương mặt trắng bệch không còn chút sức sống. Cô một tay lái xe, một tay liên tục lau nước trên mặt, nước trên người chảy xuống ròng ròng. Mưa xối thấm tận tim, thấm đẫm đôi mắt mệt mỏi hoang mang của cô. Trong đêm tối thân hình nhỏ bé chạy đi trong mưa, đau đáu tìm lại báu vật mình đã đánh mất.
Mẫn Dao băng qua khu rừng âm u, tiếng xào xạc nối nhau không ngớt tựa như tiếng oan hồn quỷ dị bám riết. Thân hình nhỏ bé bị gió mưa vùi dập để lộ sự yếu đuối, cô rùng mình nắm chặt tay lái ngược màn mưa đi ngày càng nhanh. Tiếc là đường đất ngấm nước đọng thành vũng cực kỳ khó đi. Cô không dám phân tâm dù một chút, nhiều năm qua cứ ngỡ đã quên, rốt cuộc lý trí vẫn bị trái tim bán đứng.
Cô sốt sắng như bị lửa đốt, tròng mắt nóng lên, môi mấp máy run rẩy, nước mắt của cô bị mưa rửa trôi, cô vẫn không ngừng khóc, biết rõ đáp án vẫn cam tâm tình nguyện lừa dối mình.
Cây cối trên đảo bị gió quật tơi tả, cứ như trăm sông trăm biển trút hết lên đây, Mẫn Dao chỉ mong xe không chết máy, vừa nghĩ đến chiếc xe bỗng chệch hướng, cô nhắm tịt mắt lăn ra đất, chất lỏng sền sệt dính khắp người.
Khóe mắt cô nóng lên uất ức khóc lớn, giãy giụa thoát khỏi chiếc xe đang đè trên người mình. Không sao cả, xe hư chỉ là vấn đề nhỏ, bị thương cũng là vấn đề nhỏ, chiếc bông đó không thể mất được, không thể…
…
Cửa nhà hoang lần này không trụ nổi mưa gió nữa rơi xuống, Mẫn Dao loạng choạng giẫm lên đó, đáy mắt vẫn chưa thôi kinh hoảng. Máu từ trên người theo nước mưa nhỏ xuống đất, dưới ánh sét trên nền trời càng trở nên kinh dị, hãi hùng.
Chiếc đèn pin chỉ soi được một phạm vi nhỏ, Mẫn Dao kiên nhẫn tìm từng ngóc ngách trong căn nhà cũ nát, ướt đẫm. Đến khi trên đỉnh đầu vang lên mấy tiếng 'cạch cạch' lạ thường, cô ngẩng mặt nhìn, phát hiện xà nhà đang rơi xuống. Sự việc xảy ra quá đột ngột nên tôi cũng chẳng biết phải làm sao, đứng rúc cổ chôn chân, sợ đến lồng ngực rách toạc ra. Trong cơn hỗn loạn, chẳng biết là ai đã kéo cô ngã sõng soài, người đập lên đồ vật ngổn ngang trong nhà…
Mẫn Dao lờ mờ thấy một người rất to lớn, thân hình tráng kiện, song đôi mắt đó thật quá ghê người tràn đầy dục vọng. Cô sợ đến mở to mắt nuốt nước bọt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đã lạnh ngắt, tiếng sấm đì đùng như xé nhân gian làm hai nửa.
Lúc Hoàng Mộc Nguyên bị tiếng sấm làm cho giật mình đã không thấy cô đâu. Sự hoảng loạn không tên bất ngờ gõ tim anh, báo hiệu sóng to gió lớn sắp đến. Anh lao ra khỏi phòng tìm khắp nhà trọ, hành lang, cả xe cũng không thấy!.
Nửa đêm nửa hôm cô đi đâu được chứ? Muốn bỏ trốn khỏi anh sao?
Có gì đó thúc giục, Hoàng Mộc Nguyên vội vàng lục trong hành lý của cô, không thấy con dao đâu cả. Mẫn Dao có mang theo một con dao găm phòng thân, có lẽ sau chuyện năm đó cô bắt đầu sinh sợ hãi luôn miệng bảo sẽ đâm chết người dám bắt nạt cô.
***
Mẫn Dao bị tóm, dùng sức giãy giụa, cô nghe phía sau có tiếng nói gấp gáp, hơi thở quen thuộc cô từng biết. Người run lên nhào vào lòng anh. Cô hoàn toàn sụp đổ vùi đầu vào ngực anh khóc lớn…
Hoàng Mộc Nguyên chưa đứng vững, men theo ánh sáng loang loáng nhìn thấy một bóng người nằm dưới đất, đầu đầy máu. Anh đờ đẫn giây lát ôm chặt cô hơn: "Xảy ra chuyện gì, nói tôi biết xảy ra chuyện gì?"
Cô không trả lời người mềm oặt trong ngực anh, anh có thể ngửi thấy mùi máu trên cổ và tóc của cô, toàn thân cô dính đầy bùn đất, cả mùi hôi của rượu xen lẫn chất nhầy được nôn trong miệng ra. Anh hiểu vấn đề rất nhanh, vỗ lưng cô: "Đừng sợ, đừng sợ…"
Mẫn Dao nhất quyết không buông anh ra, dùng chút sức lực nhỏ bé ôm lấy anh, Hoàng Mộc Nguyên đành bế cô lên, nhích từng bước đi lại phía người đàn ông kia, mặt người đó toàn máu, anh vẫn thấy được đôi gò má hóp, râu ria lồm xồm. Anh hít một hơi thật sâu, khom người, do bế cô nên có hơi khó.
"Vẫn còn sống, đừng sợ, người này chưa chết."
Cô như không nghe thấy đờ đẫn tựa đầu trên vai anh. Mộc Nguyên muốn gọi cứu hộ. Phát hiện điện thoại đã rơi mất, đành ôm cô chạy ra ngoài tìm người cứu. Chưa chạy bao xa, trước sau đều bị người ta chặn. Trên xe máy cày có rất nhiều người, bọn chúng ồ ạt chạy xuống, anh nhìn thấy trên xe có kẻ vừa bị đánh trong nhà hoang, đầu quấn băng kín, vẫn còn mê man.
Hoàng Mộc Nguyên chắc cô phía sau, người lạ hung hãn vây kín thành vòng tròn. Trời mưa rất to che hết tầm nhìn, cánh ay gầy yếu của cô bị lôi xềnh xệch, làn da trơn mượt trắng lóa, nhìn thôi đã biết tươi mát. Bọn chúng kéo cô qua một bên, cô không giãy nổi cắn chặt răng đến nướu đầy máu, bên tai không ngừng vang lên tiếng mắng chửi, đánh nhau: "Mày điên với ai hả, mày muốn điên với ai?"
Rất nhiều xúm lại đánh đấm, có kẻ đạp vào chân anh, Hoàng Mộc Nguyên đứng không vững ngã lăn qua một bên. Anh không kịp nhìn thấy cô, lại bị vây chặt, gân trên trán nổi lên nhìn đám người đầy thù địch. Nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, cắn răng chịu đựng. Anh rất muốn phản kháng, nhưng họ chỉ có hai người, chưa tính được có xé được vòng vây không, nếu bọn này giận hơn hậu quả khó lường.
"Dám đánh em tao hả, hôm nay tao phải giết mày." Thấy anh vẫn không lên tiếng, cổ họng tên cầm đầu phát ra tiếng cười cười, chỉ vào cô: "Con điên này cũng đẹp thật, mảnh mai nhỏ nhắn, anh em bọn tao chưa tìm được món đồ chơi nào tuyệt như thế."
Vừa dứt lời anh nghe cô kêu một tiếng lạc giọng, cô liều mạng giãy giụa, xương trên người lập tức bị người ta túm lấy, quăng vào trong bụi rậm.
Đầu óc Hoàng Mộc Nguyên giống như sau khi nổ tung, hoàn toàn trống rỗng. Anh gượng dậy nhìn về phía tiếng thét, ở góc độ của anh chỉ thấy xung quanh toàn là chân người, mũi dùi của họ chĩa hết vào anh, ra sức đạp. Có lúc anh tránh được, họ đạp lên bùn lầy trượt ngã, càng đau càng điên tiết, đấm đá vào ngực và bụng anh: "Mày còn dám tránh, không lo cho con đàn bà của mày sao? Hay là mày muốn kéo dài thời gian? Đã báo cảnh sát rồi đúng không?"
Tên đó cười lạnh: "Trên đảo chỉ có hai người tuần tra, điều kiện khắc nghiệt như này sớm đã trùm chăn ngủ. Cho dù có người ngoài đảo đến cứu viện, trời đang mưa lớn, tụi bây có đợi đến sáng mai được không?"
Hoàng Mộc Nguyên cắn răng, đánh lâu như vậy vẫn không ra tay. Anh biết bọn họ không dám, lúc đi thuyền ra đây phải đăng ký số chứng minh. Trên đảo này có bao nhiêu người, nếu có chuyện lớn cảnh sát rất nhanh tra ra. Anh dần trở nên bất động, bởi vì anh không nghe thấy tiếng của cô nữa. Tên cầm đầu đạp một phát thật mạnh vào buồng tim, ép anh ngửa cổ ho sặc sụa trong cổ họng toàn máu. Thật may có người né, tạo ra một khoảng hở nhỏ, anh nhìn qua khe hở thấy cô đang bị ép bên một mỏm đá trong bụi rậm, không khóc không la, mở to mắt, nước mưa ướt đẫm gương mặt tím tái.
Trái tim anh co rút dữ dội hơn, nhào tới cạnh cô như kẻ điên. Có người lao đến giữ chặt anh, anh có thể nhìn thấy đôi mắt anh trống rỗng như tàn tro, anh kìm nén không lên tiếng gào lên tầm mắt dần đen kịt.
"Đại ca, trời sắp sáng rồi."
Tên cầm đầu nghe đàn em nói thế, hơi khựng lại, cười khẩy. Có đánh bao nhiêu cũng không hả dạ, một tên lì đòn câm lặng đáng ghét. Người phụ nữ kia không thể mang theo cho đám anh em đỡ thèm, họ còn việc quan trọng hơn phải làm. Nhưng bắt hắn phải nuốt cơn giận này, hắn không làm được.
"Mày đánh vỡ đầu em tao." Tên cầm đầu nghiến răng đôi mắt đỏ ngầu nhìn xoáy vào Hoàng Mộc Nguyên, người anh dính đầy máu me bùn đất, nhếch nhác thảm hại, khắp người đều là vết thương sưng tím rướm máu. Ánh mắt người đại ca kia dần trở nên nguy hiểm, đáng sợ: "Tao phải đập nát đầu mày, à không phải, mày bò lại đây, quỳ xuống tự lấy đá đập lên đầu mình đi, tay của tao không thể dính tanh được."
Nghe được câu này, trong đầu Mẫn Dao toàn thấy máu. Cả cổ cô còn không cựa quậy được, trước mắt đều là bóng người vỡ vào nhau.
Môi Hoàng Mộc Nguyên mím thành một đường.
"Hoặc là có cách khác, để lại con nhỏ đó mày có thể đi." Vừa rồi nhìn thấy trên người cô ta có vết bàn tay nắm rất rõ, đây nhất định là người em hắn rất thích. Tên cầm đầu biết lần này hụt rồi không thể bắt cóc người theo, lời vừa rồi chỉ là hù dọa.
Hoàng Mộc Nguyên đã có dự cảm không lành này từ đầu, ngực tức điên, anh ngẩng đầu nhìn kẻ kia, hắn bịt kín mặt, đội nón bảo hộ công trường, người khoác áo gió, đeo găng tay không một khe hở. Giọng nói nghe rất khó chịu, thấy anh nhìn, người đó như đang cười thầm, đôi mắt càng hung hãn…
"Tao cho mày ba tiếng đếm…"
"Một…"
…
"Hai…"
Mẫn Dao không biết chuyện gì đã xảy ra, dường như có tiếng vật gì rơi xuống, mưa và tiếng cây cối bị quật vào nhau che lấp tất cả. Rất nhiều tiếng người thi nhau vang lên, rất ồn ào, rất lớn, cô lại không có cách nào nghe rõ, viền mắt nóng bừng như nhỏ lệ máu.
"Đập lên đầu lỡ mày có chuyện gì bọn tao phải ở lại đảo chờ điều tra à." Hắn giẫm lên đầu anh ghì chặt dưới đất, vừa nhấn vừa xoáy, hận không đạp vỡ sọ: "Tụi bây, đánh gãy tay nó cho tao."
***
Tề Dĩ An dựa cửa sổ hút thuốc.
Hoàng Mộc Nguyên biết Tề Dĩ An có hút, nhưng chưa từng thấy, hoặc chưa từng dùng nhiều như này. Trong gạt tàn mới tanh toàn là đầu lọc thuốc lá, khói đen ám trên đó một mảng lớn. Anh không nhịn được hỏi: "Sao thế, công việc có vấn đề à?"
"Hai người đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, mày bị thương đến mức này cô ta đang ở đâu?"
Hoàng Mộc Nguyên bất động giây lát, cười hỏi: "Tao nghe nói Khúc Linh Linh gặp tai nạn bị thương, mày có đến thăm cô ta không?"
Tề Dĩ An gạt điếu thuốc: "Cô ta là bạn gái cũ của tao, không có tĩnh cũng có nghĩa, đương nhiên là tao phải đến thăm."
Anh dừng một lát, không cam tâm nói: "Mày nhất định có tình nghĩa với rất nhiều người."
"Mày không cần mỉa mai tao, tao qua lại với rất nhiều lời, đều là quan hệ tình tiền sòng phẳng. Bọn họ chỉ muốn tiền, tao cần người bên cạnh đi đâu đó giải khuây, không lên giường, không hệ lụy về sau. Riêng Linh Linh, bọn tao đã từng rung động, cô ấy từng có con với tao, tuy đứa bé chẳng may không còn, nhưng rốt cuộc đã từng nghĩ có thể tiến thêm một bước."
Hoàng Mộc Nguyên ngẩn ra, anh không biết Khúc Linh Linh mang thai, đúng là có một khoảng thời gian Tề Dĩ An rất lạ, anh không để ý lắm, dù sao tên này rất hay phát điên. Bọn họ đã từng rung động ư? Anh nhìn vào Tề Dĩ An thật lâu, bỗng hỏi: "Nếu cô ấy có con với tao, liệu có ở lại không?"
Tề Dĩ An không kịp mắng, Hoàng Mộc Nguyên đã ngắt lời: "Trong lòng cô ấy không có tao, tao biết."
Anh nằm trên giường gỗ trên đảo, đau đến trán đầy mồ hôi, rốt cuộc là vết thương trên cánh tay hay lòng anh vỡ nát.
Cuối cùng, Tề Dĩ An nói: "Thật ra mất đứa bé cũng không sao, vẫn còn có thể sinh đứa khác, còn yêu sẽ quay lại. Nhưng bọn tao đã chia tay rất lâu, rất lâu rồi."
***
Ban đêm rất yên tĩnh, Mẫn Dao cũng chịu tỉnh lại. Cô ho khụ khụ rất nhiều, ngực nóng như lửa đốt, cả giọng cũng khàn đi. Thất thần giây lát cô giật mình rời phòng, chạy ra ngoài. Hoàng Mộc Nguyên tưởng cô vẫn còn hoảng sợ muốn chạy đi thật xa, vội vàng chặn trước cửa.
Cô nhìn thấy anh, ánh mắt dịu ngoan trở lại, nhưng không nói gì.
"Có một ít cháo, em ăn lấy sức."
Tề Dĩ An đã ra ngoài, trong phòng chỉ có hai người bên lò lửa. Vết thương của anh rất nặng, cánh tay còn phải quan sát thêm. Mẫn Dao giúp anh thay băng vải, cô nói điều kiện trên đảo không tốt nên muốn anh về thành phố khám. Anh không chịu, nói còn muốn đi chơi.
Cô hết cách tìm một trạm xá khám kỹ vết thương, đợi trời nắng đẹp cùng anh ngắm hoa. Còn bây giờ là ăn cháo, hong người bên lò sưởi. Cả hai đều rất mệt, cô hỏi: "Tôi nấu nước cho anh tắm nhé."
Anh lại nói: "Như này sao tắm."
Cô cười khinh thường, còn giả vờ giả vịt.
Mẫn Dao giúp anh cởi quần áo, xối nước ấm, cẩn thận tránh vết thương trên người anh. Sức chịu đựng của anh như thành trì sụp đổ, chăm chú nhìn cô. Hơi nước trong thùng gỗ bốc lên che mờ căn phòng tắm nhỏ hẹp hun nóng hai người, nơi này nhỏ đến mức hai người chỉ có thể đứng. Bóng hai người ẩn trong hơi nước dày đặc, anh tập kích môi cô, Mẫn Dao không kịp giãy giụa bị hơi nước làm cay mắt, lệ như tích tụ rất lâu đổ ra ào ạt.
Quần áo của cô bị xé rách, đôi tay vòng lấy thân thể cô, vuốt ve ngực, eo, bắp đùi, anh không nhịn được nữa muốn nổ tung. Hô hấp của anh rất nặng, cắn bên tai cô, môi hôn nóng bỏng di chuyển xuống dưới.
Lúc ở trên giường hai người quấn lấy nhau, anh có vẻ rất đau, thở hồng hộc vẫn không chịu buông cô ra. Anh thưởng thức cơ thể của cô như mật ngọt, dựa vào đó làm thuốc giảm đau. Mẫn Dao đau đớn như bị dao cứa rên rỉ đau đớn, máu chảy đầm đìa. Bất cứ lúc nào cũng có thể nôn ra thật nhiều máu. Cô cong người ôm cổ anh, cố gắng chịu đựng. Anh vào thô bạo hơn thường ngày, vừa hôn vừa cắn, để lại vô cùng vết đỏ. Mẫn Dao hoa mắt chóng mặt, dính sát vào thân người nóng rực, ướt đẫm mồ hôi.
Hoàng Mộc Nguyên nắm cằm cô ép nhìn mình, không phân biệt được cô đang đau đớn hay hoan lạc. Bên dưới của cô cùng anh nghênh hợp, thít chặt, đắm mình trong mật ngọt ái tình. Rốt cuộc có phải chỉ có mình anh bị đánh gục trong mớ dục vọng, cùng một trái tim đầy vết xước?