Mẫn Dao ngửa mặt nhìn trần nhà, rượu và thuốc lá không cách nào kích thích thần kinh của cô nữa. Cơ thể dần chết lặng, mạch suy nghĩ ngổn ngang, sống buông thả.
Cô lẳng lặng đi đến bên cửa sổ, anh nhìn cô một cái, tầm mắt giao nhau rồi rời đi ngay. Vừa bước chân lên đảo Thiên Thần này cô bỗng nhớ đến lúc nhỏ, đi chân trần theo bà đi qua đồng cỏ khô, nhìn bầy linh dương ủi mông nhau. Những ngày tháng trầm lặng đó trôi qua rất nhanh, song cô chưa từng thấy mình cực khổ, bởi chưa từng nếm trải sung sướng, cứ sống trong bầu trời của mình nghĩ ai cũng thế…
Mẫn Dao vừa tiếc nuối vừa buồn bực, không có gì an ủi được cô, lại thèm hút thuốc. Tuy không đủ kích thích có bao thuốc bên cạnh vẫn có chút cảm giác buông thả. Khi cầm bật lửa trên tay, cô tìm mãi không thấy thuốc mình mua trộm. Mẫn Dao rất muốn đánh người nhưng rồi không nhịn được nhìn người đang khuấy cháo trên bếp lò cũ thêm một lúc. Ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn bóng lưng anh, dáng anh rất cao mặc quần áo vào trong rất gầy, khi sờ thử lại thấy cảm xúc rất khác.
Hoàng Mộc Nguyên lại nhìn cô…
Mẫn Dao thu lại vẻ mặt vừa rồi, ánh mắt rơi xuống nồi cháo đang khuấy trên bếp: "Anh có làm được không?"
Hoàng Mộc Nguyên hất cằm ngạo mạn: "Có gì mà tôi không làm được?"
Mẫn Dao tỏ vẻ chờ đợi, cô ngồi trên khung cửa sổ lãnh cảm ngắm cảnh, ăn chút bánh đặc sản nơi đây. Đảo Thiên Thần này vẫn còn hoang sơ, chỉ phù hợp cho người muốn đi thám hiểm, thích leo núi, điều kiện trên đảo cực kỳ túng thiếu. Nhà trọ nhỏ trống trải, xe đi lại là máy cày loại cũ, thường hư hỏng bất chợt trên đường, đồ vật dùng trong nhà như bếp, nồi, bàn ghế, giường… đều phải thuê…
Thế nhưng Mẫn Dao vẫn thích nơi này, trời xanh mây trắng nối liền nhau, nằm trên cỏ khô thơm ngắm cảnh tận hưởng yên bình nhỏ nhoi, cô thậm chí nghe được tim mình đập từng nhịp rất đều. Cô không phủ nhận, cô ghét anh nhưng ở cạnh anh luôn có cảm giác an toàn…
An toàn? Mẫn Dao tự hỏi lòng mình giây lát, vội vàng xua đi.
Mẫn Dao đang rầu rĩ tiếng di động bắt đầu vang lên không ngừng. Cô thấy Hoàng Mộc Nguyên không để ý, nhưng tiếng chuông cứ vang lên liên tục, như quỷ đòi mạng bám riết không tha. Cô nhíu mày liếc sang bàn trà, màn hình điện thoại hiện hai chữ súc tích: Kẻ điên.
Mẫn Dao cười khẩy, nhất định là Tề Dĩ An gọi đến.
Lẳng lặng suy nghĩ giây lát cô bỗng tò mò không biết anh lưu tên mình là gì.
Hoàng Mộc Nguyên không nhịn được bước lại ấn tắt điện thoại, điện thoại im lặng giây lát lại tiếp tục reo lên. Cô nhớ đến cha anh phải đi tái khám, liền nhắc nhở: "Nghe đi biết đâu là chuyện quan trọng."
Anh thấy rất đúng, cầm điện thoại ra cửa.
Tề Dĩ An inh ỏi trách móc: "Nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe máy, cùng cô ta bỏ trốn đến nơi bình yên thắp lại tình xưa à?"
"Cúp máy." Anh cảnh cáo, còn huyên thuyên không trọng điểm nữa là tắt ngay.
"Khoan đã… ông chú tốt của chúng ta lại gây họa rồi."
…
Anh cúp máy đứng lặng bên hành lang nhà gỗ, cô đơn giữa khoảng trống mênh mông. Mặt trời chiếc cái bóng anh nghiêng nghiêng kéo dài trên mặt sàn, không rõ hình dạng, bị góc hành lang cắt méo mó.
"Cháo chín rồi này."
Hoàng Mộc Nguyên giật mình, cười yếu ớt: "Chúng ta đi dạo đi, tôi nghe nói ở đây có cả đồng hoa đấy."
Mẫn Dao nhìn núi non trùng điệp xa xa, hoài nghi: "Anh biết lái xe đó sao? Con đường phía trước không dễ đi. Sáng nay tôi hỏi thăm người ta nói đồng hoa ở bên kia bán đảo, đi xe phải mất nửa ngày."
"Biết."
Mẫn Dao nhìn anh, người như anh cũng biết lái xe máy cày?
"Ông chủ có xe máy." Anh phất tay điệu nghệ: "Tôi có thể mua cho ông ta mười chiếc xe mới."
Anh lấy áo khoác không thèm hỏi cô có đồng ý ngồi xe cùng anh ta không, kéo tay cô đi. Giống như hôm đó trên máy bay từ Nhật về, Hoàng Mộc Nguyên không nhúc nhích nghiêng đầu muốn đếm từng sợi mi dài của cô. Mẫn Dao vừa lên máy bay đã ngủ say, hơi thở thơm như lan, cả trong ngủ cũng bất an, mày hơi nhíu lại. Anh muốn thì thầm vài câu nhưng không mở lời được, cười đau thương. Anh nhích người kề sát hít hà mùi vị trên người cô, hơi bất an.
Khi có thông báo máy bay sắp hạ cánh, Mẫn Dao cựa người tỉnh lại.
"Anh có việc bận vài ngày, xong việc chúng ta đến đảo Thiên Thần nhé."
Cô không từ chối tức là đồng ý, anh không muốn tìm hiểu cô có tình nguyện hay không.
Mẫn Dao nhìn anh: "Nếu như anh chịu thả người, chúng ta coi như còn chút tình nghĩa."
Còn chút tình nghĩa? Hoàng Mộc Nguyên mím môi: "Có được chút tình nghĩa của em không dễ. Sau khi đến đảo Thiên Thần, tôi sẽ nghĩ kỹ có nên thả người hay không?"
Quy luật anh đã định, cô đành tuân theo mà thôi.
***
Xe đi bon bon về phía trước, con đường gồ ghề rất khó đi thân xe lắc lư liên hồi, Mẫn Dao không thể vịn yên xe nữa, hay tay ôm chặt anh: "Muốn chết à?"
Cô thấy hối hận vì đã lên xe anh.
"Em sợ cái gì, nếu tôi có chết cũng không kéo em theo đâu. Hơn ai hết tôi muốn em sống yên bình."
Mẫn Dao cứng ngắc hơi mệt người, có gì đó dầm lạnh đi, lạnh đến từng ngón tay cô run rẩy. Đúng lúc trời không toại lòng người, đường đã khó đi còn gặp thêm mưa lạnh, đất sình lầy lội, mưa tạt đến cả người đau rát. Cô rúc người núp sau lưng anh, khí lạnh vẫn khiến cô run cầm cập.
Hoàng Mộc Nguyên vội vã tăng tốc, trời âm u nhiệt độ xuống ngày xuống thấp, đến lúc cô tưởng chừng sắp co thành một mẩu, họ tìm được một căn nhà hoang nghỉ chân. Cửa sổ nhà đã bị đập vỡ, cửa trước không được đóng kín lắm gió lùa lạnh buốt. Lúc đi không có bật lửa, quần áo, Hoàng Mộc Nguyên gọi ông chủ hai cuộc điện thoại không thấy ai bắt máy.
"Nếu trước khi trời tối trời không hết mưa, chúng ta chỉ có thể ở đây thôi." Anh nhìn quần áo cô ướt sũng dính sát vào người, nhìn lại bản thân, không có gì khô ráo cho cô khoác lên đỡ lạnh. Anh khom lưng chắn gió trước mặt cô, nhón tay sờ má cô: "Lại hụt một bước rồi, trước giờ đều như vậy."
"Anh nói cái gì?"
"Tưởng rằng có thể nắm tay em đi đến cuối con đường, song đều lỡ làng."
"Chỉ là hôm nay không thể đi ngắm hoa thôi mà, anh buồn đến thế sao? Ngày mai chúng ta…"
Hoàng Mộc Nguyên như kẻ nói mê: "Chúng ta còn có ngày mai sao?"
Nụ cười trên môi Mẫn Dao tắt dần, thản nhiên lắc đầu. Hoàng Mộc Nguyên chua chát cúi đầu, cô đã lừa anh không biết bao nhiêu lần, đã đến bước này một lời nói dối cũng không thể sao? Nỗi đắng cay anh nhen lên trong cơ thể đang lạnh ngắt, kề sát ngày đêm, cận kề xác thịt. Nhưng không phải người yêu, không phải quấn quýt ân ái, cô không hề yêu anh! Ngay từ ban đầu anh chỉ là một quân cờ nhỏ trong trò chơi ái dục này thôi. Anh có đi vào thân thể cô, còn trái tim thì sao?
"Thật ra Lăng Tường Lâm…"
"Anh ấy là một người rất quan trọng với tôi."
Anh bất đắc dĩ gật đầu, sắc mặt ngày càng kém: "Em có từng rung động với anh ta chưa?"
Mẫn Dao cẩn thận suy nghĩ rất lâu, đáp: "Anh ấy là một người tốt, tôi nợ anh ấy rất nhiều."
Anh ấy là người tốt không đồng nghĩa cô trao tim mình cho anh ta, Hoàng Mộc Nguyên hiểu được, cười mỉa mai: "Em nợ anh ra rất nhiều sao? Lẽ nào em không nợ tôi? Em làm ra vẻ như bản thân thâm tình chung thủy lắm, sau lưng đeo biết bao nhiêu món nợ? Lòng dạ sắt đá!"
"Anh nói không sai, không khác gì con điếm dùng thân thể đổi lấy thứ mình muốn! Ăn bánh trả tiền có, giao kèo sòng phẳng, anh cũng là một khách hàng trong đó, có ý kiến gì sao?"
Hoàng Mộc Nguyên sững sờ, nghiến răng: "Tôi không có ý đó."
Sao cả bản thân mình cô cũng có thể dùng lời lẽ khắc nghiệt như thế nhận định? Hoàng Mộc Nguyên cúi người kề sát, Mẫn Dao không ngần ngại dùng ánh mắt quyết liệt nhìn lại, nặng nề đối đầu. Anh không chịu nổi xốc cô lên đặt trên cửa sổ, bóp cằm cô, hôn sâu. Mẫn Dao ra sức giãy giụa điên cuồng vẫn bị anh kẹp chặt, vĩnh viễn không thoát nổi, cô thở hổn hển đạp liên tiếp vào khoảng không.
Anh ra sức trừng phạt, tiến vào bên trong, như muốn xé rách cô ra, anh canh cánh trong lòng rất nhiều chuyện, ẩn trong đôi mắt là hoan tình khốc liệt. Tiếng kêu mị hoặc của cô trong vô thức làm da đầu cô tê dại, gò má mềm mại, cả hàng mi rung rinh che đi ướt át trong đôi mắt kia, đều không thuộc về về anh.
Từng có lúc anh nghĩ ánh mắt cô nhìn rất đặc biệt, đặc biệt đến mức đủ cho anh đắm chìm trong đó, nhưng anh đã nhầm.