Trời bắt đầu vào mùa đông trời mưa tầm tã, bầu trời phủ màu xanh thẫm hiu quạnh. Mẫn Dao cầm ô đi trong cơn mưa lạnh buốt ngỡ trời còn chạng vạng. Hôm nay cô có một cuộc hẹn thuyết phục khách hàng chọn thiết kế bên mình, lúc đến nơi trời vẫn chưa sáng sủa hơn tí nào. Cô nhìn giờ trên điện thoại, hơn ba mươi phút nữa mới tới giờ hẹn, vội chạy vào toilet trang điểm cẩn thận.
Mẫn Dao nhìn sắc mặt mình, nỗi buồn khuấy động thời tiết theo năm tháng ngày càng đậm đặc. Cuộc hẹn này đã hoãn mấy ngày, không thể trì trệ tiến độ thêm nữa.
Ngồi chờ gần một tiếng vẫn không thấy đối phương đâu, cô do dự không biết có nên gọi điện hối thúc không? Chị Duyên nói đối phương là thư ký của một công ty nước ngoài khá nổi tiếng, tính tình không tốt lắm, dặn cô người ta có lời nào quá đáng, cố gắng nhẫn nhịn vẫn tốt hơn.
Mẫn Dao cầm điện thoại chần chừ một lúc, vẫn nên cất đi.
Cô là đang đi cầu khẩn người ta mà.
Cô chờ đến trưa mới gọi điện cho cô Mai, bên kia chỉ truyền đến từng hồi chuông. Mẫn Dao rầu rĩ gắt kết nối điện thoại, trả tiền rồi rời khỏi quán. Lúc cô giương ô trước mắt xuất hiện một bóng người, đứng cách nhau một bước chân cứ ngỡ xa cách nghìn trùng, ánh mắt giao nhau hô hấp của cô liền bị ngưng trệ.
Gió thổi ngày một mạnh, cô rùng mình thấy bản thân như bị đông thành đá, rét buốt, người ta đã lạnh lùng bỏ cô đi, nhưng cô vẫn không thể nào từ bỏ.
…
Bên ngoài, trời vẫn mưa tầm tã, Mẫn Dao ở trong căn phòng ấm cúng nhưng thấy hơi hoa mắt.
Hạ Kiên nắm tay cô xúc động nói: "Em khác xưa nhiều quá."
Cô cười chua xót, gặp lại cô vẫn chưa biết đâu là thật đâu là giả, anh lại làm như họ vẫn như trước kia. Cô muốn rút tay lại nhưng anh đã nắm chặt hơn: "Rốt cuộc anh cũng đã có thể trở về gặp em."
Lòng cô có nhiều điều u uất vội đẩy người ra: "Nếu đã rời đi rồi còn trở lại làm gì?"
Góc nhỏ ẩm ướt, tường đá ẩm thấp rêu phong, những ngày rong ruổi bị chà đạp, cô sẽ không quên.
"Song Nghi em không hiểu, năm đó xảy ra nhiều biến cố, anh…" Giọng điệu của Hạ Kiên mềm mỏng vẹn nguyên cùng tháng năm, cứ như anh chưa từng rời đi, họ chưa phải xa cách: "Ông ta dùng thủ đoạn ép anh ra nước ngoài, ở nơi đất khách quê người quá nhiều thứ khiến anh mỏi mệt, em không nên biết thì hơn."
Ép ra nước ngoài? Cả người cô lạnh dần nhất thời như kẻ mất hồn, nghĩ đến việc gì đó cô giật mới xoa ngực thở hổn hển, kích động: "Hoàng Mộc Nguyên trở về rồi, anh ta đã tìm đến em, lỡ như gặp anh…"
Anh xoa nắn bàn tay cô, ánh mắt si mê…
Mẫn Dao cảm thấy lênh đênh giấu hết biểu cảm trong mắt, anh trở về cô thấy rất vui. Có điều mọi chuyện thình lình ập đến, cô vừa cảm thấy kích động, vừa có có cảm giác mình rơi vào chốn hoang tưởng, không biết đi đâu về đâu. Sâu trong tim là sự trào phúng mơ hồ.
Cô đã từng tưởng tượng vô số tình cảnh ngày họ gặp lại, có vui mừng, có trách móc nhưng không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này. Ngồi trên xe anh cô cúi đầu, mi mắt khẽ chớp, hàng mi run lên mấy lần cô vẫn không mở miệng nói chuyện. Mấy năm chia cách đúng là khối u ác tính giết dần giết mòn mối tình này.
Hạ Kiên nhận ra sự bất thường của cô, giảm tốc độ lái xe lại: "Em sao vậy?"
Mẫn Dao cúi đầu nhìn anh quần vest, giày da lịch lãm, chính cô cũng đã khoác lên người bộ váy mềm mại, sang trọng. Đây là cô và anh hay sao, cô trầm tư nghĩ về họ trước kia, ai cũng đều đã thay đổi, mùi vị cũng không còn như xưa. Kề cận bên nhau mà cứ như hai người xa lạ!
Thấy cô không trả lời anh không trả lời, anh mỉm cười: "Song Nghi, giờ em đang ở đâu." Giọng anh ngày càng chân thành: "Hay là em dọn đến cùng anh nhé."
Bàn tay lạnh ngắt của cô bị anh nắm lấy, Mẫn Dao bàng hoàng nhìn anh, ngắc ngứ: "Xin lỗi, em còn có việc gấp phải làm." Gần như không để bản thân có cơ hội hối hận, cô cầm vội túi xách: "Em sẽ liên lạc với anh sau."
Cô muốn xuống xe vội vã Hạ Kiên không hiểu nổi nguyên do, nhưng anh vẫn lễ độ nói với cô: "Em muốn đi đâu, anh đưa em đến đó."
"Không cần, anh đánh lái vào lề đường được rồi."
Hạ Kiên nhìn bóng dáng quen thuộc của cô chạy đi dần xa, chậm rãi châm điếu thuốc, anh hiểu cô đang sợ hãi và co rúm. Xưa nay những lúc yếu lòng cô đều muốn nếp vào anh, không hề phòng bị để lộ vẻ bất lực yếu đuối cho anh biết. Xa nhau mấy năm, hai người đều có vết xước, người con gái ngọt ngào như bông sứ trắng ngọt ngào trong lòng anh không còn nữa. Người mà anh từng nhủ lòng sẽ bảo vệ, nâng niu cô trên tay ấy đã ở lại quá khứ thật rồi. Cô vụng về che giấu anh, nỗi cô đơn ấy làm sao lọt khỏi tầm mắt anh đây?
****
Tường Lâm nằm dựa vách tường ẩm thấp trên chiếc giường nhỏ bọc vải bố, anh ngửa dốc bia ừng ực, cổ họng khô khốc cùng đắng nghét được tắm mát làm dịu cơn đau trong chốc lát. Anh thỏa mãn cười xót xa, lại châm thêm thuốc, rít một hơi dài, sống vật vờ trong làn khói cay nồng.
Quanh quẩn trong nhà, ngoài mùi bia rượu thuốc lá còn có hương thơm nhè nhẹ lưu trên quần áo cô giặt cho anh, cả mùi hương trên cơ thể cô. Tất cả như bóng ma bám riết lấy anh, gặm nhấm tâm trí từng chút, nhốt anh vào cõi hoang lương tĩnh mịch.
Vừa mở cửa Mẫn Dao đã ngửi thấy mùi thuốc lá rất nồng, lon bia rỗng vứt lung tung trên chiếc giường nhỏ ộp ẹp chỉ đủ chỗ một người ngủ, cái gạt tàn đầy đầu lọc thuốc lá. Tường Lâm dựa người vào tường đã chìm vào giấc ngủ, như gặp phải ác mộng người run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra đầy trán. Cô rón rén đi đến đỡ anh, ở cạnh nhau hai năm cô chưa từng thấy anh uống say đến mức này.
Mới sáng còn vui vẻ chào cô đi làm, chớp mắt lại biến thành bộ dạng này?
Người anh rất nặng, cô đỡ anh vào trong mệt vã mồ hôi, Tường Lâm cọ quậy, trong cơn mơ anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc cùng cảm giác ấm áp nơi lồng ngực của cô. Anh vùi đầu dựa dẫm cố gắng bấu víu cảm giác tuyệt vời này, cái niềm hạnh phúc chỉ tồn tại trong cơn mơ của anh, một khi tỉnh dậy tất cả tươi đẹp đều vỡ vụn. Trái tim cô quạnh của anh cần cô biết mấy, con hẻm nhỏ sâu hun bút cùng đôi mắt ngày đầu gặp gỡ vẫn là ký ức truyệt đẹp trong lòng anh.
Không rõ từ bao giờ, hai dòng nước mắt đã chảy dài, anh không phải điểm tựa tốt nhất cho cô, càng không phải nơi bình yên cô muốn thuộc về, điều này anh rõ hơn bất cứ ai.
Mọi thứ đều quá xa xỉ với anh.
Khi Tường Lâm tỉnh dậy nghe thấy tiếng Bình An cười nói bên ngoài, anh nhìn trần nhà thẫn thờ giây lát mới nhận ra đây là phòng cô. Vì giữ khoảng cách, anh chưa từng bước vào phòng cô bao giờ, buổi tối anh và Bình An sẽ kéo sạp ra ngủ, thỉnh thoảng Bình An sẽ đòi ngủ với cô. Anh hít thở một hồi, ngồi dậy bước ra ngoài.
Mẫn Dao đang đứng bếp, cô nấu ăn rất ngon, lúc này đang thành thạo thái khoai tây thành từng lát.
Cô ấy vẫn chưa rời đi, cô thật sự chưa rời đi? Dòng suy nghĩ u ám này cứ bám lấy anh.
Anh nhớ cách đây không lâu, cô còn ôm anh từ phía sau nhìn anh nấu nướng, than thở rằng mình không giỏi nấu nướng. Anh biết đó chỉ là lời nói nũng nịu thôi, cô từ bé đã lang bạt, sao có thể không biết nấu nướng chứ?
Anh không nhớ rõ từng lời từng chữ mình nói, nhưng có một câu đến giờ vẫn không quên: "Đừng lo, anh sẽ nấu ăn cho em cả đời."
Hôm nay, lúc anh vui vẻ từ chỗ cô làm nhận được thông tin cô đã đến quán cafe gần đây hẹn gặp khách hàng, muốn nói cho cô biết mình đã mua đàn rồi. Khoảnh khắc nhìn thấy cô bước xe người đàn ông đó, anh cứ ngỡ không bao giờ thực hiện được lời hứa này… hóa ra cô vẫn chưa rời đi.