Thời điểm ta nghĩ mình chỉ có thể sốngnốt cả đời như vậy, Tôn Sách bọn họ cũng không ngờ lại có chuyện phátsinh. Bỏ tù ta tại phủ Ngô hầu, ngoài Tôn Sách ra, không ai đồng ý, điều này rất rõ ràng. Tôn Sách đồng ý tạm thời không đem bí mật của ta nóira, khiến cho dân chúng Giang Đông đều rất bất mãn, rất nhiều lời đồnnhảm bắt đầu lan truyền.
Lời đồn rất đáng sợ, ngườibình thường còn sợ bị búa rìu dư luận, huống chi là Ngô hầu? Bởi vậy,lúc những lời đồn khó nghe truyền tới bên trong phủ Ngô hầu, Ngô lão phu nhân vẫn mặc kệ không quản chuyện cuối cùng không nhịn được nữa. Biếttính nhi tử mình, bà gọi Trương Chiêu tới: “Tử Bố tiên sinh, bên ngoàiđồn đại toàn những lời lẽ khó nghe, ta muốn biết suy nghĩ của ngài.”
Trương Chiêu không hiểu ý lão phu nhân, cẩn thận nói: “Thần và Công Cẩn đã khuyên Ngô hầu mấy lần,đều chủ trương đưa Triệu Như tới giam ở một nơi khác, nhưng…, Ngô hầutính tình hào sảng, Triệu Như nhiều lần có ơn với Ngô phủ, vốn làm nhưvậy cũng không phải quá đáng, nhưng Triệu Như muốn đi, hắn không camlòng ở lại, khiến chúng thần đều lo lắng.”
Lão phu nhân nghĩ một hồi:“Vậy theo ý ngươi, làm thế nào mới khiến Triệu Như cam tâm tình nguyện ở lại? Hay là căn bản nên….”
“Lão phu nhân, Triệu Như mưusự giúp Tào Tháo mười tám năm, lòng trung của hắn sợ không thể thay đổi. Đương nhiên, hắn còn có tình cảm huynh đệ sâu nặng với Ngô hầu, nhưngchính hắn từng nói với Ngô hầu, công là công, tư là tư, hắn tuyệt đốikhông tình nguyện ở lại, trừ phi chúng ta không cho hắn về hoặc giếthắn.”
Lão phu nhân thở dài: “Nhữngviệc Triệu Như đã làm, khiến chúng ta cho dù biết hắn là tâm phúc đạiđịch, cũng không đành lòng giết hắn. Chỉ là giữ hắn lại phủ cũng khôngphải chuyện hay.”
Trương Chiêu nhẫn nhịn mộtlúc, cuối cùng vẫn nói: “Vấn đề không phải là giết hay không giết hắn,mà chuyện hắn đi hay ở đã trở thành việc lớn, nếu Ngô hầu nghe lời CôngCẩn, bí mật bỏ tù hắn ở một nơi xa, khiến hắn không trở lại Lạc Dươngcòn được, nhưng Ngô hầu lại không thể hạ quyết tâm. Với lại, bên ngoàirất nhiều người cảm thấy, giữ lại tính mạng Triệu Như, cuối cùng sẽ mang tới tai họa cho Giang Đông, cho nên…, trong triều đã rất ồn ào, trongquân các tướng lĩnh đều bất an.”
Lão phu nhân nhíu mày: “Vậytheo tiên sinh thấy, sinh tử của Triệu Như có quan hệ tới tồn vong củaGiang Đông không? Giết Triệu Như, có lợi gì cho Giang Đông?”
Trương Chiêu lắc đầu: “GiếtTriệu Như, Giang Đông chẳng qua bớt đi một kẻ địch. Tuy rằng Công Cẩnnói với thần, Triệu Như chính là Chiến thần của Tào quân, giết hắn, sẽtạo ra đả kích cho Tào Tháo, nhưng nói sinh tử của hắn ảnh hưởng tới tồn vong của Giang Đông, cũng không phải. Triệu Như kết giao với chúng tađã hơn mười năm, mọi bí mật của Giang Đông đều đã lọt vào tay Tào Tháo,bất kể có Triệu Như hay không, Tào quân vẫn sẽ xuôi nam, chúng ta lạikhông chắc thắng, kết cục tốt nhất chỉ có thể là duy trì tình hình hiệntại, ngay cả bây giờ giết chết Triệu Như, Tào quân cũng không nhất địnhsẽ lập tức sẽ xua quân Nam hạ, thắng bại còn khó nói. Kỳ thật sự tồn tại của Triệu Như chủ yếu ảnh hưởng đến Ngô hầu, Ngô hầu hiện tại không thể bỏ được Triệu Như, đến xử lý chính sự cũng có chút…, chuyện này ảnhhưởng quá lớn tới Ngô hầu.”
“Chiến thần? Hắn lại chính là nhân vật trong truyền thuyết kia sao? Chúng ta đều nhìn nhầm cả rồi.”Lão phu nhân có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm: “Xemra, xử lý Triệu Như thế nào, không ai có cách, nếu đã vậy, để ta lo. TửBố tiên sinh, bất kể thế nào, danh dự của Sách nhi và Triệu Như khôngđược phép bị bôi bẩn, chuyện Triệu Như để ta giải quyết, những chuyệnkhác tiên sinh lo giùm.”
Trương Chiêu khom người thilễ: “Đa tạ phu nhân ra mặt chuyện này. Kỳ thật, thần rất thích đứa nhỏnày, không muốn hắn chết, nhưng có một số việc nhất định phải từ bỏ mớiđược. Nếu phu nhân có thể thuyết phục hắn không đi nữa…”
Lão phu nhân gật đầu: “Tabiết nên làm như thế nào, ta cũng rất thích đứa nhỏ này. Nhưng mà, chỉsợ nó sẽ không chịu.” Trương Chiêu im lặng rời đi, đích thân ra tay trấn áp mấy lời đồn đại.
Cuộc gặp gỡ này giữa Lão phunhân và Trương Chiêu tất nhiên giấu được Tôn Sách, ta càng không biết để phòng bị. Sau này khi biết được chân tướng, ta cũng không có chút oánhận nào, Lão phu nhân đã tốt với ta lắm rồi, Trương Chiêu cũng khôngsai, sai là sai ở ta. Có điều, chúng ta đều không thể biết trước chínhlà, lúc này ai cũng không ngờ cuộc gặp gỡ ấy mang lại kết quả thế nào.
Sáng hôm nay, Tôn Sách làmxong việc mỗi ngày rồi trở về không lâu, binh sĩ thủ vệ đột nhiên chạyvào: “Công tử, Lão phu nhân và chủ mẫu đến.”
Ta lắp bắp kinh hãi, ta ởđây, lão nhân gia nhất định biết, nhưng cho tới giờ chưa từng tới, cũngkhông phái người tới, hôm nay sao lại đến tận đây? Ta vội sửa sang trang phục, Lão phu nhân và Đại Kiều tỉ tỉ mang theo mấy thị nữ cầm hộp đựngthức ăn đã vào tới nơi. Hoàn cảnh xấu hổ của ta, nếu đã phải đối mặt tất trốn không thoát, ta chỉ đành ra nghênh đón.
Lão phu nhân và Đại Kiều tỷtỷ đánh giá ta một hồi, đều lắc đầu, ta cũng chỉ có thể xấu hổ cúi đầukhông nói. Thị nữ đặt đồ xuống xong, Lão phu nhân đuổi họ ra ngoài, bangười chúng ta ngồi thành vòng tròn. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, saukhi ngồi xuống, ta ngay cả động cũng không dám động, tiếng xiềng xích va chạm rất chói tai.
Trầm mặc một lúc lâu, Lão phu nhân rốt cục nói chuyện: “Triệu Như, ta cũng không còn trách ngươi, dùsao ngươi cũng là thân bất do kỷ.”
“Thật xin lỗi, ta vẫn luôn ởlừa gạt mọi người, ta đã là mưu sĩ của Ngụy vương từ trước khi quen biết Bá Phù. Lão phu nhân hận ta cũng phải thôi.” Ta lẩm bẩm nói, đến đầucũng không dám ngẩng lên.
Bên tai nghe thấy tiếng thởdài của Lão phu nhân: “Ta làm sao mà hận ngươi được, tuy nói thế nàongươi cũng là kẻ địch của Giang Đông chúng ta, nhưng tình cảm của ngươivới Sách nhi bọn chúng không phải giả, điểm này sao ta không nhận ra?Nói thật, ta phải cám ơn ngươi kìa.”
Lời lẽ ôn hòa khiến nước mắtta muốn trào ra, ta phải cố gắng lắm mới giữ mình không bật khóc: “Thậtxin lỗi, dù sao ta cũng đã làm mọi người tổn thương.”
Lão phu nhân không nói nữa,Đại Kiều đứng dậy đến trước mặt ta, lấy ra một thứ: “Như đệ, đây làngươi hồ đồ. Đến ta chỉ là hạng nữ lưu, còn không tin được, ngươi vậy mà viết hết vào đây, ngươi đó!”
Nhấc mắt lên nhìn, chính làbản cung viết bằng máu của ta. Thấy bộ dáng khó hiểu của ta, Lão phunhân cười cười: “Trình Tướng quân không biết xử lý như thế nào, đànhphải giao nó cho ta. Kiều nhi, con xử lý đi, đừng để Như nhi phải cõngcái danh đó trên lưng.”
“Vâng, mẫu thân.” Đại Kiềuđáp ứng, sai người lấy lò lửa tới, dưới vẻ mặt kinh ngạc của ta, quảthật đốt sạch bản cung, nước mắt ta không nhịn được nữa.
Lão phu nhân vẫn dùng ánh mắt hiền lành nhìn ta: “Như nhi, ta nói rồi, bất kể ngươi là hạng người gì, đều là công tử Tôn gia của ta, ta cũng sẽ coi ngươi như nhi tử. Hài tửcủa mình có lỗi lầm như vậy, làm mẫu thân đương nhiên đau lòng, ngươinói có đúng hay không?”
Nghe mấy tiếng gọi Như nhi,nhìn ánh mắt luyến tiếc của bà, ta ngạc nhiên một chút mới kịp phản ứng. Lúc qua sông, ta cũng nghĩ có thể không trở về được, chỉ là không ngờta vẫn còn lưu luyến thế giới này đến vậy. Bá Phù, nếu ngươi biết ta sẽchết, vẫn nguyện ý cứu ta trở về sao? Thật xin lỗi, không phải ta nguyện ý, mà là mẫu thân ngươi muốn chúng ta giải thoát khỏi khối tình cảmkhông thể bỏ này.
Không biết tại sao, tuy biếtsinh mệnh mình sắp kết thúc, trong lòng ta lại vô cùng bình tĩnh, chuyện gì nên đến sẽ đến. Đứng lên, cung kính thi lễ: “Lão phu nhân, ta hiểurồi, tạ ơn người đối xử với ta như vậy, kiếp này không thể gọi người hai tiếng mẫu thân, là Như không có phúc khí. Trước kia ta lừa lão nhângia, hôm nay, ta sẽ làm một đứa con ngoan, xin người yên tâm.”
Lão phu nhân nước mắt tràora: “Tốt, tốt, ngươi đúng là một hài tử ngoan. Bá Phù không có đượcngươi, là vì nó không đủ phúc khí. Hài tử, ngươi đừng hận ta, ta đã thỏa mãn rồi, ngươi cứ yên tâm mà đi, có yêu cầu gì, ta chắc chắn sẽ thỏamãn ngươi.”
Ta cười, người đã chết, chẳng còn cái gì, có thể yêu cầu gì đây? Nghĩ một hồi, ta hướng bà thỉnh cầu: “Như không lưu luyến gì, cũng không có yêu cầu gì. Chỉ muốn xin ngàinói với Bá Phù, cho ta trở về quê hương, dù sao nhà ta ở bên kia, tacũng muốn được gặp lại người thân.”
Ngô phu nhân thở dài một tiếng: “Ta đồng ý.” “Đa tạ.”
Đại Kiều cuối cùng cũng kịpphản ứng, đứng bật dậy, nhìn Ngô phu nhân, môi không còn chút huyết sắc, run run nửa ngày cũng không nói ra lời. Ta hướng nàng cười cười, bướcqua cầm mấy bầu rượu trên bàn, chậm rãi rót một chung, đưa lên miệng.
Ngô phu nhân đột nhiên gọi: “Như nhi, ngươi… Ngươi thật không chút lo lắng nào sao? Nếu như ngươi…”
Dừng lại một chút, ta uốngcạn chung rượu trên tay, mới cười nhạt chậm rãi nói: “Lão phu nhân,Triệu Như không phải một người tham sống, việc cần làm nhất định sẽ làm, nếu không, ta không xứng được ngài đối xử như con cái trong nhà. Ngàiđưa tỉ tỉ đi đi, ta không muốn để hai người thấy bộ dáng chật vật củamình, nhớ kỹ ta được không?”
Ngô phu nhân cắn môi, chậm rãi đứng dậy khẽ nói: “Hài tử ngoan, chớ trách ta độc ác, ta cũng là bất đắc dĩ.”
Ta không ngừng tay, uống liên tục ba chung rượu, mới ngẩng đầu cười: “Lão phu nhân, làm mẫu thân đềubảo vệ hài tử, ta hiểu. Như nhi từ nhỏ mất mẹ, đã quen tự mình làm chủ,rất nhiều chuyện không suy nghĩ chu đáo, làm tổn thương tới cả thânnhân, bao gồm cả ngài và tỉ tỉ. Hôm nay, có thể được hai người thấu hiểu và bỏ qua, đã rất thỏa mãn rồi. Với lại ngài không hề làm sai, khôngchỉ ta, ngay cả Bá Phù cũng sẽ hiểu. Ngài đừng suy nghĩ nhiều nữa,chuyện phải đến sớm muộn cũng sẽ đến, ta hiểu chứ. Ngài đưa tỉ tỉ đi đi, nàng không chịu nổi đâu.”
Đại Kiều hiện giờ cả người đã phát run, muốn bước tới đoạt chung rượu trong tay ta, lại không dám,chính là đứng ngồi không yên. Ngược lại, tâm linh ta hoàn toàn thanhthản, thật sự có cảm giác giải thoát.
Ngô phu nhân nghẹn ngào gậtđầu, gọi thị nữ tiến vào, đỡ Đại Kiều ra ngoài, lúc bà đi ngang qua ta,đẩy tay thị nữ ra, khẽ vuốt vạt áo và dây buộc tóc cho ta. Ta có thể cảm giác được tay bà đang run, lại không thể nâng tay lên cầm, đành duy trì nụ cười tuyệt mỹ trên mặt, ly biệt tuy đau khổ, nhưng nếu cười được,mọi người đều sẽ dễ chịu hơn một chút: “Sức khỏe của lão nhân gia ngườikhông tốt, đừng để việc này trong lòng, chú ý bảo vệ sức khỏe, đơn thuốc bổ Như nhi viết cho ngài, ngài phải dùng thường xuyên.” Lời nói ra quen tai, giọng ta nghe lại nhợt nhạt vô lực.
Tay bà dừng trước người ta,lại chậm rãi đưa lên vuốt ve khuôn mặt ta, bờ môi vô lực, thanh âm nghẹn ngào bị giữ trong lồng ngực, cuối cùng vẫn không bật ra, bà chậm rãixoay người đi ra ngoài, thân ảnh vốn thẳng tắp trong chốc lát trở nêngià cả. Đợi bóng các nàng đều biến mất sau cửa, ta mới nghe thấy âmthanh nức nở không thể áp chế nổi, tim ta nháy mắt đau nhói lên, lần này không chỉ tổn thương mình ta.
Ta chậm rãi ngồi xuống dùngsố thức ăn trên bàn, mấy món điểm tâm này đều là thủ nghệ của Đại Kiềutỉ tỉ, ta thích ăn nhất, không ăn sẽ rất đáng tiếc. Rượu bách hoa thơmngát xông vào mũi, uống vào lại không thoải mái, bên trong hạ độc, thậtsự làm hỏng mùi vị, ta vừa uống vừa thở dài. Một bầu rượu không được mấy chung, rất nhanh đã không còn, thật sự là không đã ghiền.
Ta thở dài còn chưa đủ, trong bụng đã cảm giác khó chịu như thiêu như đốt, sắp đến giờ chưa, khôngbiết có thể gặp lại Bá Phù không. Cố gắng giữ mình bình thản, gọi binhsĩ ngoài cửa vào dọn dẹp phòng, ta chậm rãi nằm xuống giường. Nhìn nócphòng, cắn răng nhịn xuống cảm giác không khỏe, cố gắng nhớ lại đường về nhà, cho dù người không thể quay về, ta cũng muốn hồn phách có thể trởvề, ta còn muốn gặp Tào Tháo, chủ công của ta; gặp Vân ca ca và ngườinhà; gặp mấy vị huynh trưởng, từ nay về sau chân trời ngăn cách, âmdương vĩnh biệt, Như nhi cuối cùng không thể gặp lại các người nữa, lầnnày thật sự sẽ khiến các người thương tâm, chớ trách ta, được không?Nhưng mà, ta không hối hận, một chút cũng không hối hận, tiếc nuối duynhất chính là, ta không thể tận mắt thấy thiên hạ thống nhất, Vũ ca ca,huynh có trách ta không?
Đau, trên người đau quá, uống thuộc độc chết khó chịu vậy sao? Không phải chứ, sao ta lại đau nhưvậy, Lão phu nhân hạ độc gì vậy, sớm biết đau thế, đã xin Lão phu nhâncho ta một đao, dù là bóp chết ta còn hơn đau như vậy. Mùi máu tươitrong họng càng lúc càng nặng, nôn ra bao nhiêu máu mới được giải thoátđây? Quá đau đớn, ai tới giúp ta, đau quá, ta chịu không nổi. Thần tríbắt đầu không thanh tỉnh sao? Ta sắp chết chưa? Vì sao vẫn đau như thế,toàn thân đều vô cùng đau.
Lúc Tôn Sách và Chu Du nhậnđược tin chạy về tới nơi, ta đã đau tới cuộn tròn người lại, dùng hếtkhí lực toàn thân cũng không ngăn được đau đớn trên người, nhịn khôngnổi, tóc đã xơ xác, môi bị cắn nát, móng tay đã cắm đứt cả lòng bàn tay, vậy mà vẫn đau kêu ra tiếng, mồ hôi và máu tuôn ra đã bẩn hết giường.
Tôn Sách lập tức nhào tới, ôm lấy ta, gấp gáp hô: “Tử Vân, Tử Vân, ngươi sao rồi, Tử Vân, ngươi nói một câu đi.”
Ta từ trong cơn mê nghe đượcgiọng hắn, cố gắng mở mắt nhìn: “Bá Phù, Bá Phù, giết ta đi, giết ta, ta đau quá, không chịu nổi nữa, cho ta được thoải mái đi, xin ngươi.” Vừanói vừa phun ra một búng máu.
Tôn Sách luống cuống tay chân bịt lấy miệng ta: “Đừng nôn, đừng nôn nữa. Không phải sợ, ta ở đây, cóta ở đây, ngươi sẽ không chết, sẽ không.”
Không, ta không muốn chịu nỗi thống khổ này nữa, nắm chặt tay Tôn Sách, đau khổ cầu xin hắn: “Bá Phù, ta thực sự rất đau, cả người đều đau muốn chết, ngươi bảo bọn họ cho ta một đao đi, van xin ngươi, được không?”
Chu Du vội vã tiến lên: “Saolại thế này? Đây là độc gì, sao có thể? Tử Vân, ngươi kiên trì một chút, Bá Phù đã truyền lệnh tìm đại phu, ngươi cố chịu đựng nhé!”
Ta thật sự rất đau, cái gì mà đại phu, ta không muốn, để ta chết, để ta hoàn toàn giải thoát đi:“Không cần đại phu, không cần bọn họ, ta muốn giải thoát, các người giải thoát cho ta đi, được không? Cho ta một đao khó như vậy sao? Các ngươithật ác độc, thấy ta đau như vậy, lại bỏ mặc ta đau như vậy.”
Tôn Sách ôm chặt lấy ta, nhưmuốn chia sẻ nỗi thống khổ với người trong lòng, nhìn thấy máu liên tụctrào ra từ miệng ta, hắn lo lắng nói với Chu Du: “Công Cẩn, ngươi đi đi, nhanh hỏi xem đây là độc gì, mẫu thân cho Tử Vân uống độc gì, sao cóthể thế này? Còn nữa, mau truyền đại phu nhanh tới.” Chu Du lập tức laora ngoài.
Thần trí ta lại bắt đầu mơhồ, trên người hình như không đau như trước nữa, ngồi trong lòng TônSách, đã không còn sức lực giãy giụa, ngoại trừ thì thào nói giết ta đi, không nói gì khác. Chu Du rất nhanh đã trở về: “Bá Phù, phu nhân nóichỉ là độc bình thường, Tử Vân chắc đã phải…, người cũng không biết tạisao lại thế. Lão phu nhân sẽ lập tức tới.”
Muốn vùng vẫy, muốn nói không nên, không nên để các nàng tới, không nên thấy bộ dáng chật vật này của ta, nhưng ta nói không nên lời, vừa há mồm có thể phun ra một búng máu. Tôn Sách nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt trong lòng, ta vùng vẫy càng lúc càng nhỏ hơn, ngơ ngác không nói gì.
Rất nhanh, Lão phu nhân cũngđã tới, nhìn tình hình trong phòng, cũng giật nảy mình: “Sao có thể? Độc này không đau đâu, ta đã tìm người thử, người kia lập tức chết, khôngphải thế này.”
Tôn Sách ngẩng đầu nhìn mẫuthân: “Mẫu thân, người sao không hỏi con trước, Tử Vân đã chịu nghechúng ta sắp xếp, người sao lại xuống tay nặng thế?”
Ngô phu nhân thở dài: “Sáchnhi, con vì sao lại cho hắn mang xiềng xích? Bởi vì hắn muốn chạy. Nếuhắn thật sự đồng ý ở lại, ta sao có thể làm thế? Con nói lòng ta khôngđau sao? Ta đây là không biết làm sao, chỉ có như vậy mới tốt cho cáccon, mới có lợi cho Giang Đông. Mọi bất mãn cứ đổ cho ta là được.”
Tôn Sách ngơ ngác nhìn ta lắc đầu: “Con và Công Cẩn đã định đưa nàng tới hải đảo, vài năm nữa chiếntranh kết thúc rồi tính sau, nhưng…, bây giờ nói những chuyện này, sợ đã muộn, đã muộn rồi. Tử Vân, là Sách phụ ngươi, là ta phụ ngươi.”
Trong lúc vô thức vẫn nghethấy những lời này, tay ta nắm tay Tôn Sách dần buông lỏng, ánh mắt vôthần nhìn hắn rồi gục xuống, không còn chút khí lực, chỉ có thân thểthỉnh thoảng co rút cùng máu tươi từ khóe miệng tràn ra chứng minh vớibọn họ ta còn chưa chết.
Thân binh của Chu Du đã đưađại phu chạy tới, đại phu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nghe xong ChuDu tóm tắt tình hình, cau mày bắt mạch: “Đại nhân, thời gian uống thuốcđộc đã lâu, chỉ sợ…”
Chu Du gấp gáp hỏi: “Sao cũng được, ngươi chỉ cần nói có cứu được không thôi?”
Đại phu lắc đầu: “Khó, rất khó.”
Tôn Sách ngơ ngác ôm ta, nghe xong đại phu nói, hắn ngẩng đầu nhìn Ngô phu nhân: “Mẫu thân, việc đãđến nước này, người trở về nghỉ tạm đi, bất kể thế nào, chuyện sau nàycủa Tử Vân con sẽ xử lý tốt.”
Ngô phu nhân thở dài: “Cácngươi không trách ta là tốt rồi. Triệu Như nói với ta, hắn vẫn muốn trởvề, quy táng ở quê hương, các ngươi tôn trọng hắn đi.” Không đợi TônSách tỏ thái độ, Ngô phu nhân xoay người rời đi.
Tôn Sách nhìn Chu Du: “Nàngvẫn muốn về, chết cũng phải về. Ta thật sự không thể giữ nàng lại sao?”Cúi đầu nhìn người trong ngực: “Nếu ngươi phải về, vậy cần gì đến? Chết ở đây ngươi mới yên tâm sao?”
Chu Du sắc mặt cũng khôngtốt, sự tình hôm nay hắn cũng không ngờ đến: “Thật không ngờ lại xảy rachuyện này, thật đấy. Ban đầu ta nghĩ, có thể bỏ tù hắn vài năm, cũngkhông hại gì tới chúng ta, ôi, lần này có phải ta đã làm sai rồi không?”
Tôn Sách lắc đầu: “Không có,không liên quan đến ngươi. Công Cẩn, cho dù các ngươi không tính kế, TửVân cũng sẽ đến. Tính tình nàng ngươi còn không biết sao? Nàng dù saocũng khác chúng ta. Tử Vân, ngươi nói ngươi chỉ có tình cảm huynh đệ với chúng ta, vậy tình cảm huynh đệ thế nào mà khiến ngươi có thể bỏ lạimọi thứ, biết rõ đến đây sẽ chết, ngươi vẫn không chùn bước mà tới.Ngươi thật ngốc, thật là ngốc. Ngươi phải trở về, bởi vì hoàn toàn thấtvọng với Sách phải không?”
Đại phu bắt mạch cả nửa ngày, cau chặt mày, chẩn tay trái, sang tay phải rồi lại đổi tay trái, nhìnTôn Sách, lại quay đầu nhìn Chu Du. Chu Du bị hắn nhìn vài lần, khôngnhịn nổi nữa: “Ngươi rốt cuộc thấy cái gì rồi? Có lời cứ nói, rốt cuộccứu được không?”
Đại phu bị hắn quát, run mộthồi mới nói ra lời: “Đại nhân, chuyện này, đại nhân, tiểu nhân làm đạiphu nhiều năm, lần đầu gặp phải chuyện kỳ quái thế này, thời gian lâuvậy vẫn chưa chết…, có lẽ không chết được.”
Chu Du nhìn Tôn Sách, haingười tuy không hiểu lời đại phu nói, nhưng nghe được ta không chết, đều vui vẻ. Chu Du lập tức kéo đại phu lên: “Ngươi nói cho rõ, hắn khôngchết được là ý gì? Ngươi nói độc này vô dụng, hắn không sao nữa à? Haylà còn chuyện gì khác?”
Đại phu kia cũng kinh dị:“Tiểu nhân không nói rõ được. Nhưng lúc bắt mạch, phát hiện người nàymạch tượng kỳ dị, trong cơ thể thiên nhân giao chiến, không ngừng sôitrào, rõ ràng sinh cơ dào dạt, hẳn là không chết được.”
Tôn Sách bọn họ nghe xong mêmang, liếc nhìn nhau, Tôn Sách hỏi đại phu: “Ngươi nói đơn giản chút,rốt cuộc là thế nào, nàng vì sao hộc máu không ngừng, còn đau như vậy?”
Đại phu khom người nói: “Tiểu nhân mặc dù chưa gặp tình huống này, nhưng có nghe người trong nghề nói qua, từng có bậc quý nhân dùng trước vài loại dược vật để chống đỡ khibị trúng độc, theo tiểu nhân suy đoán, người này hẳn chính là trường hợp đó, trước kia có lẽ đã dùng qua một vài loại dược vật ức chế độc tính,khiến hắn có năng lực chống lại độc dược, nếu vậy, hắn lúc này đang tựmình loại trừ độc tính, cho nên mới đau đớn như vậy, càng không ngừnghộc máu. Tiểu nhân cho rằng, nếu hắn không ra máu nữa sẽ có thể tỉnhlại, tất nhiên sẽ không có chuyện gì. Tiểu nhân không dám dùng thuốc bậy bạ, lỡ ra xung đột với thuốc trong cơ thể hắn, tác dụng ngược lại.”
Nghe hắn nói xong, Tôn Sáchcực kỳ cao hứng, nhẹ nhàng ôm người trong lòng đang hôn mê đặt xuốnggiường, phất tay cho hạ nhân đưa đại phu đi lĩnh thưởng, nở nụ cười vớiChu Du: “Vẫn là nàng lợi hại, quả nhiên nhiều phương pháp bảo mệnh.”
Chu Du cười khổ: “Đúng, têngia hỏa này đúng là mạng không chết. Có điều, huynh phải hạ quyết tâm,không thể trì hoãn nữa, hắn có thể thoát chết đã là ngoài ý muốn, nếuhuynh không muốn hắn chết, phải nén lòng để hắn rời đi thôi.”
Hai người cũng không dám trởvề, cứ thế ở lại trông chừng, chờ đợi. Một ngày trôi qua thật nhanh, talúc này đã không thường xuyên hộc máu nữa, trong khi hôn mê vẫn cảm giác được cơn đau, hai tay chưa từng mở ra, ngẫu nhiên cũng há miệng rên rỉvài tiếng. Tôn Sách đã gỡ xiềng xích trên người ta, cổ chân vì giãy dụakịch liệt, lại bị mài đứt, hắn rất đau lòng, tự mình tẩy rửa bôi thuốc.
Đêm hôm đó ta tỉnh lại từtrong hôn mê, tuy rằng cả người vô lực, cảm giác đau đớn lại giảm đi rất nhiều, liền biết mình lại một lần đi qua con đường tử vong. Thấy ánhmắt lo lắng của Tôn Sách và Chu Du, ta cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng thất bại. Tôn Sách thấy ta tỉnh lại, vội cầm một chén canh qua, bị tatừ chối, chỉ uống chút nước rồi lại ngủ, quá mệt mỏi. Thiếu máu quá độvà mỏi mệt khiến ta ngủ mê man mấy ngày, mặc kệ Tôn Sách đút canh mớmthuốc, một chút khả năng kháng cự cũng không có. Ngủ tới tận ngày thứba, trên người cảm giác nhẹ nhõm không ít, nhưng mà vẫn không có chútkhí lực nào.
Quá trưa, lúc ta từ tronggiấc ngủ tỉnh dậy, vừa mở mặt đã thấy nụ cười của Tôn Sách. Ta nhìn hắn, muốn nâng tay lại không nâng nổi, trên người vẫn rất nhức mỏi: “Bá Phù, ngươi cười thật khó coi.”
Tôn Sách cười càng vui vẻ:“Tỉnh rồi? Ngươi lợi hại thật, đến độc dược cũng không làm gì đượcngươi, mẫu thân cũng giật mình!”
Vậy sao? Ta cười khổ: “Trong người thật khó chịu, đau muốn chết. Đây là độc gì vậy, sao mà đau thế?”
Tôn Sách đưa tay sờ ta trán:“So với hôm qua tốt hơn rồi, không nóng nữa, hôm đó làm chúng ta sợ quá. Tử Vân, ngươi dùng dược thảo gì vậy, là đặc biệt để chống độc sao?Ngươi vẫn luôn đề phòng người khác hại mình? Nhiều năm như vậy, thật khổ cho ngươi.”
Nhìn ánh mắt vô cùng thươngtiếc của hắn, ta khó hiểu nói: “Không có, ta đâu có đề phòng ai đâu, với lại, chuyện hạ độc với ta, chỉ có một lần Lưu Bị làm ở Hạ Khẩu thôi.”Ánh mắt Tôn Sách trở nên ủ dột, sát khí mơ hồ tỏa ra. Ta cười nói: “Đừng nóng, đó là chiến tranh, phải dùng chút thủ đoạn, cũng không thể tráchhắn. Ta cũng không vì chuyện đó mà phải dùng dược thảo đề phòng đâu.”
“Ồ? Chẳng lẽ ngươi không biết mình có khả năng đó?” Thấy bộ dáng mạc danh kỳ diệu của ta, hắn đem lời đại phu lặp lại một lần: “Cho nên, ngươi mới đau như vậy. Đại phu nói,đợi ngươi tỉnh lại, độc tính cũng đã giảm phân nửa, ngươi sẽ không saonữa.”
Ta lại có năng lực chống lạiđộc dược? Hình như có chuyện đó, ở Hạ Khẩu, Ngô Phổ nói thân thể ta khác với người thường, có thể tự động sinh ra kháng cự với độc dược, cho nên Lưu Bị hạ độc tác dụng chậm với ta không tạo ra tổn hại lớn, lúc ấy tacòn cảm thấy buồn cười, cho rằng Ngô Phổ nịnh ta, xem ra là thật. Nănglực chống cự này hình thành lúc nào? Ta cố gắng hồi tưởng lại xem mìnhcó kỳ ngộ nào, dù sao cũng không phải do Vũ ca ca, vì thân thể là củata, ta không được ngâm bách dược từ bé, với lại ngay cả Vũ ca ca cũngkhông thể chống cự hết các loại độc, cuối cùng chính vì nhiễm độc mà mùmắt.
Tôn Sách thấy ta rơi vào trầm tư, cười cười, đắp chăn cho ta: “Ngươi nôn ra rất nhiều máu, trên người cũng chảy không ít, đừng suy nghĩ nhiều nữa, dù sao không chết là tốtrồi. Ta sẽ không cho bất kỳ ai hại ngươi nữa.”
Ta cười khổ: “Ngươi làm nhưvậy, đến Lão phu nhân cũng không nhìn được, bên ngoài nhất định còn ồnào hơn, nếu không, Lão phu nhân cũng sẽ không hạ quyết tâm này. Trướcmắt ta lại vừa thoát chết, tình cảnh của ngươi sợ lại càng khó. Bá Phù,ngươi nghe lời ta và Công Cẩn, đưa ta về nhà giam đi, đừng làm khó mọingười. Tuy rằng Giang Đông các ngươi không yên ổn, chủ công sẽ rất vuivẻ, nhưng ta không muốn hại ngươi thêm.”
Chu Du đúng lúc này bưngthuốc tới: “Thôi, lần này ngươi không chết cũng đã thay da, uống ítthuốc bổ huyết, dưỡng thân thể khỏe một chút rồi tính tiếp. Ngươi khônghổ là tiểu thần y, công phu bảo mệnh thật tốt.”
Nhìn bộ dáng trêu ghẹo củahắn, ta đột nhiên nghĩ ra: “Ta nhớ ra rồi. Thần y cái gì, thuốc là do Vu Cát bảo sư huynh Tả Từ của hắn đưa cho ta, nói là tạ ơn ta cứu hắn mộtmạng lúc trước. Vị giả thần tiên này, y thuật mạnh hơn ta nhiều.” Mayquá, ta lại nghe lời, liên tục dùng đan dược kia suốt nửa năm, thật sựcó thể bảo mệnh, còn những hai lần.
Tôn Sách nhìn Chu Du, nở nụcười: “Xem ra, lúc trước ta không giết Vu Cát kia là đúng. Có điều, bọnhọ thật sự là thần tiên sao? Làm sao biết ngươi sẽ bị người ta giết bằng thuốc độc?”
Ta bĩu môi: “Thần tiên cáigì, bọn họ sớm đã biết ta có thân phận, cho ta thuốc chắc không phải đểta đối phó với tình huống này đâu. Ta nghĩ hắn muốn dùng để đối phó vớinhững bá chủ như chủ công và ngươi ấy. Tục ngữ nói gần vua như gần cọp,làm thần tử, một khi đắc tội chủ công, khả năng bị xử tử rất cao. Đâychính là để đề phòng.”
Tôn Sách trầm mặc, qua thờigian thật lâu mới thở dài: “Ngươi nói rất đúng, Tào Tháo cũng không phải người lòng dạ thẳng thắn. Tử Vân, ngươi đừng về nữa, ở đây đã lâu nhưvậy, ngươi không sợ trở về sẽ…”
Ta nhìn trần nhà cười khổ:“Chủ công đúng là không phải minh quân có tài đức, người ông ấy giếtkhông ít, bao gồm cả danh nhân và công thần, chỉ cần cản trở sự nghiệpcủa ông ấy, ông ấy sẽ không buông tha. Nhưng mà ông ấy sẽ không động tới ta, điều này ta tuyệt đối nắm chắc. Có điều bất kể chủ công đối xử vớita như thế nào đi nữa, các ngươi có thể cho ta trở về sao? Đợi ta khỏelại, hình cụ sẽ lại khóa trên người, còn nữa, nhà giam bí mật của ta đãdựng xong chưa?” Còn một câu ta không nói ra: cứ thế này, sống hay chếtvới ta mà nói, có ý nghĩa gì?
Hai người đều không nói năng, ta thở dài: “Công Cẩn, ta đã nói không chạy được sẽ nghe các ngươi anbài, sẽ không trách các ngươi. Mang thuốc tới đây ta uống, tự ta khôngdậy nổi. Xem ra, ta đã nằm mấy ngày rồi.” Lần này tới Giang Đông, thậtsự là không chết cũng đã thay mấy lớp da, nếu chủ công bọn họ biết, chắc chắn cũng sẽ đau lòng. Nhìn ánh mắt quan tâm của hai người trước mặt,ta lại cảm thấy chịu chút khổ này cũng đáng đời.
Tôn Sách không nói gì nữa, đỡ ta dậy uống thuốc, nhìn ta ngủ rồi mới nói chuyện với Chu Du: “CôngCẩn, các ngươi chuẩn bị ổn thỏa chưa?”
Chu Du gật đầu: “Mấy ngàytrước đã có tin, phòng ốc đã xây xong, ta sẽ không để hắn ở trong quândoanh. Địa phương đó có chút hẻo lánh, nhưng lại an toàn, hắn cũng không chạy thoát được. Ôi, huynh sớm hạ quyết tâm, cũng sẽ không xảy ra việcnày.”
Tôn Sách cười khổ: “Ta khôngbỏ được nàng. Bỏ đi, đợi nàng khỏe lại sẽ đưa nàng đi. Nhưng mà khôngbiết còn có ngày gặp lại không.”
Chu Du cũng cười khổ: “Rõràng là kẻ địch một sống một chết, lại trở thành bằng hữu sinh tử, giữachúng ta thật sự không tính toán nổi. Rõ ràng chúng ta đã thua trên tayhắn, nhưng lại không hề có cảm giác muốn hại hắn. Tử Vân, vì sao chúngta lại trở thành kẻ địch, thật sự là ông trời an bài sao?”
Tôn Sách chỉnh lại góc chăncho ta rồi mới đứng lên: “Cho dù là ông trời an bài, ta cũng muốn đấutranh một lần. Đại trượng phu sống chết do mình, không phải do trời.Công Cẩn, đưa Tử Vân đi rồi, chúng ta phải chuẩn bị một trận chiến vớiTào Tháo, huynh đệ chúng ta lại đọ sức một lần, giống như lúc trước khai phá Giang Đông vậy.”
Chu Du gật đầu: “Không sai.Không thể để cho hắn có cơ hội trở về, ta đã đặc biệt chế hình cụ chohắn, sẽ không để hắn sống khó chịu, cũng sẽ không thả lỏng hắn quá mức.Còn nữa, ta nghĩ tốt nhất huynh để Thúc Bật đưa Tử Vân qua đó. Bên kiavốn là đường lui, tới lúc vạn bất đắc dĩ, có thể tới đó đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi.”
Tôn Sách cân nhắc một chútrồi nói: “Được rồi, ngươi nói cũng đúng, phải sắp xếp trước đường lui.Thúc Bật vẫn coi Tử Vân là ca ca, đặc biệt sau khi Tử Vân cứu hắn, cóhắn đưa Tử Vân qua đó, chúng ta cũng có thể yên tâm.”
Ta chưa ngủ ngay, nghe bọn họ nói xong, nước mắt chậm rãi chảy ra, vẫn không thể tránh được chia lìa.
Sự kiện lần này nguy hiểm hơn bất cứ lần nào trước đây, nếu không nhờ trước kia từng cứu Vu Cát, tính mạng ta xong rồi. Tuy vậy, tầng lớp trên ở Giang Đông đều không hàilòng với thái độ của Tôn Sách đối với ta, ngày càng có nhiều người trong tối ngoài sáng khuyên can. Bọn họ vốn không dám nói gì trước mặt TônSách, nhưng người ban độc cho ta là Lão phu nhân, bọn họ giống như nhìnthấy ánh bình minh, tìm được chỗ dựa vững chắc nhất, càng tỏ rõ thái độphản đối.
Ngô lão phu nhân trái lại sau khi ta thoát chết, không hành động gì thêm, mà gọi Trương Chiêu tới,nói rõ với ông ta: chuyện này bà chỉ làm một lần, thiên mệnh đã vậy,đành kệ nó thôi. Trương Chiêu yên lặng thối lui, không thể nói thêm lờinào về chuyện của ta.
Chuyện này cũng khiến TônSách từ bỏ ý định giữ ta bên mình, lỡ có chuyện gì phát sinh, bọn họnghĩ lại mà sợ, trong triều còn rất nhiều người muốn ta chết. Tôn Sáchđồng ý với sắp xếp của Chu Du, cũng tìm một vài nguyên lão như TrươngChiêu, Trình Phổ, Bộ Liễn, nói quyết định của mình, lấy được sự ủng hộcủa bọn họ, những công việc còn lại để bọn họ làm tiếp. Quả nhiên, cómấy lão thần ra tay, trên triều đã bớt hẳn lời ra tiếng vào, nhưng màmọi người vẫn đang chăm chú quan sát phủ Ngô hầu, chờ Tôn Sách hànhđộng.
Độc dược dược tính rất mạnh,hơn nữa mất một lượng máu lớn, ta nằm liệt giường bảy ngày mới lấy lạichút tinh thần. Ta khỏe lên, nụ cười trên mặt Bá Phù cũng ít gặp hơn,thần tình cứng nhắc đưa lưng về phía ta; thấy Công Cẩn sau khi ta giả vờ ngủ gọi Bá Phù ra ngoài bàn bạc, trong lòng ta đã chuẩn bị kỹ càng,biết bọn họ đang thương lượng chuyện đem ta đến nơi cầm tù bí mật.
Nhưng ta thật sự không cònnghĩ cách chạy trốn nữa, bởi vì Trương Chiêu giấu Tôn Sách đến gặp ta,cơ hồ là cầu xin ta đồng ý không làm khó cho Tôn Sách nữa. Nhìn vẻ mặtthống khổ của vị lão thần đã cống hiến trọn đời cho sự thống trị của Tôn gia, ta chỉ có thể yên lặng gật đầu.
Cho nên, hôm nay lúc Bá Phùđang đi tới đi lui trước giường ta, ta mở miệng nói trước: “Bá Phù, Công Cẩn có phải đã chuẩn bị thỏa đáng rồi không? Trước kia ta đã nói, sẽnghe theo các ngươi, ngươi không cần ngại, ta sẽ tuyệt đối nghe lời,được không?”
Bá Phù xoay người ngồi trướcmặt ta: “Ta biết, không thể gạt ngươi chuyện gì. Thật xin lỗi, Tử Vân,ta không muốn làm như vậy, nhưng mà…”
Ta cười, đưa tay cho hắn:“Ngươi cần gì phải giải thích, do dự như thế không phải tính cách củangươi. Bá Phù, ta không quan tâm các ngươi đưa ta đi đâu, chỉ lo lắngchiến cuộc Giang Đông sau này, lo lắng cho các ngươi.”
Bá Phù khẽ thở dài, cầm tayta: “Ta biết, có lẽ, ta vẫn ở chỗ này chờ ngươi trở về; có lẽ sau nàyngười tới đón ngươi, không phải chúng ta. Tử Vân, bất kể như thế nào, ta đều mong ngươi còn sống. Đồng ý với ta, được không?”
Đúng vậy, hắn nói rất đúng,đây là chuyện bất đắc dĩ, cũng là chuyện chúng ta nhất định phải chọn,ta có thể làm gì đây? Ta sẽ cố gắng sống sót, nhưng bọn họ có thể sao?Kẻ bại trận, hy vọng sống sót xa vời tới mức nào, ta cũng không phảikhông biết. Không thể ở bên cạnh bọn họ, cũng không biết lần này chiatay rồi, còn có ngày gặp lại không.
Nhìn ánh mắt trìu mến của BáPhù, ta cuối cùng bỏ xuống vẻ tự cao, lần đầu tiên chủ động áp vào ngựchắn: “Bá Phù, ngươi cũng đáp ứng ta, đừng tùy tiện vứt bỏ sinh mệnh,được không? Bất luận kết cục như thế nào, cũng không được tùy tiện từ bỏ tính mạng của ngươi. Đến lúc cần thiết, hãy dùng ta trao đổi, chủ côngsẽ đồng ý.”
Bá Phù đối với lần đầu ta chủ động này rõ ràng giật mình, sửng sốt rồi lại giống như sợ ta rời ra,liền ôm chặt lấy ta, không muốn buông ra: “Tử Vân, Tử Vân, ta sẽ không,sẽ không từ bỏ sinh mệnh của mình, cũng giống như sẽ không đầu hàng vậy. Ta sẽ chịu đựng, kiên trì đến lúc có thể tới đón ngươi. Nhưng mà, nếuta thật không thể tới, ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ. Ta nhớ ngươitừng nói, ngươi kinh doanh là vì gia quyến của huynh đệ, đó là nói thật, đúng không? Cho nên, nếu ta và Công Cẩn thật sự có chuyện, ngươi phảisống sót, giúp ta chăm sóc gia đình chúng ta, được không?”
Nước mắt ngăn không được rơitừng giọt trên vạt áo hắn, ta khóc, đối với chân tình của hắn dành chota, ta có thể dùng cái gì để báo đáp đây. Ta là một trong những kẻ đầusỏ cướp mất quyền lực của hắn, hắn lại đem vận mệnh của người thân giaolại cho ta, mà ta, lại không thể cho hắn bất cứ lời hứa nào: “Xin lỗi,Bá Phù, thật xin lỗi, ngươi không bỏ cuộc, ta cũng không bỏ cuộc. Nhưngmà, ta thề với ngươi, chỉ cần ta còn sống một ngày, Tôn gia sẽ tồn tạithêm một ngày. Khiến ngươi mất đi mọi thứ, ta sẽ bồi thường cho ngươi,xin ngươi, xin ngươi phải sống sót, đợi ngày ta trở lại bên ngươi.”
Tôn Sách nở nụ cười: “Ta cóthể coi đây là lời hứa của ngươi không? Kỳ thực, nếu chỉ là giấc mộngcủa mình ta, ta thật không cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân. Nhưng trênngười ta gánh vác rất nhiều hy vọng, ta không thể để bọn họ cảm thấy đãtheo sai người. Cho nên, ngươi hãy tha thứ cho ta, không thể đồng ý đitheo ngươi.”
Cả hai chúng ta đều gánh vácquá nhiều trách nhiệm và bất đắc dĩ, hắn như vậy, chẳng lẽ ta không. Tựa vào lồng ngực vẫn luôn muốn bảo bọc lấy ta, ta chỉ yên lặng khóc. Haingười không nói gì thêm, ta tựa vào ngực hắn, chỉ sợ đây là lần duynhất, sau này thì sao? Bất kể giữa chúng ta ai là người sống sót, cũngkhông thể dựa vào nhau như thế này nữa. Tôn Sách cũng biết điều này,cũng ôm chặt lấy ta, không hề nhúc nhích.
Qua một thời gian thật lâu,cuối cùng ta lấy hết dũng khí mở miệng: “Bá Phù, gọi ta là Vân Như đượckhông? Tên thật của ta là Vân Như, ca ca gọi ta là Như nhi. Chuyện khácta không làm được, nhưng thân thể ta vẫn còn trong sạch. Bá Phù, nếuchàng đồng ý, ta… Ta nguyện cho chàng!”
Thân thể Tôn Sách rõ ràngcứng đờ lại một chút, ta thẹn đỏ mặt, chôn trong ngực hắn, không dám cửđộng. Rất lâu sau cũng không nghe thấy gì, ta lặng lẽ ngẩng đầu, trôngthấy ánh mắt Tôn Sách đang sững sờ cúi đầu nhìn ta. Thấy ánh mắt dò hỏicủa ta, Tôn Sách nắm chặt cánh tay, cười nhẹ: “Vân Như? Tên thật củanàng là Vân Như? Thật là dễ nghe. Thì ra tên của nàng từ đây mà ra. Tacũng gọi nàng là Như nhi vậy.” Ta ngượng ngùng cúi đầu.
Tôn Sách tiếp tục nói: “Nhưnhi, ta hiểu ý nàng, có được nàng là tâm nguyện nhiều năm của ta. Nhưngmà, hiện giờ ta không thể làm vây, không thể. Ta muốn một nàng hoànchỉnh, không phải một nửa trái tim nàng. Ta muốn là tình cảm nữ nhi củanàng dành cho một nam nhân, không phải là tình cảm huynh đệ. Như nhi,hiện tại nàng không phải muốn cùng ta, chẳng qua muốn bồi thường cho ta, đúng không? Nàng đừng thương hại ta, ta có thể nhận bồi thường của nàng sao?”
Ta không nói gì, đúng vậy,hắn nói không sai chút nào, ta thật sự muốn bồi thường cho hắn, bởi vìta, sự nghiệp của hắn không thành, bởi vì ta, Giang Đông không còn khảnăng tranh giành thiên hạ, ta đã khiến hắn mất đi giang sơn, đem bảnthân mình cho hắn, đây chính là bồi thường, không phải tình yêu chânchính. Kỳ thật, hiện tại ta đối với tình cảm của mình, còn đang mơ màng, Tôn Sách và Gia Cát Lượng, ta rốt cuộc yêu ai nhiều ai ít? Đối với bọnhọ, tình cảm của ta giống hay khác nhau? Hay là ta đối với cả hai đềukhông có tình cảm nam nữ thật sự? Trâu tỉ tỉ nói, nữ nhân chỉ có tựa vào lồng ngực người đàn ông mình yêu nhất mới có cảm giác an toàn, ta hiệntại không hề có cảm giác này, chẳng lẽ nói, tình cảm của ta vẫn chưabiết đang ở phương nào sao?
Tôn Sách không nghe được câutrả lời của ta, tự giễu cười cười, mỹ nhân chủ động chào mời, hắn lạirút lui. Thấy người trong lòng nhắm mắt không nói, hắn thở dài: “Nhưnhi, nàng đừng nghĩ lung tung, ta không có ý trách nàng. Kiếp này khôngthể ở bên nàng là do chúng ta không có duyên phận. Nếu có kiếp sau, tasẽ không đi tranh giành thiên hạ nữa, sẽ chọn cùng nàng rong chơi sơnthủy, được không?” Ta chỉ có thể gật đầu.
Tới lúc này, cuối cùng ta đãhối hận vì tới Giang Đông, nếu ta không bị giam ở đây, đại chiến nam bắc trong tương lai, ta chắc chắn sẽ dốc sức bảo vệ tính mạng Tôn Sách vàChu Du, tới lúc đó, ta đem bọn họ rời khỏi triều đình, ẩn cư trong sơnlâm, cuộc sống sẽ rất tốt đẹp! Giao bản thân cho Bá Phù cũng không sao.Nhưng mà, việc duy nhất ta có thể làm bây giờ, là phó mặc cho số phận.
Thời gian trôi rất mau, chiều tối hôm nay, lúc Tôn Sách cầm hình cụ bước vào, ta biết thời điểm chiatay cuối cùng đã đến. Hắn yên lặng đeo xiềng xích cho ta, ta yên lặngnhìn hắn, mãi cho tới lúc hắn ôm ta đưa vào trong xe ngựa.
Ngoài cửa phủ Ngô hầu rấtnhiều người đang đợi, người đứng quanh xe ngựa cũng không nhiều, đa sốchỉ đứng từ xa nhìn tới. Lực chú ý của ta không nằm trên người bọn họ,ánh mắt vẫn không rời khỏi Tôn Sách và Chu Du. Sau khi rời khỏi đây, cócơ hội gặp mặt sao?
Tôn Sách bỏ ta vào trong xe,bên trong rất rộng, đã trải sẵn chăn đệm, đặt không ít đồ dùng, hai thịnữ kia đã đợi trong xe, người đi theo chính là Tôn Dực, quả nhiên hắnphụ trách việc áp tải lần này. Thấy Tôn Sách buông ta xuống, hắn yênlặng tới gần, binh sĩ phía sau cầm gông tù phạm trong tay nhắc nhở chúng ta, chiếc xe ngựa này thực tế là một xe chở tù. Có điều, Tôn Dực khônglệnh cho quân sĩ tiến lên, mà vung tay cho họ lùi lại.
Thấy Tôn Sách đã đặt ta vàotrong xe, Chu Du cũng tới gần: “Tử Vân, lần này đi chẳng qua ba tới nămnăm, ngươi đừng phản kháng nữa, cho dù ngươi thoát được người giám thị,cũng không có khả năng thoát khỏi nơi đó. Đợi thế cục ổn định, sẽ cóngười đón ngươi trở về.”
Ta kéo tay hắn và Tôn Sách,không muốn buông ra, ai biết lần này buông ra, còn có cơ hội cầm lại hay không: “Công Cẩn, ta không có cách nào, không thể làm gì đâu, các ngươi đồng ý với ta, phải sống, ta chờ các ngươi tới đón, được không?”
Tôn Sách cười cười, nhưng nụcười còn khó coi hơn khóc: “Ngươi đừng giống trẻ con nữa, Công Cẩn nóirồi, chỉ vài năm, sẽ trôi qua rất nhanh. Ở đó đã thu xếp xong, nhất định không khiến ngươi bị giày vò, cứ an tâm đi. Đừng quên ngươi đã đáp ứngta, phải cố sống sót, đừng quên lời hứa của ngươi.”
Ta không thể rơi lệ trướcnhiều người, cắn răng nhịn xuống, nhìn xung quanh: “Tử Bố tiên sinh.”Trương Chiêu thở dài một tiếng, vẫn đi tới. Ta nhìn ông ta, thành khẩnnói: “Tiên sinh, Như biết quá khứ có lỗi với ngài. Nhưng ta muốn cầungài một việc, xin ngài nhất định đồng ý.”
Trương Chiêu có chút sững sờ, quay đầu nhìn Tôn Sách bọn họ, bọn họ đều không hiểu ý ta. Trương Chiêu gật đầu: “Được rồi, ngươi nói đi, ta nghe, có thể làm được, ta sẽ đồngý.”
Ta cảm kích tạ ơn hắn: “Đa tạ tiên sinh. Tiên sinh, lần này ta đi không biết lúc nào có thể trở về,trở về rồi, chỉ sợ… Bá Phù trọng tình trọng nghĩa, làm việc không khỏicó chút xúc động, cho nên, ta cầu tiên sinh, bất kể việc gì cũng phảinhắc nhở hắn, ngàn vạn phải yêu thương tính mạng của mình. Nếu quả thậttới lúc gặp nguy cơ tới tính mạng, tiên sinh đừng ngại làm chủ, dùng tagiao dịch với Lạc Dương. Ta nghĩ, ta có thể có tác dụng.”
Nghe ta nói xong, ánh mắtTrương Chiêu và Chu Du đều sáng ngời. Trận chiến này với Tào Tháo, haingười bọn họ đều biết rõ trong lòng, nếu không có kế hay, bảo trì đượctình thế giằng co đã rất không tệ. Nếu Tôn Sách bọn họ có gì ngoài ýmuốn, chẳng hạn nhân vật trọng yếu, thậm chí có thể chính là Tôn Sách,rơi vào tay Tào Tháo, có ta làm con tin trao đổi, sẽ có khả năng cứuvãn. Ta biết Tôn Sách tuyệt đối sẽ không đồng ý làm như vậy, nên nói với Trương Chiêu.
Sợ bọn họ có chỗ hiểu lầm, ta tiếp tục cam đoan: “Tiên sinh không cần lo lắng ta giở trò. Thật đếnlúc đó, ngài cứ phế tay chân ta, chỉ cần người còn sống là được.” Nhưvậy, ta sẽ không còn là uy hiếp với Giang Đông nữa.
Mặc kệ Tôn Sách đang caogiọng nói không được, Trương Chiêu khom người thi lễ: “Tình nghĩa của Tử Vân đối với Ngô hầu, Chiêu hiểu rồi. Ngươi yên tâm, chúng ta đều sẽ dốc toàn lực cam đoan Ngô hầu không mất.” Như vậy, ta có thể bớt một nửanỗi lo, chỉ cần lúc hai quân đối địch, Trương Chiêu bọn họ đem tin tứccủa ta đưa tới Lạc Dương, chủ công cũng sẽ không sát hại Bá Phù.
Nếu ly biệt đã là bắt buộc,cũng không nên bày ra cảnh nhi nữ tình trường, ta chính là tù phạm củabọn họ, không phải đang tạm biệt người thân. Nhìn những ánh mặt lạnh lẽo xung quanh, ta cắn chặt răng, nhẫn tâm rút mình vào trong xe, không còn nhìn thấy ánh mắt không rời bên ngoài nữa. Bên kia, Chu Du đang dặn dòTôn Dực: “Trên đường nhất định phải để ý, chuyện nên nói đều đã nói, còn lại ngươi phải cố mà gánh vác.”
Tôn Dực gật đầu: “Hai vị huynh trưởng yên tâm, đệ sẽ không để Tử Vân xảy ra chuyện gì.”
Xe ngựa cuối cùng cất bước,ra khỏi cửa thành, một ngàn binh lính đang đợi. Chu Du giữ chặt Tôn Sách còn đang muốn tiễn thêm một đoạn đường, đứng lại ở cổng thành. Tôn Dựcvội vàng hành lễ, lệnh cho xa đội khởi hành. Ta bổ nhào tới bên cửa sổ,nước mắt áp chế suốt nửa ngày cuối cùng không ngăn được nữa, nhấc mộtgóc màn che, trong ánh lệ mơ hồ lặng lẽ nhìn chăm chú Tôn Sách cho tớikhi không thấy đâu nữa.
Cuộn tròn trong xe, hơn nửangày sau, ta mới dằn được tâm trạng bi thương, tuy không biết bọn họmuốn bỏ tù ta tới nơi nào, nghe ý tứ trong lời Chu Du, chắc cách nơi này rất xa, đương nhiên, cách Lạc Dương càng xa hơn. Sau khi bình tĩnh lại, ta mới nhìn xiềng xích trên người, nhìn rồi lại cười khổ, đây là bọn họ đặc biệt chế tạo cho ta, cũng nhọc lòng. Xiềng xích trên tay rất tinhtế, dây xích rất nhỏ, còng tay hẹp, hơi mỏng, dùng da màu trắng tỉ mịbọc lại, trên cổ tay không hề có cảm giác lạnh như băng; trừ phần đó ra, còn có một sợi dây bạc rất mỏng một đầu nối với còng tay, đầu kia khóalên xà ngang trong xe. Xích sắt đều mạ một tầng bạc, không chỉ khôngchướng mắt, trông còn rất đẹp, hình cụ này rõ ràng bắt chước đồ trangsức trên tay nữ tử, nếu không phải nó hạn chế tự do hai tay ta, ta sẽrất thích. Xiềng chân cũng xinh đẹp giống như còng tay, có điều là màuđen, xích nối tương đối ngắn, khiến phạm vi bước chân của ta rất nhỏ. Cả bộ xiềng xích không hề nặng, nhưng sợi xích tinh tế như thế nhất địnhdo sắt luyện thành, ta khẳng định không có cách nào chặt đứt. Mà sau khi rời khỏi thành, Tôn Dực cho binh sĩ đeo hình cụ bằng gỗ lên tay chânta, khiến ta hoàn toàn bị hạn chế trong xe, triệt để ngăn cản mọi hoạtđộng của ta, bị trói như vậy, đừng nói ta là người, cho dù thần tiên sợcũng chạy không được.
Tôn Dực chăm chú nhìn cử động của ta, đương nhiên biết ta nghĩ gì, hắn thở dài: “Tử Vân, trước khichúng ta tới nơi đó, ta nhất định phải làm thế này với huynh, sau đó sẽkhông khiến huynh chịu khổ nữa, dọc đường huynh tạm thời nhẫn nhịn đi!”
Ý nghĩ hiện tại của ta khôngphải là chạy trốn, mà là buồn cười: “Không sao, ta là tù phạm của ngươi, sẽ rất nghe lời, hiện giờ sức khỏe ta suy yếu, cũng không thể gây phiền toái cho ngươi. Với lại cũng chỉ là ngồi xe, không có gì khó chịu.Chẳng qua nhìn hình cụ tinh mỹ thế này, thật khiến ta có cảm giác khôngmuốn gỡ xuống, thật xinh đẹp. Bá Phù và Công Cẩn thật sự quá để ý, cũngkhó cho bọn họ nghĩ ra.”
Tôn Dực cũng mỉm cười nhìn ta: “Huynh lại đang nghĩ chuyện đó sao? Ta cũng phục huynh rồi.”
Tuy rằng mộc cụ mang trên tay chân có chút khó chịu, nhưng đúng là ta đang cười. Duỗi thẳng thân thểnghiêng dựa vào trên đệm, cố gắng làm mình nhẹ nhàng hơn: “Ta còn có thể nghĩ cái gì? Mang theo thứ này, võ nghệ dù tốt cũng không chạy được,huống hồ, ngươi còn đề phòng ta như vậy. Đã thế, cần gì tự tìm khôngthoải mái?”
Tôn Dực trầm mặc một chút rồi gật đầu: “Tử Vân, tuy rằng hiện giờ huynh không còn là huynh trưởng của ta, nhưng vẫn là ân nhân cứu mạng, từ đáy lòng ta thật không muốn làmvậy với huynh. Nhưng mà, thân phận huynh như vậy, ta cũng đành phải…,huynh chớ trách ta không có nghĩa khí, việc ta có thể làm, là giúp huynh chịu khổ ít nhất. Xiềng xích trên người huynh là do Công Cẩn huynh tựmình thiết kế, huynh ấy vẫn tự trách mình thiếu chút làm huynh chết ởKhúc A.”
Ta không cam lòng nhìn lạiphía sau một chút: “Thúc Bật, ta không có ý trách ngươi, cũng sẽ khôngquên mất thân phận tù phạm của mình. Nhưng mà, bất kể ta là hạng ngườigì, ta nghĩ ngươi cũng biết, trong lòng ta vẫn coi Bá Phù như huynhtrưởng, vẫn coi ngươi là đệ đệ, ân nhân cứu mạng gì gì đó, ta không muốn nghe, với ta mà nói, bảo vệ sinh mệnh của ngươi là bổn phận của ngườilàm ca ca. Bất kể thế nào, chỉ cần ta sống, sẽ không trơ mắt nhìn cácngươi mất đi tính mạng, ngày Tôn gia diệt vong, cũng là ngày Triệu Nhưta chết, đây là lời hứa của ta với Bá Phù. Các ngươi cho rằng ta sẽ oánhận các ngươi giam ta ở một nơi bí mật ư? Không, ta sao có thể khôngbiết, đây là vì các ngươi muốn giữ mạng cho ta. Trận chiến nam bắc tớiđây, bất luận hai bên thắng thua thế nào, ta cũng có thể giữ được mạngsống, đây mới là ý của Bá Phù, Công Cẩn.”
Tôn Dực gật đầu: “Chúng tađều hiểu, đại ca cũng đã nói, bọn họ một phen khổ tâm, huynh cũng biết.Xin lỗi, ta không có lòng dạ rộng rãi như đại ca, rất nhiều chuyện cũngđã hiểu lầm huynh. Cẩn thận nghĩ lại, hành động việc làm của huynh, takhông làm được, làm bằng hữu giống như huynh, cũng không có mấy người.Tử Vân huynh, đường xá còn xa, trên đường không tránh được mệt nhọc, sức khỏe huynh vừa khá lên, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều đi!”
Đường xá còn xa? Ta rất tò mò: “Thúc Bật, các ngươi rốt cuộc muốn đem ta giam ở đâu vậy, hình như rất thần bí.”
Tôn Dực cười cười: “Ta cũng chưa từng tới đó, đến Nghi Dương, sẽ có người tới nghênh đón.”
Nghi Dương? Là vùng ven biển, nhưng mà, ra biển sao lại phải đi xa như vậy, đi đường thủy không phảicàng tiện hơn sao? Ôi, dù sao hắn không nói, ta cũng không hỏi nữa, liền nằm xuống ngủ.
Thời gian đi đường qua rấtmau, Tôn Dực quá cẩn thận, ngoại trừ lúc đi qua các thành trì lớn, bọnhọ dùng tốc độ hành quân mà chạy. Một ngàn binh lính, mỗi ngày đều rấtkhẩn trương, mọi hành động đều giống như hành quân đánh trận vậy, giốngnhư lúc nào cũng có người muốn tới tập kích, giống như ta là một đạinhân vật rất nhiều phiền toái vậy. Tuy xiềng xích trên người đều dùng da bọc lại, Tôn Dực cũng không cho ta xuống xe, mọi việc đều do hai nữ tửhầu hạ, ta cũng không khó chịu lắm, nhưng thân thể suy yếu vẫn không thể thích ứng với tốc độ hành quân này. Hai ba ngày đầu, ta còn không ngừng cười cười nói nói với Tôn Dực, giống như mình đi du ngoạn vậy, mấy ngày nay, sắc mặt trở nên khó coi, cho dù Tôn Dực đã dỡ mộc cụ, ta vẫn cuộnmình trong xe, không muốn nhúc nhích.
Tôn Dực thấy ta như vậy, cũng có chút nóng ruột, lệnh cho xa đội đi nhanh hơn, mười ngày sau, chúngta cuối cùng cũng đến Nghi Dương. Trời ạ, thật đúng là ra biển, nhìnthuyền lớn trước mắt, ta lạnh tâm, ra tới biển rồi, ai biết bọn họ sẽđưa ta tới đảo nào, ngay cả một chút hy vọng được cứu cùng không còn,chẳng thể trách Chu Du lại nói, cho dù ta thoát được người giám thị,cũng không thể rời khỏi nơi giam cầm. Dưới sự chỉ huy của Tôn Dực, takhông tình nguyện bị bọn họ đưa lên thuyền.