Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 3 - Chương 234: Sơn cùng thủy tận



Ta động não cũng không phảilà bắn tên không mục đích, thông qua những câu chuyện tưởng như vô ý, ta đã biết nguyên nhân vì sao Chu Du nhiều ngày chưa xuất hiện: Tôn Sáchmỗi ngày đều có mặt, hắn đem tất cả tinh lực đều đặt ở trên người ta,Chu Du đành phải khổ cực lại khổ cực, về cơ bản là làm việc thay TônSách, sắp xếp lại phòng thủ tại Giang Đông, bọn họ cũng không dám dùngtiếp kế hoạch tác chiến cũ nữa! Nhưng mà, bất luận bọn họ điều chỉnh thế nào cũng vô ích, ta đã sớm đem Giang Đông thuộc làu làu, trừ phi bọn họ có thể thay đổi hình thái địa lý. Đáng tiếc, đạo lý rõ ràng như vậy,Tôn Sách và Chu Du đều không hiểu, hoặc giả bộ không hiểu, dù sao đốivới việc ta nhắc nhở mấy lần, hai người đều nhắm mắt làm ngơ. Ta cuốicùng nhận ra, không chỉ có ta, mà tất cả những người thông minh đều phạm phải hồ đồ.

Theo bệnh tình ta chuyển biến tốt đẹp, quan hệ giữa Tôn Sách và Chu Du hình như có nảy sinh mâuthuẫn, tuy bọn họ không tranh chấp trước mặt ta, nhưng lúc hai ngườiđồng thời xuất hiện, sắc mặt rất kém. Trong mắt ta, thần sắc của haingười bọn họ cho thấy nhân sĩ Giang Đông không thống nhất được vấn đề về ta, đám người Trình Phổ chắc quyết không khinh suất thả ta đi! Để mộtkẻ có thể đẩy bọn họ vào tử địa ở bên cạnh chủ công của bọn họ, đây làviệc không thần tử nào đồng ý, trong đó bao gồm cả Chu Du, tuy hắn vẫncoi ta là huynh đệ sinh tử, nhưng khi trung và nghĩa không thể đặtchung, chúng ta chỉ có thể đưa trung lên hàng đầu.

Phán đoán của ta rất nhanhbiến thành sự thực, sức khỏe ngày càng chuyển biến tốt đẹp, số lần ChuDu tới ngày càng nhiều, nhưng mục đích của hắn không phải ta, mà là TônSách. Hai người cùng ở lại trong phòng ngày càng ít, mà mỗi lần sau khiChu Du đi, sắc mặt Tôn Sách cũng không tốt, còn thường xuyên quay lưngvề phía ta ngẩn người.

Hôm nay ta thật sự không nhịn được, thấp giọng hỏi Tôn Sách: “Bá Phù, Công Cẩn thường xuyên tới tìmngươi là vì ta phải không?”

Tôn Sách kinh ngạc một chútrồi cười nói: “Đúng vậy, Công Cẩn cũng rất lo lắng ngươi, ta nói cho hắn biết gần đây ngươi khôi phục rất tốt, hắn cũng cao hứng.”

Ta thở dài một hơi: “Bá Phù,ngươi không giỏi che giấu thì đừng miễn cưỡng chính mình! Ngươi đã quênta là người thế nào sao? Chuyện này còn nhìn không ra. Nói cho ta biết,Công Cẩn bọn họ định xử trí ta thế nào? Vẫn là bí mật cầm tù đúngkhông?” Ta đương nhiên không cho là Chu Du muốn lấy mạng ta, tuy rằngngười muốn ta chết ở Giang Đông không ít.

Tôn Sách đỏ mặt, lại cười khổ: “Ngươi đó! Ôi.”

Ta cười: “Xem ra ngươi rất khó xử. Tiếc không muốn để ta đi, lại không thể trở mặt với quần thần, đúng không?”

Tôn Sách trầm mặc: “Đúng, bọn họ cũng không sai. Tử Vân, ta không thể trừng phạt lão tướng quân, ngươi biết đấy…”

Ta cũng không có ý này:“Ngươi hiểu lầm rồi. Bá Phù, ta hoàn toàn hiểu được lão tướng quân. Nóithật, nếu như ta ở vị trí của ông ấy, sẽ còn ngoan tuyệt hơn. Muốn mộtngười chết vô thanh vô tức, rất đơn giản. Với lại, nếu ta thật sự chết,ngươi cũng không thể xử trí lão tướng quân, nếu không, làm sao mà làmchủ công nữa.”

Tôn Sách trở lại ngồi cạnh ta cười cười: “Công Cẩn cũng nói như vậy. Lão tướng quân kỳ thật cũng rấtáy náy, càng thêm hối hận. Nhưng mà ông ấy hối hận vì không nghe lờiCông Cẩn, nếu ngươi không bị làm sao, ta cũng sẽ không biết tình cảnhcủa ngươi, cũng sẽ không tạo thành…”

“Tạo thành cục diện xấu hổhôm nay, đúng không? Nếu như vậy, ngươi nghe theo ý kiến của bọn họ đi,cho ta trở lại nhà giam, dù sao ta đã khỏe lại rồi. Lần này, bọn họ sẽkhông cho ta xuống địa lao nữa đâu.”

“Nói bậy.” Tôn Sách hấp tấpnói, thấy ta kinh hãi không tự nhiên, hắn nói chậm lại: “Tử Vân, đừngnói nhảm. Chủ nhân của Giang Đông là ta, không phải bọn họ, ta bảo ngươi ở đâu, ngươi phải ở đó.”

Thở dài, không biết phải làmsao: “Bá Phù, ngươi thật không phải cố chấp bình thường. Chỉ cần ta cònsống, ở nơi nào chẳng thế? Ngươi lo cái gì, Kiến Nghiệp cũng không phảikhông có nhà giam, hoặc là ngươi tìm một nơi bí mật giam ta cũng được,ngươi và Công Cẩn vẫn có thể đến thăm ta.”

Tôn Sách cố chấp lắc đầu: “Nếu ở Kiến Nghiệp, không đâu bằng nơi này.”

Câu này là nói thật, ta ngạc nhiên: “Nói vậy, Công Cẩn bọn họ không đồng ý để ta ở lại Kiến Nghiệp?”

Tôn Sách do dự một chút mớigật đầu: “Đúng, bọn họ muốn đưa ngươi tới ở nơi khác vài năm. Nhưng talo lắng, có lần một sẽ có lần hai.”

Ta cười: “Bá Phù, ngươi từlúc nào bắt đầu suy tính thiệt hơn như vậy? Ngươi là chủ công, nếu ngươi không biết, thủ hạ của ngươi có thể dám giết ta, nhưng bây giờ, bọn họkhông dám.”

Tôn Sách vẫn cố chấp lắc đầu, không chỉ lắc đầu, hắn còn nghi vấn: “Tử Vân, có phải ngươi có ý kháckhông? Có phải không muốn gặp lại ta? Hay là ngươi muốn…”

“Ôi, ngươi thật đúng là không biết nhận lòng tốt, cho dù ta không phải người tốt đi nữa.” Trêu xongmột câu, ta mới cười giải thích: “Nói không muốn đi là gạt ngươi, nhưngta đã nói ta sẽ không lừa ngươi nữa, Triệu Như trước kia vì sứ mạng trên vai không thể không đánh lừa bằng hữu, thân nhân, hiện giờ Triệu Như đã trở lại như vốn có, sẽ không dùng thủ đoạn lừa gạt nữa. Bá Phù, nếu như ta muốn chạy trốn, cũng sẽ dùng thủ đoạn quang minh chính đại, khôngdùng tình cảm lừa gạt đâu.”

Tôn Sách ngượng ngùng: “Takhông nghĩ thế, nhưng mà ngươi…, hà, ngươi quá lợi hại, ta không thểkhông suy nghĩ. Tử Vân, sức khỏe của ngươi lúc này quá yếu, ta rất lo.”

“Thôi, ta thật tình giảithích cho ngươi, mới kiến nghị ý kiến bất lợi cho mình, ngươi còn khôngtiếp thu, ta còn ước gì được ở đây được ngươi chiếu cố đấy.” Nằm trởxuống, ta lặng lẽ thở dài, ôi, thật sự không muốn ở đây, ở lại đây, hyvọng chạy trốn của ta quá xa vời.

“Ha ha, Tử Vân, ngươi vẫnluôn từ chối nói ra tình cảm với ta, nhưng sao ta cảm thấy mọi chuyệnngươi đều suy nghĩ cho ta vậy?” Xoay vai ta quay lại, Tôn Sách chânthành nhìn ta nói: “Tử Vân, có phải ngươi nên suy nghĩ lại cho kỹ tìnhcảm đối với ta không? Chỉ là tình huynh đệ sao?”

Ta thở dài thật sâu, đã vàingày không nói tới đề tài này, Tôn Sách vẫn không cam lòng. Ta dứt khoát xoay đầu sang một bên: “Không phải đã nói rõ ràng rồi sao?”

Tôn Sách cũng thở dài, đứngdậy đi ra ngoài. Rõ ràng cuộc nói chuyện này Tôn Sách không nói với ChuDu, vì Chu Du vẫn thường xuyên tới gặp Tôn Sách để bàn công việc, nhưngchưa một lần đề cập tới chuyện của ta.

Hôm nay dùng xong cơm trưa,ta đang muốn tiếp tục cuộc sống của heo, Chu Du một mình tìm tới: “Hômnay cảm giác thế nào?”

Ta lắc đầu cười: “Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, từ từ dưỡng lại thôi. Bá Phù dùng cơm xong đi rồi.”

Chu Du cười cười không nóichuyện. Ta nghĩ một hồi, đem cuộc nói chuyện với Tôn Sách hai ngày trước kể lại với Chu Du, cũng nói với hắn, không cần lo cho ta, làm thế nàocó lợi cho Tôn Sách thì làm.

Chu Du có chút ngoài ý muốnnhìn ta, há miệng thở dốc, lại không nói ra lời. Ngạc nhiên một hồi, hắn đột nhiên nhắc tới Lỗ Túc: “Tử Vân, ta tới muốn cho ngươi biết, Tử Kính bệnh ngày càng nặng, vốn ta định đưa hắn về cho ngươi khám, nhưng bênkia tạm thời không thể thiếu hắn, ta muốn bứt ra trở về cũng không nổi.”

Ta lập tức liền hiểu ra ý tứcủa hắn: “Thật xin lỗi, ta gây quá nhiều phiền toái cho các ngươi. BáPhù rất cố chấp, nhưng cũng không phải đồ ngốc, ngươi cứ chuẩn bị thậttốt mọi chuyện đi, đợi hắn tỉnh táo lại, từ từ thuyết phục. Hay là,”dừng một chút, ta nhìn sắc mặt hắn, cẩn trọng nói: “Các ngươi chuẩn bịmột ít đồ cũng được, ta quyết không oán hận.”

Chu Du sắc mặt trắng nhợt: “Thì ra ngươi vẫn không tin ta không có ý hại ngươi.”

Ta vội vàng giải thích:“Không, ta sao lại không tin ngươi. Nhưng mà, chúng ta đều là mưu sĩ,cho nên ta có thể hiểu hành động của ngươi.” Cười khổ một cái ta tiếptục nói: “Lần này chẳng qua giống như lần đó chạy trốn trên đường vềKhúc A, trách nhiệm của ngươi khiến ngươi không thể không đặt Bá Phù lên trước ta.”

Trầm mặc thật lâu, Chu Du mới nói ra lời: “Ngươi hiện tại hối hận sao?”

Ta lặng lẽ nhìn hắn: “Không,ta chưa từng hối hận chuyện qua sông, thậm chí lúc tuyệt vọng thương tâm gần chết trong địa lao, ta cũng chưa từng hối hận. Cho dù ta thật sựchết ở Giang Đông, ta cũng vẫn không hối hận.” Ngừng một chút, nghĩ đếnLạc Dương, miệng ta lại lộ ra nụ cười nhạt: “Tuy rằng không bao giờ cóthể gặp lại người thân nữa, cũng không cách nào tiếp tục phục vụ chủcông, ta cũng sẽ không hối hận. Bởi vì, ta không thể gánh tội nghiệt màsống tiếp, mà tội nghiệt lớn nhất của ta là lừa gạt các ngươi. Đến đâyrồi, ta có thể sẽ chết rất thảm, nhưng trong lòng lại an tâm; nếu khôngtới, ta sẽ sống không bằng chết.”

“Tử Vân, ngươi biết không?Ngươi căn bản không nên làm mưu sĩ, càng không đủ tư cách làm gian tế.Ta không nghĩ ra được, lúc trước sao ngươi lại lựa chọn con đường này?”Chu Du nhíu mày, dùng ánh mắt tìm tòi nhìn ta chằm chằm.

Ta nở nụ cười: “Tuy rằngkhông hợp, nhưng ta đã thành công. Về phần ta vì sao làm như vậy, có lẽmột ngày nào đó, ta có thể kể cho các ngươi nghe một câu chuyện cũ. Được rồi, hôm nay đừng nói chuyện này nữa. Tử Kính bệnh tình thế nào? Ta sẽkê thêm hai đơn thuốc, ngươi cho người đưa tới đó. Đợi ngươi lo xongchuyện bên này hãy sang đó đổi Tử Kính về đây.”

“Ôi, ta rất lo cho sức khỏeTử Kính. Tử Vân, ta cũng không muốn giấu ngươi, hiện giờ người ở phíangoài đối ngươi vô cùng…, nguyên nhân không ngoài vì chuyện lừa gạt mấynăm qua.” Chu Du cẩn thận dùng từ: “Bá Phù có một thời gian không khỏe,ngươi cũng biết, loại tổn hại này đến chúng ta còn không chấp nhận được, huống chi là những kẻ quỳ dưới chân Bá Phù mà trông vào hắn.”

Ta ngoại trừ cười khổ, còn có thể thế nào: “Ngươi biết không, lúc từ miệng sứ giả kia biết tin Bá Phù sinh bệnh, lòng ta không thể yên nữa, khủng hoảng đến nỗi suốt đêmkhông ngủ được, Công Cẩn, ngươi quả nhiên chính là khắc tinh của ta.”

Chu Du trầm mặc hồi lâu mới tự giễunói: “Ngươi quả nhiên dễ dàng bị mắc lừa, nhưng ta cũng không hoàn toànnói dối. Bá Phù bị bệnh nhiều ngày, bệnh tới mê sảng, miệng nổi đầynhiệt, gầy mất một vòng, không khá hơn ngươi lúc này bao nhiêu. Tử Kínhvốn đã bệnh không nhẹ, tin tức của ngươi tới, hắn chỉ không ngừng tựtrách và hối hận, bệnh tình có thể không tăng thêm sao? Không chỉ cóhắn, đến Tử Bố tiên sinh cũng bệnh mất vài ngày, Tử Du ba phải như vậy,thời gian đó cũng không có lấy một nụ cười, giận ngươi lừa gạt, lo lắngcho huynh đệ. Đoạn thời gian ấy, Kiến Nghiệp thật sự là u ám, mỗi ngườiđều có cảm giác như tận thế, ngươi chỉnh chúng ta quá thảm.”

Ta đổ mồ hôi, chẳng tráchTrình Phổ nhìn ta ngập tràn sát khí, hậu quả này quá nghiêm trọng: “Tacó lực sát thương lớn như vậy sao.” Nhỏ giọng biện minh một câu, lạingẩng đầu nhìn biểu tình bất lương của Chu Du: “Công Cẩn, ta bây giờhoài nghi ngươi và lão tướng quân thông đồng.”

“Cái gì?” Chu Du đen mặt.

Ta vội cười: “Đùa chút thôi. Đúng rồi, Tử Bố tiên sinh bọn họ không sao chứ?”

“Nếu như bọn họ thực sự có chuyện, Bá Phù cũng không giữ được ngươi đâu.” Chu Du phẫn nộ nói.

“Ta không giữ được ai?” Tôn Sách vừa tới nghe được nửa câu: “Các ngươi đang nói gì?”

Ta vội vàng ra hiệu cho ChuDu rồi nói: “Nói chuyện Tử Kính tiên sinh, Công Cẩn nói hắn bệnh rấtnặng, ta vừa kê hai đơn thuốc cho Công Cẩn mang đi. Bá Phù, Công Cẩn tìm ngươi có chuyện, các ngươi đi đi, ta vừa ăn cơm xong thấy mệt muốn ngủmột lát.”

Chu Du cười cười, hướng tagật đầu, xoay người đi ra ngoài. Tôn Sách nghĩ một chút rồi đi theo hắn. Ta đúng là muốn ngủ một lát, nhưng mới nằm được chốc lát, tiếng tranhcãi bên ngoài đã truyền vào.

“Huynh đừng cố chấp nữa, TửVân cũng biết rõ nên làm thế nào. Ta cam đoan với huynh, không tổnthương tới hắn, huynh còn lo lắng cái gì.” Giọng nói của Chu Du đã bớtđi vẻ nho nhã bình thường.

“Ta cũng đã nói nhiều lần, để nàng ở đây, chỉ cần nàng không đi, để chỗ nào chẳng giống nhau? CôngCẩn, chuyện không thể dự liệu nhiều lắm, ngươi không phải cũng không ngờ lão tướng quân lại đối xử với nàng như vậy sao? Lỡ xảy ra chuyện gì…”Tôn Sách quả nhiên rất cố chấp.

“Địa điểm ta đã chọn xong,mặc dù cách nơi này khá xa, nhưng sẽ không xảy ra chiến tranh ở đó, cũng không phải nơi hoang địa, chúng ta sẽ xây phòng ốc không kém gì nơinày. Tuy rằng đều là giam cầm, nhưng không khác gì ở đây, cam đoan hắnsẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Ta nói không được là không được. Ngươi đừng làm thuyết khách nữa, nói cho bọn họ biết, ta không cho phép.”

Chu Du và Tôn Sách cũng không có ý đặc biệt hạ giọng, ta tất nhiên nghe rõ hết, sợ là Chu Du cố ý,hắn lựa chọn nói chuyện ngay bên ngoài, chính là muốn để ta nghe. Ý hắnlà gì? Muốn để ta nghe mấy lời không tốt vừa rồi, hay muốn ta chuẩn bịtinh thần trước? Rời khỏi nơi này, rời khỏi Kiến Nghiệp, bị cầm tù ở một nơi xa xôi, ta phải nghĩ cẩn thận mình phải làm gì, ít nhất, ta phảinghĩ cách để người ngoài biết ta còn sống, đang ở Kiến Nghiệp. Mặt khác, Ngô hầu phủ vốn đã canh phòng nghiêm ngặt, hiện giờ nhất định càng chặt chẽ hơn, ta muốn tìm cơ hội đào tẩu còn khó hơn lên trời. Ở đây khôngthể, nhưng tới chỗ giam thì sao? Có lẽ nhóm Tần Lợi sẽ có cách cứu tara. Đã lâu rồi, ta phải tìm cách hành động, trước khi đám người Chu Duđưa ta tới nơi hẻo lánh giam cầm bí mật, phải nghĩ cách mà trốn đi.

Suốt mấy ngày sau đó, ta vẫnsuy yếu nằm trên giường, ngẫu nhiên ngồi dậy, cũng là do Tôn Sách hoặchai tỳ nữ đỡ ta. Bọn họ không biết, mỗi đêm ta đều cố gắng rèn luyện tứchi, muốn chạy trốn, không có khí lực không thể được. Phủ Ngô hầu thủ vệ nghiêm mật, chủ ý cho binh sĩ đứng gác ở nơi kín đáo mà ta đề nghịtrước kia bây giờ lại trở thành chướng ngại lớn nhất của ta, thừa dịpban ngày đi ra ngoài trong thời gian ngắn, ta đã chú ý tới việc canhphòng bên ngoài rất nghiêm ngặt, mà mỗi đêm, hai tì nữ đợi ta ngủ rồimới cho binh sĩ bên ngoài khóa cửa phòng, khả năng trốn đi ban đêm vôcùng nhỏ, ta muốn đi, trừ phi là xông thẳng ra ngoài, mà điều này dĩnhiên không có khả năng. Suy tính vài ngày sau, ta cuối cùng hạ quyếttâm.

Buổi sáng mỗi ngày, Tôn Sáchđều tới thăm ta trước, sau đó lên triều xử lý việc công, dùng xong cơmtrưa lại tới chỗ ta, có khi, hắn cũng tới ăn cùng ta. Sau buổi trưa hắnđa số đều ở chỗ này, cho dù chỉ nhìn ta ngủ trưa cũng được. Ta muốn thực hiện kế hoạch chạy trốn, chỉ có thể nhân hai canh giờ buổi sáng hắnkhông ở trong phủ kia. Bất kể có thoát được hay không, chuyện phát sinhban ngày, sẽ gây ra động tĩnh lớn, mục đích chuyển tin tức nhất định sẽthành. Đương nhiên trốn không thành, Tôn Sách chỉ có thể nhốt ta vào nhà giam, bởi vì hắn không làm như vậy, sẽ không thể áp chế được dư luận.Tôn Sách không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ nên lựa chọn thế nào giữa ta và tướng sĩ của hắn. Mà ta lại muốn rời phủ Ngô hầu, Tần Lợi ở tửu lâu sẽnghĩ ra cách bắt liên lạc với ta.

Thể lực của ta cuối cùng cũng tích cóp đủ để liều mạng. Chậm rãi dựa vai nữ tỳ được đỡ ra khỏi phòng, ta tản bộ trong hoa viên rồi nghỉ một lát ở phong đình đã thành lệ vàingày qua, đôi khi còn có Tôn Sách đi cùng. Hai binh sĩ canh ở cửa phòng, ngoài sân cũng có người đi tới đi lui, ngoài cửa có bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, người canh ta thật không ít, có điều đám binh sĩ đều đãquen nhìn ta tản bộ hàng ngày, sẽ không quấy nhiễu ta. Bọn họ tuy rằngvẫn cảnh giác, có điều lại không chú ý thấy thời gian ta tản bộ hôm naydài hơn, phạm vi đi lại cũng rộng hơn.

Đứng ở cửa thông hoa viên rasân ngoài, ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ổn định lại hô hấp. Tỳ nữđỡ ta không cảm giác thấy có gì khác thường, lúc thấy ta đã bỏ nàng lạihướng cửa sân đi tới, liền sợ ngây người. Binh sĩ thủ vệ cũng bị hànhđộng đột ngột của ta khiến sợ hãi, giúp ta tranh thủ có cơ hội lao rangoài. Đợi đám binh sĩ hô to gọi nhỏ đuổi theo, ta đã thừa thế vượt quahai cánh cửa nữa.

Phủ Ngô hầu lập tức loạn cảlên, đội tuần hành, đội ám vệ đều đổ về phía cửa. Ta cắn chặt răng, xuất thủ với đám binh sĩ ào ào xông tới. Người của phủ Ngô hầu còn chưa biết ta có võ nghệ, tuy ta không muốn lấy tính mạng bọn họ, nhưng vì tranhthủ thời gian, xuống tay không nhẹ. Mà đám người đó mặc dù ùn ùn kéotới, vây chặt lấy ta, lại không dám làm ta bị thương, binh khí chỉ dámkhua khoắng quanh người ta. Cho dù vậy, đối mặt với binh lính ngày càngđông, ta dần dần cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng di chuyểntới gần đại môn.

Tôn Sách vừa nhận được tin,không quan tâm tới gì nữa, vội vàng chạy về nhà. Chu Du cũng theo sauhắn. Những người khác có người nối gót đi theo, có người thầm thì bànluận, cũng có người đề nghị tới phủ Ngô hầu xin xử quyết Triệu Như, loạn thành một đoàn. Trương Chiêu cùng mấy đại thần dốc toàn lực ngăn cơnxúc động của mọi người, yên lặng chờ kết quả. Quả nhiên ta đã gây ra náo nhiệt không nhỏ, người của ta sẽ nhanh chóng nhận được tin, mục đíchđầu tiên đã dễ dàng đạt được.

Nhưng mà dù đã sắp tới đạimôn, ta cũng không thể tiến thêm một bước, lúc thân ảnh Tôn Sách xuấthiện, sức lực cả người ta nhanh chóng tiêu thất. Nhìn Tôn Sách đang xông tới, ta không vùng vẫy nữa, mặc kệ đám thị vệ trực tiếp đè ta trên mặtđất.

Tôn Sách vọt tới trước mặtta, đẩy thị vệ ra ôm lấy ta trở lại phòng, không khách khí ném ta lêngiường. Ta bị hắn ném tới choáng váng, đành nhắm mắt không nói lời nào,tránh nhìn sắc mặt đen sì của hắn. Một lát sau, âm thanh tức giận dịthường nổ tung trong phòng: “Ngươi không thể thành thật ở lại đây sao?Thật muốn trốn, trốn ra ngoài được thì sao? Có thể trốn bao xa?”

Ta cố ép khí huyết đang tuôntrào, xoay người ngồi dậy, thở phì phì nói: “Ta nói rồi, ta sẽ không ởlại, nếu ngươi không cho ta đi thì giết ta thôi, nếu không, đưa ta vềnhà giam, ở đây ta rất khó chịu.”

Tôn Sách hừ lạnh một tiếng:“Dù khó chịu, ngươi cũng phải ở lại cho ta, ta sẽ không cho ngươi tớinhà giam đâu, càng không cho ngươi cơ hội chạy trốn. Từ giờ trở đi,không cho ngươi ra ngoài nữa.” Hắn hầm hầm xoay người bỏ đi.

Chu Du cũng tới, dựa cửa nhìn ta nhíu mày: “Ngươi thế này có thể chạy bao xa? Ngươi có sức chạy nổi không?”

Ta không nhìn hắn, trở mìnhnằm xuống: “Đúng, ta bây giờ không có khí lực, nhưng mà, tìm được cơhội, ta nhất định phải thử.”

Chu Du không nói gì thêm cũng bỏ đi, quân sĩ quả nhiên đóng cửa lại. Ta xoay người áp tai lên cửa sổ, bên ngoài quả nhiên truyền tới cuộc đối thoại giữa hai người. Chu Dunói với Tôn Sách: “Làm thế nào đây? Ta đã nói hắn sẽ chạy mà. Huynh nghe lời ta, hạ quyết tâm đi. Đợi sức khỏe hồi phục mới chế phục hắn, khôngphải dễ dàng như vừa rồi đâu.”

Tôn Sách thở dài: “Ta biết,nhưng mà ngươi cũng thấy đấy, sức khỏe nàng kém như vậy, ta rất lo. Đợimột chút nữa, đợi nàng khỏe thêm đã.”

“Nhưng mà, huynh khóa hắn ở trong phòng cũng không ổn, đối với sức khỏe hắn không tốt.”

“Ta biết, ngươi yên tâm, ta sẽ không cho nàng cơ hội chạy trốn.”

Nội dung cuộc nói chuyện nàykhông ngoài dự liệu của ta, dù sao mục đích đã đạt một nửa, ngươi muốnxử trí thế nào ta cũng mặc kệ. Chậm rãi nằm lại xuống giường, vết thương trên người lúc này mới đau, nhìn kỹ lại, rách không ít, nhưng mà đámbinh sĩ kia đều không dám xuống tay thật sự, chỉ là mấy vết thương nhỏ,rách da mà thôi. Không lâu sau, cửa phòng bị mở ra, hai thị nữ đỏ mắttiến vào, hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo bôi thuốc, suốt buổi hai ngườimột câu cũng không nói, rõ ràng tức giận với ta. Ta cũng chỉ đành giả vờ không phát hiện.

Ngày hôm sau, sau khi TônSách tới không hề nói đến chuyện hôm qua, nhìn ta uống thuốc rồi quayngười rời đi. Ta gọi hắn: “Bá Phù, ngươi làm như vậy, bên ngoài sẽ nóithế nào? Ngươi có thể giam ta cả đời sao?”

Tôn Sách không quay đầu lại:“Ta tự biết nên làm thế nào, bên ngoài nói thế nào là chuyện của ta. Tasẽ không cho ngươi cơ hội như vậy nữa, cho nên ngươi cũng đừng hận ta.”

Ta? Hận ngươi? Nhìn bóng lưng hắn đi, ta cười khổ. Tôn Sách thật sự không cho ta ra khỏi phòng nửabước, không chỉ khóa cửa, còn tăng thêm người trông coi, ta chỉ biếtnhàm chán nằm trên giường, đợi bước xử lý tiếp theo của Tôn Sách. Chonên, lúc Tôn Sách trở lại, ta nhìn binh sĩ khóa xiềng xích lên tay chânmà ngẩn người. Xích sắt nặng nề khóa vào chân ta, chiều dài vẻn vẹn đủcho ta bước đi, nhưng không thể chạy bước dài, chính là nghiêm khắc hạnchế hành động của ta. Còng trên tay cũng không to, nhưng rất dài, nặngbất thường. Như thế này, đừng nói chạy trốn, muốn sinh hoạt bình thườngcòn khó.

Ta chỉ không ngờ bọn họ trước khi tống giam đã phòng bị ta như vậy, sợ ta nửa đường chạy trốn khôngthành, nhưng họ đánh giá ta quá cao, tình trạng thân thể ta không tốt,bệnh nặng còn chưa lành, hậu quả việc cố gắng chạy trốn là cạn kiệt sứclực, cơ năng suy yếu, sợ là trong mười ngày ngay cả cử động mạnh cònkhó, xích ta lại như vậy, xem ra danh hiệu Chiến thần của ta khiến TônSách và Chu Du đều sợ hãi. Từ lúc chuẩn bị chạy trốn, ta đã biết chạykhông được sẽ được đãi ngộ ngoài định mức, cũng đã chuẩn bị tâm lý bịgiam vào ngục, thậm chí ta đã nghĩ đến tiểu viện Hứa Quần từng bị nhốtkia. Nhưng đối với đãi ngộ thế này, ta vẫn không nhịn được có chút ngẩnngười.

Nghe tiếng bước chân Tôn Sách vào nhà, ta ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tôn Sách tới gần, cố gắng dùng ngữkhí bình thản nói: “Ngươi cần gì đích thân đưa ta đi, ta đã chuẩn bịrồi, cũng không cần gì, chỉ mang theo mấy bộ quần áo tỉ tỉ may cho ta.Bá Phù, không cần ngươi quan tâm, ta trốn không thoát.”

Tôn Sách không để ý ta tự thì thào, cúi người kéo tay ta nhìn nhìn: “Khó chịu không?”

Ta lắc đầu: “Không sao, quen rồi. Giờ sẽ đi sao?”

Tôn Sách lắc đầu, nhẹ giọngnhưng rất kiên định nói: “Sức khỏe ngươi chưa ổn, phải ra ngoài phơinắng nhiều hơn. Cửa không khóa, nhưng ta không thể cho ngươi cơ hội chạy trốn. Đừng oán ta.”

Thế này, ta thật sự ngâyngười, ở đây chính là phủ Ngô hầu, không phải nhà giam, hắn lại để tamang thứ này ở lại đây? Nhìn xích sắt trên cổ tay, ta muốn khóc, cũngkhông phải lần đầu tiên mang món đồ này, vừa vặn trên người mặc y phụcbằng tơ lụa rất thoải mái, ngồi trên giường trải gấm Tứ Xuyên, ngửi mùihương nhàn nhạt, nhìn đến đâu cũng là đồ trang trí tinh mỹ đẹp đẽ, ngoài cửa hoa tươi nở rộ, hoa viên xanh ngắt màu lá. Trong hoàn cảnh ấy, mang vòng sắt trên tay thế nào cũng thật khó chịu.

Lắc lắc vòng sắt trên tay,nghĩ một chút, vẫn thành thật nói với hắn: “Bá Phù, ta biết mình là tùphạm, ngươi làm như vậy không sai, ta sao có thể oán ngươi? Nhưng mà,nơi này là phủ Ngô hầu, không phải ngục giam, ngươi giam phạm nhân ở đây là thế nào? Quá nhục nhã.”

Tôn Sách nghe ta nói như vậy, nắm lấy vai ta trả lời: “Ngươi nhất định phải làm như vậy, nhất địnhphải nói những lời này để duy trì lòng tự trọng của bản thân, kích thích ta, đả kích ta nhằm đạt được mục tiêu tìm chết, đúng không?”

Ta không nhìn hắn, chỉ thởdài: “Ta nói thật đấy, không phải nói nhảm. Ngươi vốn nên giết ta, ta là kẻ địch của ngươi, ta cũng sẽ không theo ngươi, ngươi tội gì giữ talại, khiến chúng ta đều khó chịu.”

Tôn Sách hừ lạnh một tiếng,thả ta ra xoay người rời đi: “Chúng ta đã nói rất rõ ràng, ta sẽ khôngép ngươi làm nữ nhân của ta, cũng nguyện ý coi ngươi là huynh đệ, nhưngta không thể thả ngươi. Ngươi hãy nghe cho kỹ, mặc kệ ngươi nghĩ thếnào, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không thả ngươi, ngươi ngoan ngoãnđợi ở chỗ này, đừng nghĩ chuyện khác nữa.” Nói xong đóng sầm cửa, đimất.

Lúc ta còn đang ngẩn người,Chu Du cũng tới. Thấy ta ngẩn người, hắn thở dài: “Tự tìm khổ. Hậu quảviệc trốn không thoát, ngươi không biết sao? Đây chính là thông minh bịthông minh hại, đáng đời.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, bĩumôi: “Ta không có. Nói thế nào đi nữa, ta cũng là tù phạm, như thế này ở lại phủ Ngô hầu là thế nào? Ngươi còn không khuyên nhủ Bá Phù.”

Chu Du cười: “Ta sẽ khôngkhuyên, tính tình Bá Phù ngươi cũng biết. Tử Vân, ngươi dùng phương pháp này báo tin cho Tào Tháo, không sợ tác dụng ngược sao? Ta đã hạ lệnhkiểm tra toàn bộ thương đội, khách thuyền qua lại ven sông, tuyệt đốikhông cho phép người của ngươi xuất hiện ở đây, ngươi chết tâm được cứuđi! Còn nữa, Bá Phù không xuống tay, không có nghĩa là người khác sẽkhông xuống tay, ngươi đừng khiến chúng ta rơi vào tuyệt lộ. Phải biếtrằng nếu Tào Tháo phát binh tới đòi người, chỉ có thể thúc chúng taxuống tay…”

Ta cười khổ: “Giao tiếp vớingười thông minh đã khó, hiểu rõ tâm tư người thông minh càng khó hơn.Công Cẩn, ta đúng là có ý định mượn cơ hội báo cho chủ công biết ta đang ở Kiến Nghiệp, nhưng không hề nghĩ tới chuyện chủ công sẽ tới đòingười. Chủ công cùng các huynh trưởng không ngốc như vậy, sẽ không để ta rơi vào nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng mà, hình dạng này của ta thậtkhó coi, thế này là sao? Để ta về Khúc A khó như vậy sao?”

Chu Du lắc đầu: “Ngươi tốtnhất đừng có suy nghĩ gì nữa, nghĩ cũng vô ích. Bá Phù bị ngươi chọcgiận tâm tình không tốt, ta đi tìm hắn nói chuyện.” Hắn cũng đi rồi, còn lại mình ta nhìn cửa phòng nửa đóng nửa mở tiếp tục ngẩn người.

Cả ngày hôm sau, Tôn Sáchkhông đến, không biết là giận ta hay tâm trạng không tốt, ta cũng khôngra tới cửa phòng, cái dạng này bảo ta làm sao đi ra ngoài. Buổi chiều,ta kéo theo xiềng xích đi đi lại lại trong phòng, muốn thích nghi mộtchút với cuộc sống này, nhưng cảm giác vẫn thật khó chịu, cũng rất xấuhổ. Đột nhiên nghĩ đến ta từng khóa Vân ca ca ở nhà như vậy nửa năm,huynh ấy ấy chắc chắn cũng khó chịu như vậy, thật sự là chuyện xấu không nên làm, báo ứng ngay trước mắt. Ta thật xin lỗi ca ca, luôn khiếnhuynh ấy lo lắng, ngay cả bây giờ.

Buổi tối, trăng ngoài cửa sổtrong như nước, nhưng lòng ta không cách nào bình tĩnh trở lại, tìnhnghĩa huynh đệ nhiều năm đã biến ta thành như hiện tại. Rời khỏi cửa sổ, trở lại nhìn cây đàn buổi chiều Tôn Sách cho người đưa tới, ta cườikhổ, hắn lo nghĩ quá chu đáo, chẳng thể trách xích sắt trên tay dài nhưvậy. Chậm rãi xoa dây đàn, theo tiếng đàn, ta hồi tưởng lại từng chúttừng chút quãng thời gian kết giao cùng Tôn Sách: gặp nhau lần đầu tiêntrong quân doanh bên ngoài Kính huyện, ta lấy cái chết bức bách, TônSách cau chặt mày trông thật buồn cười; ở trong thành, dưới ánh trănghắn cùng Công Cẩn khiến ta có cảm giác muốn trở thành bằng hữu với họ;không chiếm được Ngũ ca, Tôn Sách tức giận dị thường bắt đầu khiến tacảm nhận được khí khái anh hùng của một bá chủ; lúc kết hôn với Đại Kiều tỉ tỉ, Tôn Sách phiêu dật tiêu sái; thôn trang nhỏ bên ngoài trấn Thành Đức, Tôn Sách hôn mê; Tôn Sách trên đường chạy trốn vẫn thỉnh thoảngtrêu chọc ta; trong thành Khúc A, ánh mắt khẩn cầu không muốn ta rời đicủa Tôn Sách; Tôn Sách trong thành Kiến Nghiệp mỉm cười nghe ta kểchuyện; trên dòng Trường Giang, Tôn Sách dùng tiếng địch của ta và tiếng đàn của Chu Du mà thưởng rượu; tại thành Tân Đô Tôn Sách ôm ta vàongực, xin ta đừng đi…, từng chút từng chút hiện lên trước mắt ta.

Ta làm sao vậy? Vì sao ta vẫn không thể quên được, không thể bỏ được tình cảm với họ, cho dù ta biếtchúng ta cuối cùng vẫn sẽ là kẻ địch, nhưng ta không bỏ xuống được, ngay cả cuộc sống tù tội này, ta vẫn cam tâm tình nguyện. Tình cảm của tavới họ cuối cùng là tình huynh đệ, hay thật như lời Tôn Sách nói, ta cótình cảm đặc biệt với hắn? Nhưng mà, trong cảm giác của ta, ta vẫn cảmthấy đó vẫn chỉ là tình huynh đệ. Ta sai rồi sao? Loại tình cảm này sẽcó kết quả gì? Tiếng thở dài của Từ mẫu vang lên bên tai, ta thật khônghiểu chính mình sao?

“Tình cảm nhiều năm, làm thếnào đây? Giữa yêu và hận, thật khó dung hòa; lòng ta hướng về phươngnào? Đúng sai mơ hồ, ta thật không hiểu, thà làm một giấc mộng, ân oánđều bỏ đi; đời người như mộng, coi sinh tử như không. Trần gian làm saoqua, thở dài một tiếng, hỏi trời xanh, sao khéo trêu đùa? Sao không đểta tới vội vàng, đi cũng vội vàng, tất cả phiêu du theo gió.”

Tiếng tiếng ca ngưng lại làtiếng dây đàn đứt, ta ngơ ngác nhìn vết thương dây đàn cắt qua ngón tay, bao lâu rồi không đánh đàn, lại khiến mình bị thương. Nhưng vào lúcnày, cửa phòng bật mở, Tôn Sách và Chu Du lập tức xông vào. Không đợi ta nói gì, Tôn Sách đi tới, nhìn ngón tay đổ máu: “Ngươi đây là tội gì,cuối cùng lại làm mình bị thương.”

Ta cũng không muốn như vậy,nhưng mỗi lần đến Giang Đông, ta hình như đều bị thương. Nhìn ngón tay,ta cười khổ: “Ta cũng không muốn. Nhưng mà không quen lắm… Đánh đàn nhưvậy, không để ý một cái liền…”

Hai người trầm mặc một hồi,Tôn Sách xé một vạt áo bọc ngón tay ta lại. Nhìn Tôn Sách cẩn thận băngvết thương, ta muốn cười: “Các ngươi cần gì ngạc nhiên như vậy, ta cũngkhông phải lần đầu tiên bị thương, bị thương không phải còn nặng hơn thế này sao? Với lại, nếu ta đầu rơi máu chảy, các ngươi cũng sẽ đau lòngnhư vậy sao?”

Nghe nói như thế, hai ngườiđều nhíu mày, Chu Du nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi nhất định phảinói những lời này khiến chúng ta thương tâm sao? Ta biết ngươi rất khóchịu, chúng ta cũng khó chịu, nhưng mà dù ngươi làm vậy, cũng đừng oánhận chúng ta.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Không có, ta đâu có oán hận các ngươi? Các ngươi không sai, sai là ở ta. Lúctrước ta không nên lừa các ngươi, nếu đã lừa các ngươi, vậy không nênnảy sinh tình cảm với các ngươi. Nếu ta đối xử với các ngươi giống nhưvới Viên Thiệu, giữa chúng ta cũng không thành thế này. Nhưng mà, takhông thể khống chế chính mình. Mấy năm nay ta vẫn luôn mâu thuẫn, vềcông, ta nhất định phải thực hiện trách nhiệm của mình, về tư, ta khôngbỏ được tình nghĩa với các ngươi, ta rất muốn lưỡng toàn hai bên, nhưngta thất bại, ta hết sức thất bại.” Nước mắt lần đầu tiên rơi xuống trước mặt bọn họ. Thống khổ mấy ngày qua bị che giấu dưới vẻ ngoài bình thảnhoàn toàn bị lộ ra. Hai người yên lặng chăm chú nhìn ta không nói gì.

Một lát sau, ta đưa tay lauđi nước mắt: “Thôi, bây giờ nói có ích gì? Bá Phù, cho ta về Khúc A đi, ở trong nhà giam ta còn thấy thoải mái một chút. Các ngươi yên tâm, bệnhôn dịch này chỉ cần qua được một lần, sau đó sẽ không mắc nữa, ta sẽkhông sao.”

Tôn Sách bóp chặt vai ta, épta ngẩng đầu nhìn hắn: “Vì sao? Vì sao ngươi không muốn ở lại đây? Haylà, ngươi căn bản không nghĩ sẽ ở lại? Ngươi muốn làm gì? Ngươi vẫn đang nghĩ cách trở về bên cạnh Tào Tháo, đúng không? Đừng nghĩ nữa, ta sẽkhông để cho ngươi trở về, tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi nữa.”

Ta lắc đầu: “Bá Phù, ngươikhông hiểu. Ta không muốn làm gì cả, ta muốn trở về, nhưng các ngươi sẽkhông tha cho ta, đeo những thứ này trên người, ta chạy thế nào? Ta saolại không muốn gặp các ngươi? Mục đích ta qua sông là để gặp các ngươitrò chuyện, làm trọn tình bằng hữu. Hiện giờ, mục đích đã đạt được, ânoán giữa chúng ta đã rõ ràng. Ngươi giữ ta ở đây, ta rất khó chịu. Cácngươi đối với ta càng tốt, trong lòng ta càng áy náy, thà các ngươi giết ta còn hơn.”

“Áy náy? Ngươi luôn nghĩ nhưvậy. Chúng ta trách ngươi lừa gạt, nhưng mà tình nghĩa giữa chúng ta làthật, chúng ta có thể giết ngươi sao? Với lại, cho dù ta có thể thànhtoàn để ngươi chết, ngươi thật có thể buông xuôi tất cả, ra đi thanhthản không? Ngươi một lòng muốn chết, rốt cuộc là vì để mình an tâm, hay để khiến ta và Công Cẩn áy náy cả đời?”

Nhìn ánh mắt hùng hổ của TônSách, ta thở dài: “Các ngươi có gì mà áy náy, từ đầu tới đuôi đều là talừa gạt các ngươi, đều là lỗi của mình ta. Chúng ta là kẻ địch, cácngươi đã không muốn từ bỏ trò chơi tranh đoạt thiên hạ này, vậy khôngnên có lòng nhân từ. Với lại, ta đã cho lão tướng quân một bản cung, với thứ đó, các ngươi giết ta mười lần cũng đáng, thiên hạ tuyệt đối khôngai nói được, như vậy, các ngươi bớt đi một đại địch, lại thành toàn cholòng trung của ta, mọi người đều có lợi.”

Ta không nói tới bản cung đócòn được, vừa nhắc tới, sắc mặt Tôn Sách đã thay đổi, nắm vai ta laymạnh: “Bản cung, ngươi còn nói tới bản cung kia? Ngươi viết gì lên đóchứ? Ngươi cho tướng sĩ Giang Đông ta đều là kẻ ngốc sao? Ngươi cho tavà Công Cẩn là phường vong ơn bội nghĩa sao? Hay là ngươi muốn ngườitrong thiên hạ đều cười chúng ta? Hay ngươi muốn dùng cách này để giúpđỡ Tào Tháo? Đúng, ta cuối cùng đã hiểu, ngươi chính là muốn dùng cáchnày để giúp Tào Tháo, tình nguyện dùng tính mạng của mình để thành toàncho hắn, tổn thương ta, đây chính là trung tâm mà ngươi nói? Nghĩa khíhuynh đệ của ngươi? Ngươi muốn lưỡng toàn trung nghĩa? Tim ngươi ở đâu?Vẫn ở chỗ Tào Tháo đúng không? Ngươi đã muốn làm như vậy, đã nhẫn tâmnhư vậy, lúc trước cần gì cứu mạng chúng ta? Mấy lần ngươi cứu chúng ta, chính là để hôm nay khiến chúng ta bị tổn thương phải không? Trả lời ta đi!”

Ta cũng muốn trả lời, nhưnghắn lay khiến ta choáng váng, không nói nên lời. Vẫn là Chu Du nhìnkhông nổi, vội vàng kéo hắn ra ngoài: “Bá Phù, huynh bình tĩnh một chút. Tử Vân, ngươi thật quá đáng. Lão tướng quân cầm bản cung kia, cũngkhông biết xử lý ra sao, ngươi lại còn nhắc tới. Ngươi cần gì khó xửchúng ta như vậy? Dù muốn chết cũng không cần dùng phương pháp này chứ?Ngươi nghĩ lại đi. Chuyện sau này ngươi đừng nghĩ nhiều, chúng ta sẽ sắp xếp thật tốt, mọi chuyện đợi ngươi khỏe lại rồi nói.”

Ngày hôm sau, mặt trời vừamọc, Tôn Sách đã tới, nhìn đôi mắt hồng hồng của hắn, ta biết hắn cũnggiống ta, một đêm không ngủ. Nhìn hắn, ta hối lỗi nói: “Thật xin lỗi,ngày hôm qua là ta hơi quá đáng, sau này ta không bao giờ nói vậy nữa.”

Tôn Sách lại gần đỡ ta: “Ta cũng quá đáng, chúng ta đều không nhắc nữa được không?”

Ta gật đầu: “Được, ta suynghĩ một đêm, cũng hiểu ra các ngươi nói đúng, ta cần gì quan tâm mìnhđang ở đâu? Mang thân phận gì? Các ngươi muốn sắp xếp thế nào thì sắpxếp, ta nghe lời là được.” Ta thật sự đã mất hết hy vọng rời khỏi nơinày.

Tôn Sách không nói gì thêm, đỡ ta lên: “Bên ngoài nắng ấm, chúng ta đi ra ngoài một lát.”

Ta cười khổ một tiếng: “Ta không muốn ra, nhìn thế này, lỡ…”

Tôn Sách cười cười: “Khôngthấy ngươi ra cửa, đã biết ngươi băn khoăn chuyện này, ta đã nghiêmlệnh, không ai tới đây quấy rầy ngươi, yên tâm đi. Đi, ta đi cùngngươi.”

Đắm chìm trong ánh mặt trờilúc sáng sớm, nhắm mắt lại, thở sâu, mùi hoa thơm nhàn nhạt truyền tới,rất thư thái, thật sự là thời tiết xuân về hoa nở, nếu có thể lên núi đi một chút thì tốt quá. Nếu là trước kia, ta sẽ kéo Tôn Sách lên núi,nhưng bây giờ…, nhìn xiềng xích trên người, ta thở dài.

Tôn Sách luôn ở bên cạnh chăm chú nhìn nhất cử nhất động của ta, lúc này hắn mới nói: “Tử Vân, hômqua ngươi nói không muốn làm gì nữa, là thật sao?”

Ta gật đầu: “Thật, ta lúc này có muốn làm gì cũng không được, dứt khoát không cần làm gì nữa, cuộc sống sẽ tốt hơn.”

Tôn Sách nhìn ta chằm chằmmột lúc lâu: “Ngươi cái gì cũng không muốn làm, có phải không? Nếu nhưvậy, ngươi hãy thề không tham dự vào chuyện giữa ta và Tào Tháo nữa,không làm những chuyện không nên làm nữa đi. Chỉ cần ngươi từ bỏ, chịu ở lại đây, ta sẽ bỏ hình cụ ra, trả lại tự do cho ngươi, được không?”

Ta hiểu ý hắn, nhưng ta không thể. Khẽ đùa nghịch vòng sắt trên tay, ta hỏi hắn: “Chuyện gì ta khôngnên làm? Bá Phù, ta đã làm gần hai mươi năm rồi. Nếu chúng ta đổi lại,nếu Công Cẩn bị ta giam giữ ở Lạc Dương, ta nói vậy hắn sẽ đồng ý sao?Ngươi sẽ đồng ý sao?”

Tôn Sách cau chặt lông mày: “Ngươi không giống chúng ta.”

Ta cười khổ nhìn hắn: “Có gìkhông giống? Các ngươi muốn tranh bá thiên hạ, ta cùng chủ công cũngmuốn; Công Cẩn là mưu sĩ của ngươi, đại tướng của ngươi, huynh đệ củangươi; ta cũng là mưu sĩ của chủ công, đại tướng của ông ấy, huynh đệcủa các ca ca. Có gì không giống chứ? Ngươi muốn ta từ bỏ, ta làm sao bỏ được? Trả giá gần hai mươi năm, ngươi bảo ta làm thế nào từ bỏ?”

Nhìn hắn không nói lời nào,ta nói tiếp: “Còn nữa, ta thủy chung không biết, nếu như ta không phải…như vậy, ngươi có thể giữ lại tính mạng của ta không? Ta biết, tình cảmcủa ngươi với ta không phải tình bằng hữu sinh tử, nhưng mà, ngươi đừngnói những lời không thực tế kia nữa, ta không chịu nổi, nếu ngươi vẫnchỉ nghĩ như vậy, ta thà chết còn hơn.”

Tôn Sách cả người run lên:“Ngươi đang nói gì? Trong lòng ngươi, chúng ta thật sự là bằng hữu sao?Là ta nghĩ phi thực tế, hay chính ngươi thủy chung không bỏ được lòng tự ái của mình? Không muốn từ bỏ ý chí? Nhiều năm rồi, suy nghĩ của ta cógì không thể chứ? Công Cẩn không biết bí mật của ngươi, nhưng hắn có thể giết ngươi sao? Chẳng phải cũng không thể xuống tay sao. Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”

Ta lắc đầu: “Không phải tanghĩ nhiều, là các ngươi nghĩ nhiều. Ta sống như vậy đã quen. Nếu nóitình cảm, ta thừa nhận, ta không dứt bỏ được tình cảm với các ngươi,chính vì thế, ta mới đến đây, cam tâm tình nguyện làm tù nhân của ngươi. Nhưng sự thật là, cho dù ta là hạng người gì, bất luận tình cảm của tathuộc về đâu, đều không thay đổi được sự thật chúng ta là kẻ địch. Cácngươi sẽ không từ bỏ, ta cũng tuyệt đối không thể từ bỏ. Ngươi nghĩ tacó thể bỏ lại các huynh trưởng sao? Ta có thể trơ mắt nhìn ngươi và bọnhọ một sống một chết sao? Ngươi phải hiểu, ngươi không giết ta, đợi tađi rồi, lúc chúng ta gặp lại trên chiến trường, ta sẽ không nhân từnương tay, công là công, tư là tư, ta vẫn phân biệt rất rõ ràng. Ngươikhông giết ta, sẽ hối hận.”

Tôn Sách lắc đầu: “Ngươi đó,vẫn bướng bỉnh như vậy. Ngươi không mềm lòng thì chạy tới đây làm gì?Lòng ngươi cứng rắn, vậy làm sao mắc mưu Công Cẩn, bị hãm ở nơi này? Bất kể ngươi nói gì, ta cũng sẽ không giết ngươi.”

Ta chỉ đành thở dài, xoayngười trở về: “Bỏ đi, ta nói rồi, chuyện sống chết ta không nghĩ nữa, dù sao hiện giờ người ta ở đây, tùy các người xử trí. Ta sẽ không hứa gìvới ngươi, có lẽ, cuộc sống tù tội này là phù hợp nhất với ta. Ta mệtmỏi, trở về nghỉ ngơi.”

Thấy ta kéo xiềng xích tậptễnh trở về, Tôn Sách thở dài một tiếng, tới gần ôm lấy ta bước đi. Tacựa quậy: “Thả ta xuống, ta có thể tự đi.”

Tôn Sách không dừng lại, chỉthương tiếc nhìn ta: “Ngươi đây là tội gì, chẳng lẽ ta không biết lòngngươi sao? Ta cũng không tin ta kém hơn Tào Tháo, hắn mạnh hơn ta ở chỗnào, khiến ngươi khăng khăng đi theo hắn. Tử Vân, ngươi đừng tự đày đọamình, đày đọa chúng ta nữa, được không? Cứ coi như Triệu Như đã chếtrồi, không được sao?”

Nghe hắn nói xong, ta khônggiãy giụa nữa, mặc hắn thả ta lên giường rồi mới nói: “Bá Phù, ngươi vẫn chưa hiểu ta. Quan hệ giữa ta và chủ công không phải như ngươi nghĩ,chủ công căn bản không biết bí mật của ta, ta chỉ là thần tử ông ấy tincậy, đây là lựa chọn của ta. Ta đối với chủ công là trung, đối với ngươi là nghĩa, nhưng mà trung nghĩa không thể lưỡng toàn, ta cũng không thểlàm gì. Những lời khác ta đã nói nhiều lần, ngươi vẫn nghĩ như thế, tacũng không có cách nào.”

Tôn Sách cả người run lên,thì thào tự nói: “Tào Tháo không biết bí mật của ngươi, hắn không biết…Nói cách khác, ngươi…, hắn căn bản không biết ngươi là nữ nhân, nói nhưvậy, ngươi không phải của hắn, ngươi không phải…” Nói năng lộn xộn mộthồi, hắn đột nhiên nắm lấy tay ta: “Thì ra chỉ có ta biết, chỉ có tahiểu ngươi. Rất tốt, thật rất tốt. Tử Vân, nếu như vậy, ngươi vì saokhông bỏ được Tào Tháo? Tin tức Triệu Như bệnh nặng bỏ mình chúng ta đãbáo với Tào Tháo rồi, ngươi đổi tên, đổi thân phận ở lại cạnh ta khôngtốt sao?”

Hắn vẫn không bỏ được, tagiãy thoát khỏi tay hắn, nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn thở dài một hơi: “Ngươi sao vẫn không hiểu vậy? Bá Phù, ngươi đi hỏi Công Cẩn xem, hắncó thể bỏ ngươi không? Ngươi đừng hy vọng nữa, ta làm tất cả không phảivì chủ công, mà vì dân chúng trong thiên hạ. Tranh bá chỉ là giấc mộngcủa mấy người, lại gây ra tai họa, thống khổ cho lão bách tính, ta dốcsức giúp chủ công nhất thống thiên hạ, là vì muốn giải thoát cho lãobách tính, chuyện này ngươi vẫn chưa hiểu. Ta đã nói nhiều lần, ngươimuốn ta yên ổn ở bên cạnh ngươi cũng được, chỉ cần ngươi từ bỏ ý địnhtranh bá thiên hạ, làm một vương gia an nhàn tự tại, ta sẽ theo ngươi,nếu không ta sẽ không theo ngươi được. Còn nữa, ngươi thật sự tin chỉmột cây sáo, một kiện cẩm bào, có thể khiến chủ công, khiến các ca catin rằng ta đã chết sao? Tội gì lừa mình dối người.”

Tôn Sách vội la lên: “Ngươicũng có thể giúp ta mà, giúp ta thống nhất thiên hạ, chẳng phải cũng cóthể thực hiện mục tiêu của ngươi sao?”

Ta nhìn hắn lắc đầu: “Một núi không thể chứa hai cọp, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà takhông thể. Không nói tới chữ trung, trước kia ta không trợ giúp ngươi,thế cục bây giờ càng không cho phép. Thực lực của chủ công ngươi khôngthể so sánh, năng lực cai trị thiên hạ của chủ công cũng hơn ngươi. Saukhi kết thúc loạn thế suốt bao năm, cần một người giống như chủ công đểchấn chỉnh lại đất nước, mới có thể giúp dân chúng nhanh chóng thoátkhỏi cuộc sống khó khăn, đây mới là nguyên nhân chủ yếu ta lựa chọn trợgiúp Ngụy vương. Mà Bá Phù ngươi, có thể làm bá chủ một phương, nhưngkhông thể đứng đầu thiên hạ, ngươi chính vì không hiểu điều này, cho nên mới thất bại. Cầm lên được là anh hùng, chẳng lẽ thả xuống được khôngphải? Ngươi nghĩ lại cho kỹ đi.”

Tôn Sách không nói gì mà giật mình nhìn ta cả nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Nếu ta và Tào Tháo đều khôngcó xung đột, nếu như chúng ta chỉ là người bình thường, ngươi sẽ chọnai?”

Trong mắt ta ngập tràn mêmang, không sai, vấn đề này ta đã suy nghĩ từ lâu, thủy chung vẫn chưacó kết luận: “Bá Phù, ta không muốn dối ngươi, vấn đề này ta không biếttrả lời thế nào. Lúc lấy Kinh châu, chủ công từng hỏi ta, ngươi rốt cuộc là hạng người gì, ta nói nếu không có ông ấy, ta sẽ lựa chọn ngươi. Nếu chúng ta là người bình thường, ta cũng sẽ không gặp gỡ các ngươi. Cóđiều ta có thể khẳng định, ta sẽ không trở thành nữ nhân của chủ công,có lẽ là một nữ nhân bình thường, ta sẽ chọn ngươi, nhưng việc này cũngkhông thể nói rõ ràng.” Đúng vậy, trừ bọn họ ra, trong lòng ta trước sau vẫn còn một bóng hình kiên cường, vẫn còn một đôi mắt trong suốt, nếukhông có hắn, ta có lẽ thật sự sẽ chọn Bá Phù, dù sao Bá Phù không chỉyêu thương ta, hắn còn là một trượng phu ưu tú mà bao nhiêu nữ tử hyvọng.

Tôn Sách có vẻ rất hài lòngvới câu trả lời của ta, hắn nở nụ cười: “Trong lòng của ngươi vẫn có ta, có phải không? Biết điều này, ta đã thỏa mãn rồi. Ngươi nghỉ ngơi đi.”Hắn đứng dậy đi vài bước, lại quay đầu lại nhìn ta, kiên định nói: “Tasẽ không cứ vậy nhận thua, tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Tử Vân, ngươi bỏ ýđịnh trở về đi, ta cũng sẽ không thả ngươi. Ngươi đã nói như vậy, tatình nguyện giữ ngươi cả đời bên cạnh ta, ngươi không lựa chọn được, vậy ta chọn thay ngươi.” Nói xong lập tức bỏ đi, vứt lại ta một mình ngẩnngười: lựa chọn cho ta, chính là đem ta cả đời giữ lại bên cạnh ngươi?

Cuộc sống từng ngày trôi qua, tuy ta không cam lòng, nhưng xiềng xích nặng nề trên người, lúc nàocũng có người nghiêm cẩn chú ý trông coi, ta cũng không thể làm gì khác. Sức khỏe đang tốt lên từng ngày, ngoại trừ không thể tự do hoạt động,hiện tại đã không khác gì trước kia. Tôn Sách thực hiện lời hắn nói,không chỉ cấp trang phục cho ta, còn đem tới rất nhiều sách, thậm chícòn tìm thủ bút của các danh gia trang trí trong phòng ta. Đầu giường có sách, trên bàn có trà, thư án có đàn, thật sự giống như sẽ giam ta cảđời. Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể tĩnh tâm, đọc sách, đánh đàn,dưỡng tinh thần, mỗi sáng ra ngoài tản bộ một lát, cố gắng khiến cuộcsống thư nhàn hơn một chút.

Tôn Sách vẫn mỗi ngày tớingồi một chút, mang theo ánh mắt đương nhiên, không hề đề cập tới mâuthuẫn giữa chúng ta, không nói tới chuyện chính trị quân sự, chỉ tánchuyện với ta, kể mấy câu chuyện lặt vặt, mấy tin đồn ngoài phố, nghe ta đánh đàn, đàm luận sách vở. Cuộc sống này kéo dài, khiến ta thườngxuyên sinh ra ảo giác, lầm cho là chúng ta đang quay lại thời gian hòathuận trước kia, nếu không có tiếng vang đinh đang do vòng sắt va chạmtrên tay nhắc nhở, ta cơ hồ đã quên mất mình đang là tù phạm của TônSách, lại cho rằng mình giống như trước đây, là một khách nhân tạm thời ở lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv