Khoảng hơn nửa canh giờ sau, quân maiphục lục tục trở về. Cùng với tiếng bước chân dồn dập, hai tiểu binhnâng một người chạy vào, vừa chạy vừa kêu Triệu công tử. Trong lòng tacăng thẳng, vội tiến ra đón, người kia toàn thân đầy máu, chính là TônLực còn cố nhìn ta cười khờ.
Thấy trên người hắn cắmtên, ta giật nảy mình, đám người đó quả nhiên hung hãn. Nhanh chóng chữa trị cho Tôn Lực, miệng liên tục trách hắn: “Đã bảo phải cẩn thận cungtên, ngươi sao lại bị thương nặng thế? Tới hơn mười chỗ, không đau sao?”
Tôn Lực khẽ ho khan mấy tiếng, hữu khí vô lực nói: “Tốc độ nhanh quá không tránh kịp, đành phiền tới công tử.”
“May mà bảo ngươi mặcthêm một tấm da trâu đấy, nếu không không chừng mất mạng rồi. Chẳng quatiểu tử ngươi muốn nằm giường một thời gian thôi.” Ta vừa động thủ rútmũi tên vừa cười hắn.
“Tử Vân, ngươi không saochứ? Có bị thương ở đâu không?” Tôn Sách cũng bừng bừng khí thế, phíasau áp giải theo hai người toàn thân đẫm máu.
Ta cười: “Ta một chútcũng không bị thương. Nhưng tiểu tử Tôn Lực này biến thành huynh, đượccắm tên thành nhím rồi. Cũng may có chuẩn bị trước nên không trở ngạilắm.”
Tôn Sách hừ lạnh mộttiếng, hất cằm về phía người bị trói, thủ hạ liền đẩy người lên, đè rạpxuống đất. Tôn Sách lạnh lùng nhìn bọn chúng: “Nói, còn có bao nhiêungười?”
Một kẻ mặt xám như trotàn, không nói lời nào, tên còn lại cười lớn: “Ông nội ngươi không nói,ngươi đừng vọng tưởng.”
Giọng nói này chính làtên Lôi ta đã từng nghe. Ta băng bó xong vết thương cho Tôn Lực, bướctới nhìn hai tên giận dữ nói: “Người tốt không làm, lại làm tay sai chokẻ khác. Lôi? Phải không?”
Thân thể hắn chấn động,không tin nổi ngẩng đầu nhìn ta. Trong chốc lát, hắn nghiến răng nghiếnlợi nói: “Triệu Như?”
Ta gật đầu: “Không sai.Không cần nghi ngờ, hôm qua lúc các ngươi quan sát quân doanh, ta ở trên cây đại thụ. Cho nên các ngươi không cần tự trách, thiên mệnh đã nhưvậy, các ngươi nhất định sẽ thất bại. Đầu hàng đi!”
Lôi kịch liệt ho khan,vết thương của hắn rất nặng, nhưng thần sắc không hề hối hận: “Lại làngươi, con mẹ nó, sớm nên lấy mạng của ngươi mới phải. Muốn ta đầu hàng? Phì, nghĩ cũng đừng nghĩ. Thiên mệnh thì sao? Chẳng qua là chết. TriệuNhư, ta dù chết cũng không bỏ qua cho ngươi.”
“Lôi, đừng nói nữa.”Tiếng kêu thống khổ phát ra từ một người vừa mới được đẩy vào. Ta cùngLôi nhìn sang, một kẻ nữa bị bính trói gô lại đẩy vào, trên người cũngmáu chảy đầm đìa, dĩ nhiên vừa trải qua một hồi ác chiến.
Lôi lập tức nghẹn ngào: “Dị.”
Ta lại thở dài, ngày hômqua người này đối với ta rất khách khí. Bước lên trước, đầu tiên cúi đầu thi lễ: “Đêm qua lời ngươi nói ta đều nghe thấy, đa tạ ngươi xem trọngTriệu Như. Đáng tiếc giống như ngươi nói, chúng ta hai bên đối địch, nếu không Triệu Như nhất định có thể làm bằng hữu với ngươi.”
Dị tuy rằng chật vật,nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ tùy ý, rất bình thản. Nghe ta nói vậy, hắn mỉm cười: “Thiên mệnh đã vậy, có khóc cũng vô ích! Ta rất phục ngươi, Triệu Như. Chết trong tay ngươi, ta không hối hận.”
Thiếu chút nữa ta đã rơilệ, vẫn cố nén lại khuyên hắn: “Hôm nay việc đã tới nước này, các ngươiđầu hàng đi! Giữ được tính mạng, sau này chinh chiến sa trường, chứng tỏ bản sắc nam nhi, tội gì để người ta khống chế?”
Dị vẫn điềm đạm cười:“Ngươi không hiểu. Có một số việc chúng ta không thể không làm, giốngnhư lúc này, chúng ta không thể không chết. Triệu Như, nếu không phảimuốn gặp ngươi một lần, ta đã chết ở bên ngoài rồi.”
Ta run người, quay đầu nhìn Tôn Sách: “Bá Phù…”
Tôn Sách nhẹ nhàng lắcđầu: “Không giữ lại được.” Hắn bước tới, nhìn đám người Dị, lạnh nhạtnói: “Người tiếp ứng các ngươi chết cả rồi, ta đích thân giết. Nămngười, không ai thoát hết.”
Dị cùng Lôi, còn có người nãy giờ không nói gì nhìn nhau, trên mặt xuất hiện vẻ dứt khoát. Lôingửa mặt lên trời cười lớn: “Tốt, tốt, tốt, đều là hảo huynh đệ, hôm nay cùng chết, cũng coi như có bạn. Tôn Sách, Triệu Như, các ngươi chớ đắcý, sẽ có người báo thù cho chúng ta, các người cứ chờ đấy.”
Dị lại nhìn ta, vùngthoát khỏi tiểu binh phía sau, bổ nhào tới trước mặt nói khẽ bên tai ta: “Triệu công tử, đầu ngõ Đồng Tử thành Lư Giang có một căn nhà phíatrước trồng một cây đại liễu, xin làm phiền ngươi. Chỉ là một đứa bé.”
Ta sửng sốt, Tôn Sách trầm mặt hạ lệnh: “Người đâu, xử tử cho ta.” Thủ hạ dạ vâng, đem mấy kẻ đó kéo ra ngoài.
Dị không nói gì nữa, chỉmỉm cười, nhìn ta một cái, rồi không cần binh lính áp giải, tự mình bước ra ngoài. Ta cũng chỉ có thể ở phía sau cúi mình hành lễ: “Triệu Như sẽ không phụ quân tử.”
Nhìn binh lính mang mườiba xác chết chôn đi, trong lòng ta âm thầm thề: ta không sai, các ngươicũng không sai. Mối thù của ta, mối thù của ngươi ta sẽ cùng báo, VânNhư xin thề.
Trở lại trong trướng, Tôn Sách quan tâm nhìn ta: “Thật không có gì chứ? Kẻ kia nói gì với ngươi?”
Ta mắt rưng rưng thươngtiếc: “Bá Phù, người tên Dị kia thật đáng tiếc. Hắn đem hậu nhân phóthác lại cho ta, huynh có tin không? Hắn lại đem hậu nhân của mình phóthác cho người lấy tính mạng hắn.”
Tôn Sách nhẹ nhàng kéotay ta qua: “Ngươi xứng đáng, ngươi xứng đáng để hắn làm như vậy. TửVân, ta biết ngươi muốn giữ lại hắn, nhưng ta không thể đồng ý. Ngươikhông trách ta chứ?”
Ta cười khổ: “Khôngbiết. Ta biết rõ tình hình thế này, chỉ có thể làm như vậy. Ngược lạita không nên bày đặt trước mặt mọi người cầu xin cho họ.”
Tôn Sách thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Được rồi, giằng co hết một đêm, đi ngủ một lát đi!”
Ta không chú ý tới thanhâm mệt mỏi của Tôn Sách, chỉ nghĩ tới chuyện của mình: “Bá Phù, ta không đi theo huynh nữa, dù sao cũng không có chuyện gì.”
Tôn Sách có chút ngạc nhiên: “Sao? Vậy lúc nào ngươi về Kiến Nghiệp?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Đợi một thời gian nữa đã, lúc ấy chắc huynh đã bình định Sơn Việt xong rồi.”
Tôn Sách muốn nói gì đónhưng ngừng lại, do dự một chút mới lên tiếng: “Vậy ta cho người hộ tống ngươi đi, đón người tới Kiến Nghiệp. Ngươi yên tâm đi.”
Ta sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn: “Bá Phù, huynh…, ta không lo lắng. Nhưng mà…”
Tôn Sách cười khổ: “Nhưng mà, ngươi sẽ không đưa nó tới Kiến Nghiệp đúng không? Tử Vân, ta hiểurõ ngươi, người kia đã phó thác hậu nhân cho ngươi, ngươi sợ ta diệt cỏtận gốc, nên nhất định sẽ lập tức đi đón người.”
Ta thở dài : “Bá Phù,huynh biết rõ con người ta, sao lại nghĩ ta sẽ hoài nghi huynh muốn diệt cỏ tận gốc vậy? Là ta không thể hoàn toàn tin tưởng huynh, hay huynhkhông hoàn toàn tin tưởng ta? Ta chỉ là không thể giữ chuyện trong lòngthôi.” Ta không phải đề phòng Tôn Sách diệt cỏ tận gốc, mà đề phòng cókẻ nhân cơ hội giết người diệt khẩu, lời này ta không dám nói với hắn.
Tôn Sách hơi đỏ mặt: “Tử Vân, đừng trách ta, là ta suy nghĩ nhiều. Ngươi đi đi, ta không cản ngươi nữa.”
Ta cười cười: “Được rồi,ta sẽ sớm trở lại. Chỗ ở thoải mái như vậy, ta sao có thể từ bỏ? Chỉmong lúc ta trở về, chiến sự Giang Đông cũng đã kết thúc, Công Cẩn cóthể trở về Kiến Nghiệp. Ba chúng ta đã rất lâu không cùng nhau leo núirồi.”
Tôn Sách đành rầu rĩ đồng ý, ánh mắt không hề vui vẻ. Ta lắc đầu: “Bá Phù, lần này kẻ tấn côngtuy rằng đã chết hết, nhưng dư đảng của bọn chúng huynh phải đề phòng,ngàn vạn lần đừng hành động một mình nữa. Tính tình của huynh đúng làkhiến người ta lo lắng.”
Khóe miệng Tôn Sách runrẩy, cố nở nụ cười: “Đừng nói ta, ngươi càng phải cẩn thận hơn. Không có chuyện gì lớn đừng để Tần Dũng rời khỏi mình, thân thủ của hắn ta thấycòn được. Có hắn ở cạnh ngươi, ta cũng yên tâm hơn.”
Ta cười trêu ghẹo hắn: “Huynh không nhìn trúng Tần Dũng chứ? Muốn đục khoét ở chỗ ta sao, không có cửa đâu.”
Tôn Sách cười bất đắc dĩ: “Ngươi đó! Có điều nói đi nói lại, nếu Tần Dũng không phải người củangươi, đối với ngươi trung thành tận tâm như vậy, ta cũng muốn hắn, võnghệ của hắn không thấp! Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Ta kêu lên: “Bá Phù,không cho huynh nghĩ xiêu nghĩ vẹo tới người của ta.” Hai người cườilớn, cuối cùng hòa tan một chút thương cảm không hiểu nổi.
Hai ngày sau, ta từ biệtTôn Sách, đi cùng xe đưa Tôn Lực trở lại đi về hướng bắc. Ta muốn tới Lư Giang đón người, nhưng quan trọng hơn là muốn báo thù, báo mối thù lầnnày.
Trở lại Kiến Nghiệpchuyện đầu tiên phải làm là tới tửu lâu bảo bọn họ mau chóng tìm ngườiliên lạc với Tổ Lang, bảo Tổ Lang lập tức xé nhỏ đội ngũ, nhanh chóngtrốn vào quận Bá Dương. Đồng thời ta cũng biết, Hứa Quần và Hồng Anh sau khi biết Tổ Lang khởi binh, cũng từng tập kích mấy thành trì nhỏ ở HộiKê và Phú Xuân. Nhưng Trình Phổ dường như hiểu rất rõ hành động của SơnViệt, rất nhanh nhận được tin tức của bọn họ, luôn đúng lúc đón trướctiễu trừ. May mà Hứa Quần thông minh, mỗi lần tập kích quân số đều không nhiều, đánh một chút là bỏ chạy, cũng không để Trình Phổ thu được lợiích gì. Nhưng mà cứ như vậy, làm sao trợ giúp được Tổ Lang. Trong tìnhhuống này, ta chỉ có thể cho người lập tức báo tin cho Hứa Quần, đừnghành động gì lớn, tốt nhất là đừng có xuất quân nữa, ẩn thân một thờigian rồi tính tiếp. Mặt khác, chuyện nội gián cũng phải mau mau làm rõ,nếu không rất bất lợi.
Về phần ở chỗ TrươngChiêu, ta sẽ không đi nhận lỗi, đến chắc chắc là ăn đòn rồi. Cho nên, ta bảo tiểu nhị trong dược điếm đem tới đó mấy loại thuốc thanh nhiệt,hoạt huyết cường thân, chuyện khiến ông ta bốc hỏa vẫn còn chưa tới.
Rời khỏi Kiến Nghiệp, tavội vàng chạy tới ngõ Đồng Tử ở Lư Giang. Trong một căn nhà nhỏ, ta gặpđược người được phó thác cho ta, một hài tử mới ba tuổi. Trông nom đứatrẻ này là một phụ nhân được Dị thuê về. Từ miệng nàng ta mới biết, hàitử này là do Dị nhặt được ở ngoài thành, không ai biết cha mẹ nó là ai,nó là người ở đâu. Một đứa trẻ còn đang bọc tã đã bị người thân vứt bỏ,lúc này lại một lần nữa trở thành cô nhi. Ta không biết làm thế nào giải thích cho nó, người “cha” mà nó chờ đợi đã đi đâu, ta chỉ có thể nóicho nó biết, “cha” nó bảo ta dẫn nó đi. Hài tử còn nhỏ, ta muốn nó hoàntoàn quên hết chuyện quá khứ, cho nên ta đặt tên cho nó là Triệu Giang,trở thành cháu ta đưa tới Thọ Quang. Chỉ mong hài tử này có thể vô ưu vô lo mà lớn lên. Dị, ta sẽ không phụ sự tin tưởng của ngươi dành cho talần này.
Đưa Triệu Giang đi, tagiả bộ tới gặp Tôn Quyền một lần, biết hắn giám sát nhất cử nhất độngcủa ta, vậy ta thoải mái xuất hiện trước mặt hắn. Tôn Quyền thấy ta, vẫn mang vẻ mặt tươi cười, chỉ là trong ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờvà lạnh lẽo, tuy rằng rất nhanh nhưng ta vẫn nhìn ra. Toàn bộ nhóm ámsát bị giết rồi, Tôn Quyền hẳn không nhận được tin tức việc ám sát đãthất bại, nếu không hắn nhất định muốn giết ta. Ta cũng nín thinh khôngđề cập tới việc này, lá mặt lá trái với hắn cả nửa ngày, thật sự khôngáp chế được nỗi hận muốn một kiếm giết hắn, liền mơ hồ tìm một cái cớ,ngày hôm đó rời thành Lư Giang luôn. Cứ ngây ngốc ở đây, ta chỉ sợ sẽnhân đêm xông vào phủ nha Lư Giang, làm thịt kẻ kia mất.
Sau khi rời khỏi LưGiang, trước tiên ta truyền lệnh hành động tới chỗ Tưởng Dịch. Chớ trách ta tâm ngoan, phải quyết đoán không thể tiếp tục kéo dài mãi. Sau khita đi mười ngày, mâu thuẫn giữa Tôn Quyền và Lý Thuật đột nhiên tănglên, hai người tuy rằng gặp mặt chỉ có chút hậm hực, sau lưng xung độtcàng trở nên quyết liệt, thân tín hai bên giành giật tranh đấu khiếnnhân sĩ Lư Giang chỗ nào cũng nghe thấy. Đúng thời điểm Tôn Quyền âmthầm bố trí cạm bẫy đẩy Lý Thuật vào tử địa, thành Lư Giang nhận đượctin Tào quân đóng ở Hợp Phì đang di chuyển.
Quân đội ở Hợp Phì dichuyển, đương nhiên là tín hiệu giả do ta tạo ra. Ta gấp gáp trở về HứaĐô, nói Tuân Úc lệnh cho Thành Liêm đang đóng ở đây truyền lệnh điềubinh đổi quân khiến Giang Đông nghi ngờ. Đương nhiên, đây là giả, ngoạitrừ để Giang Đông nghi ngờ, mục tiêu quan trọng là cho Lý Thuật cơ hộigiết người. Trong thành Lư Giang đã có lời đồn Tôn Lý không hợp nhau,Tào quân ở Hợp Phì lại có động, đến lúc này, điều kiện bên ngoài để LýThuật giết Tôn Quyền đã được ta tạo ra đầy đủ.
Ngay vào thời điểm LýThuật phẫn hận với Tôn Quyền tới cực điểm, tâm phúc Tưởng Dịch lại nóicho hắn biết một tin: Tôn Quyền gửi cho Tôn Sách một lá thư, vạch ra LýThuật sớm đã có lòng phản nghịch, phải nhanh chóng có cách đối phó, xinTrương Chiêu triệu Lý Thuật về Kiến Nghiệp. Càng khiến Lý Thuật sợ hãichính là, tin tức còn cho biết tử sĩ của Tôn Quyền đã chuẩn bị lúc LýThuật trên đường về Kiến Nghiệp sẽ động thủ giết người. Phẫn nộ tích tụbao năm bạo phát, Lý Thuật nhận định rõ ràng, hắn và Tôn Quyền một trong hai phải chết. Tưởng Dịch tất nhiên hiểu rõ tâm sự của hắn, giật dâyhắn nói một là không làm, hai là làm tới cùng, thừa dịp đại quân TônSách còn đang chinh phạt Sơn Việt Tổ Lang, tiên hạ thủ vi cường. LýThuật sớm đã có lòng làm phản, biết Tào quân có thay đổi quân tình, vôcùng hưng phấn, một mực chờ đợi Tào quân xuất binh đánh Lư Giang, nếuvậy hắn có thể giành được quyền. Tới lúc này, điều kiện bên trong để LýThuật giết Tôn Sách cũng đã đầy đủ.
Sau khi bí mật bàn bạc,Lý Thuật nghe theo đề nghị của bộ hạ thân tín, quyết định cướp quyềnkhống chế Lư Giang, đầu hàng Hứa Đô. Bởi vậy, hắn vừa gửi thư tới triềuđình bày tỏ lòng trung thành, đồng thời phái người đem thư hàng gửi choThành Liêm và Tưởng Tế, mời bọn họ xuất binh tới Lư Giang. Cùng lúc đó,Lý Thuật lấy lý do bàn bạc việc Hợp Phì động quân mời Tôn Quyền tới dựtiệc. Ngay trên bàn tiệc, Tưởng Dịch bất ngờ động thủ, ám sát Tôn Quyền. Đồng thời, Lý Thuật bố trí người đóng giữ trong quân và trong phủ nhaLư Giang cùng nhau hành động, đem thân tín, phụ tá của Tôn Quyền cùnggia quyến giết gần hết. Cuộc thảm sát ở Lư Giang lúc ấy khiến Đại GiangNam Bắc đều chấn động.
Thư đầu hàng của Lý Thuật đương nhiên không tới tay Thành Liêm mà bị ta lấy đi, tâm phúc truyềntin của Lý Thuật chính là thủ hạ của ta mượn danh là biểu đệ của TưởngDịch. Cũng không phải ta độc ác trơ mắt nhìn Lý Thuật chịu chết, mà tình hình lúc này, chúng ta không thể trở mặt với Giang Đông, không thể đểGiang Đông lấy cớ bắc thượng. Cho nên, ta chỉ cho Tào Tháo biết chuyệnLý Thuật quy phục, nếu không nơi quan trọng như Lư Giang, ông ta xácđịnh sẽ nóng nảy mà cho Tưởng Tế xuất binh tiếp quản. Không còn cách nào khác, ta đành hy sinh Lý Thuật. Sau khi Lý Thuật giết Tôn Quyền, bêntrong thành Lư Giang, những người trung thành với Tôn Quyền lấy danhnghĩa báo thù cho hắn, khởi binh chống lại Lý Thuật, Lý Thuật tiến hànhtrấn áp tàn khốc, nhất thời nhân mã hai bên khiến thành Lư Giang trở nên hỗn loạn, mỗi ngày đều có một đống thi thể được đưa ra khỏi thành maitáng.
Cục diện hỗn loạn diễntra trong vài ngày, Lý Thuật đợi mãi không thấy Tào quân đến mới pháthiện tình hình không ổn, trong lúc bối rối, hắn ngầm đồng ý để TưởngDịch mang hai con trai của mình đi. Đề nghị này là của ta, Lý Thuậtkhẳng định khó thoát khỏi Lư Giang, khó giữ được tính mạng mình, ta cóthể bỏ mặc sống chết của hắn, nhưng nghĩ tới việc hắn bị ta lợi dụng,không đành để hắn tuyệt hậu. Hơn nữa Tưởng Dịch đối với hắn rất áy náy,cho nên ta đưa cho Tưởng Dịch một số lớn tiền bạc, để hắn đưa hai contrai của Lý Thuật cao chạy xa bay, ẩn nấp trong nhân gian.
Tôn Sách vừa bình địnhxong Tổ Lang còn chưa về tới Kiến Nghiệp, đã nghe tin Lý Thuật làm phảngiết Tôn Quyền. Trong cơn giận dữ, Tôn Sách tự dẫn ba vạn tướng sĩ tớithành Lư Giang. Lý Thuật không thể trấn áp nổi lực lượng phản khángtrong thành, lại thêm đại quân Tôn Sách kéo tới, làm sao chống nổi?Trong lúc tuyệt vọng, ngay đêm đầu tiên đại quân Tôn Sách tới ngoàithành Lư Giang, Lý Thuật uống thuốc độc tự sát. Tôn Sách dễ dàng đoạtlại Lư Giang. Xác Lý Thuật bị đánh roi ba ngày, cả nhà trên dưới cùngcác tướng lĩnh thân tín tổng cộng hơn bốn trăm người đều bị Tôn Sáchtrong cơn phẫn nộ chém giết. Tới đây, loạn Lư Giang kết thúc một giaiđoạn, những thuộc hạ của Lý Thuật may mắt thoát chết đều lẩn trốn, đợicơ hội báo thù.
Một tháng sau khi TônSách rời khỏi Lư Giang, ta mới lần nữa trở lại Kiến Nghiệp, cùng đi còncó Tào Xung dùng tên giả Tàng Thù. Ta dám mang Tào Xung đi lung tung,ngoại trừ lá gan của ta lớn, sự thông minh của Tào Xung cũng khiến tayên tâm. Nó lúc này đã hoàn toàn trở thành nghĩa tử của ta, không có bất kỳ vướng mắc với ai khác nữa. Mà Tôn Sách căn bản sẽ không ngờ tới, đứa nhỏ ngượng ngùng tò mò đứng trước mặt hắn lúc này chính là tâm can bảobối của Tào Tháo. Ta mang Tào Xung tới Giang Đông, ngoại trừ muốn đíchthân truyền thụ cho nó một số thứ ở ngoài, quan trọng hơn là muốn nó đinhiều nơi, hiểu thêm một chút phong thổ nhân tình, dù sao xem vạn quyểnsách không bằng đi ngàn đặm dường!
Lúc ta tới Kiến Nghiệp,Chu Du cũng vừa về tới, ta nghĩ cũng đúng, chúng ta đều hiểu rõ TônSách, biết cái chết của Tôn Quyền chính là sự đả kích lớn đối với hắn.Khiến ta không ngờ chính là, cái chết của Tôn Quyền còn khiến Ngô lãophu nhân bị đả kích lớn hơn, là mẫu thân lại chịu cảnh đầu bạc tiễn kẻđầu xanh, nỗi bi ai tê tâm liệt phế này vẫn nằm ngoài dự liệu của ta.Lúc ta tới, lão nhân gia đã vì bi thương quá độ mà lâm bệnh nặng. Đạiphu vào ra Tôn phủ không ngừng, bệnh tình lão phu nhân lại hình như càng ngày càng nặng, người Tôn gia đều trong tình trạng tuyệt vọng. Đại Kiều tỉ tỉ và Tôn Dực nhìn thấy ta giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bọn họ trực tiếp túm ta tới trước giường bệnh của Lão phu nhân.
Nhìn lão nhân gia hấp hối trên giường bệnh, ta đau lòng muốn chết. Bất kể nói thế nào, lão phunhân đối với ta rất tốt, đối xử với ta như con cháu của bà. Còn ta lạilà kẻ đứng phía sau giết chết Tôn Quyền, điều này khiến ta đối với lãophu nhân có chút áy náy, cho nên ta dốc toàn lực cứu chữa cho bà. Tậntâm tận lực pha chế thuốc thang, tự mình hầu lão phu nhân dùng thuốc,không đề cập tới chuyện Tôn Quyền, không ngừng nói những chuyện vui vớibà, còn kéo Tôn Thiệu và Tàng Thù hai đứa trẻ cùng hầu hạ.
Ba ngày đêm cực nhọc trôi qua, phụng dưỡng không hề nghỉ ngơi, thêm hai hài tử ở bên cạnh nhỏ nhẹ an ủi, ta lại ám chỉ với lão nhân gia những người khác trong Tôn giađều đang vô cùng lo lắng đau khổ, khiến bà ý thức được sinh mệnh củamình không chỉ có một đứa con trai là Tôn Quyền. Lão phu nhân vừa đượcta điều trị vừa được khai thông tâm lý, tâm trạng từ từ được giải tỏa,cuối cùng cũng qua cơn nguy ngập. Đến lúc này, Tôn gia trên dưới bao gồm cả ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Chăm sóc lão phu nhânxong, ta mới đi an ủi được Tôn Sách. Ngồi tại phong đình trong tiểu viện của ta, không hề phẫn nộ, không hề nóng nảy như ta nghĩ, Tôn Sách rấtbình tĩnh để ta kéo tay hắn, nghe ta nói mấy lời an ủi vô dụng. Đáy mắtcủa hắn toát ra nỗi bi thương, bi thương khác thường, giống như hắn sớmđã có dự cảm vậy. Cũng không biết trải qua bao lâu, ta cũng không biếttừ lúc nào, Tôn Sách đã dụi đầu vào tay ta, nước mắt đè nén bao lâutrong nháy mắt khiến lòng bàn tay ta ướt đẫm, Tôn Sách khóc như một hàitử bất lực. Một bá chủ hùng cứ Giang Đông, một anh hùng trên chiếntrường, ta cứ nghĩ đó là một tiểu bá vương không bao giờ cúi đầu, hiệngiờ lại giống như hài tử khóc nức nở trước mặt ta. Ta sao có thể quenđược với hình ảnh trái ngược như vậy, chỉ có thể ngây người nhìn gáyhắn.
Một lát sau, ta mới thởdài ôm bờ vai hắn vào trong lòng, rút tay ra vỗ nhẹ lên lưng an ủi hắn:“Được rồi, ta biết huynh rất đau đớn, rất thống khổ, muốn khóc thì cứkhóc đi, nén nhịn sẽ sinh bệnh.” Hắn nhất định rất đau, làm người đứngđầu gia tộc, hắn không thể buông thả cảm xúc bản thân như người khác.Hắn phải làm một chủ công đi chinh phục thiên hạ, cũng phải làm mộthuynh trưởng đi báo thù rửa hận. Hắn không có thời gian và sức lực đểbiểu đạt nỗi tang thương đau đớn của mình, hắn phải giữ tỉnh táo trướcmặt người ngoài, càng không thể để lộ sự yếu đuối trước người nhà. Nhưng nói sao Tôn Sách cũng chỉ là một người bình thường, một huynh trưởngyêu thương đệ đệ của mình. Nghĩ tới tình cảnh khó khăn thống khổ củahắn, nước mắt ta cũng trào ra.
Tôn Sách trước sau chưatừng khóc, cuối cùng không kìm nén bản thân nữa, dưới sự động viên củata, đem nỗi thống khổ đè nén đã lâu giải phóng ra. Khóc lớn một hồi, hắn mới rầu rĩ nói: “Ta mệt muốn chết, Tử Vân, ta mệt muốn chết. Ngươi biết không, ta luôn rất yêu Trọng Mưu, ta luôn dốc lòng bồi dưỡng nó. Ta cho rằng nếu ngày nào ta chết đi, nó sẽ kế thừa ta. Ngươi có thể hiểu sựtrông đợi này của ta không? Nhưng nó lại không đợi được, ta sớm muộn gìcũng cho nó hết, vì sao nó không thể chờ? Tử Vân, nó đã chết, ta rất đau lòng, vô cùng đau lòng. Là lỗi của ta, ta không nên để nó một mình rangoài.”
Không nên sao? Ngươi hốihận không nên để hắn ra ngoài, ta lại hối hận không giết hắn sớm mộtchút. Nếu Tôn Sách biết sự thật cái chết của Tôn Quyền, sẽ ngạc nhiên và thống khổ thế nào, sẽ đối đãi với ta như thế nào?
Tiếng nức nở của Tôn Sách dừng thật lâu sau, ta mới phát hiện Chu Du đang đứng ở bên ngoài. Trong nháy mắt chúng ta nhìn nhau, ta dường như nhìn thấy nỗi thống khổ hiệnlên trong mắt hắn, nhưng phút chốc đã khôi phục lại bình thường, khiếnta tưởng mình nhìn nhầm. Thấy ta chú ý tới, hắn nhẹ lắc lắc đầu bướcvào.
Tôn Sách nghe tiếng bướcchân, từ trong lòng ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Du, hắn thở dài mộthơi, chậm rãi lau nước mắt đứng dậy. Chu Du gật đầu với ta rồi mới nói:“Chuyện bên kia Tử Bố tiên sinh đã xử lý xong.”
Tôn Sách gật đầu tỏ ra đã rõ. Chu Du lại nói tiếp: “Tào quân ở Hợp Phì đúng là chỉ chuyển quânbình thường, không quan hệ gì với hành động của Lý Thuật. Mật thám báolại, Tào quân hoàn toàn không biết Lý Thuật làm phản. Xem ra lần nàyđúng là nội loạn ở Lư Giang, mâu thuẫn giữa Trọng Mưu và Lý Thuật quásâu. Tử Bố tiên sinh nói, trước khi Lý Thuật làm phản, ông ấy còn nhậnđược thư của Trọng Mưu, nói Lý Thuật không chịu quản chế, muốn loại trừhắn, kết quả…”
Tôn Sách thở dài một tiếng: “Bỏ đi, đừng nói nữa, ta đã tốt hơn rồi. Mấy ngày nay khiến các ngươi tốn tâm sức.”
Chu Du nháy mắt ra hiệumuốn nói chuyện riêng với ta, ta nghĩ một chút rồi nói: “Bá Phù, huynhmệt mỏi rồi, ta đã nấu cho huynh một chén thuốc giúp ngủ ngon, huynhuống rồi ngủ một giấc đi. Tỉnh ngủ mọi chuyện đều sẽ qua.”
Chu Du cũng nói: “Bá Phù, nghe Tử Vân đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn có rất nhiều chuyệnđang chờ! Nên buông tay thì buông tay thôi. Với lại, Tử Vân hai ngày nay đều chăm sóc lão phu nhân, hình như chưa từng được nghỉ ngơi, huynh đểhắn nghỉ một chút.” Tôn Sách rầu rĩ gật đầu đi nghỉ.
Tiễn Tôn Sách trở vềphòng rồi, Chu Du cùng ta trở lại phong đình, ta xoa xoa hai thái dươngnói: “Có chuyện gì vậy? Bá Phù lần này bị đả kích quá nặng. May mà không sinh bệnh.”
Chu Du nhìn hoa cỏ trong viện hỏi ta: “Tử Vân, nói chuyện thích khách đi.”
Ta ngạc nhiên một chútmới phản ứng kịp: “Ta cũng không rõ lắm. Kẻ kia chỉ phó thác cho ta mộttiểu hài tử ba tuổi, nói chuyện không rõ ràng. Ta cũng đã hỏi thăm ở LưGiang, không ai biết đám người bọn chúng, phụ nhân Dị thuê về nói, Dịkhông phải người Lư Giang, cũng rất ít khi về nhà, càng không dẫn ai vềcùng. Tóm lại, tổ chức này vô cùng thần bí, ta cũng không biết bọn chúng chết hết hay chưa. Công Cẩn, ta thấy các huynh vẫn nên cẩn thận mộtchút.”
Chu Du gật đầu: “Chuyệnnày ta biết, Tử Bố tiên sinh cũng luôn chú ý, Bá Phù sẽ không có chuyệngì đâu. Tử Vân, ngươi có thể khẳng định bọn chúng và… Có quan hệ? Tên Dị kia nhận nuôi một hài tử ở Lư Giang, không có nghĩa bọn chúng do hắnphái đi.”
Ta thở dài: “Ta khôngbiết nên nói thế nào. Công Cẩn, ta tự nhận chưa từng đắc tội với nhânvật lợi hại nào, nếu kẻ địch phái người tới giết các huynh, hẳn khôngquan hệ gì tới ta. Nhưng mà lần này ám sát, mục tiêu của bọn chúng là Bá Phù và ta, là hai người chúng ta.” Ta đem đoạn đối thoại không nói vớiTôn Sách kể lại cho Chu Du: “Cho nên, lúc ấy ta đã chắc chắn không phảido Sơn Việt hoặc Kinh châu phái tới, càng không thể là thủ hạ của Tàođại nhân.”
Chu Du sắc mặt rất khócoi, qua thời gian thật lâu mới nói: “Chuyện này chỉ có thể chôn tronglòng chúng ta. Dù sao người đã chết rồi, bất kể thế nào cũng không thểnhắc tới nữa. Bá Phù thật sự rất coi trọng hắn! Cũng may, hắn chết đúnglúc, nếu không sợ ta không nhịn được.”
Ta run lên hai cái: “Tacòn chưa nói hết. Công Cẩn, huynh không biết đâu, lúc ta nghe được bọnthích khách nói chúng đã ám sát vài lần đều thất bại, lòng ta đau muốnchết. Bá Phù chưa từng nói với chúng ta chuyện huynh ấy đã vài lần bị ám sát. Nếu như, nếu như chỉ một lần khiến Bá Phù bị tổn thương, ta sẽkhông tha thứ cho mình, nhất định sẽ không. Nếu như hắn không chết, tasẽ thương lượng với huynh xem có cần nói cho Bá Phù biết hay không. Maymắn, thật sự may mắn hắn đã chết.”
Chu Du ừ một tiếng: “Mấyngày nay, Tử Bố tiên sinh hai lần hỏi ta nhìn nhận thế nào về thíchkhách, ta đều nói quanh co. Theo ta thấy, ông ấy sợ là cũng biết chútít, muốn tìm ta chứng thực thôi. Tử Vân, lời vừa rồi đừng nói với Tử Bốtiên sinh.”
“Ta hiểu. Chuyện đều đã qua phải không? Công Cẩn, huynh vẫn nên cẩn thận.”
“Ta biết, ngươi cũng vậy, ra bên ngoài đừng một mình chạy đông chạy tây, mang vài người theo,thông minh một chút. Nếu thích khách còn đồng đảng, bọn chúng sẽ xuốngtay với ngươi, dù sao ngươi là người biết rõ âm mưu của bọn chúng, đãcứu ta và Bá Phù.”
Ta miễn cưỡng cười cười:“Ta biết rồi. Huynh lúc nào biến thành người dông dài như vậy, giống các tỉ tỉ rồi.” Chu Du thở dài không nói.
Sức khỏe của Lão phu nhân và sự thống khổ của Tôn Sách khiến ta cũng rất khổ sở, trái với thóiquen ở hai ngày sẽ đi, ở Giang Đông thoáng chút đã qua hơn hai tháng.Mang theo Tào Xung đi dạo từng góc thành Kiến Nghiệp, vẫn là trẻ con,vừa chơi vừa học là chắc chắn nhất. Tào Xung và Tôn Thiệu cũng rất hợpnhau, thêm cả Chu Dận, ba đứa trẻ thường xuyên ở trước mặt lão phu nhânlàm nũng chọc cười, cuối cùng khiến lão phu nhân hồi phục lại. Tâm trạng của Tôn Sách cũng khá lên rất nhiều. Hôm nay ta xúi Tôn Sách thừa dịpChu Du còn ở đây, cùng ra ngoài du ngoạn một ngày. Đề nghị này được cảTôn Thượng Hương và người Tôn gia ủng hộ, bởi vậy, cả đội ngũ cùng nhautới Thạch Đầu sơn bên ngoài thành Kiến Nghiệp.
Thời tiết chưa nhập thuvẫn rất thư thái, đặc biệt ngồi trên núi hóng gió uống rượu ngắm cảnhsông. Trên núi còn rải rác một ít hoa dại, trên sông lấp lánh ánh sángchiếu rọi, thuyền cá qua lại, lưới đánh cá trải ra, tạo thành một đườngcong cắt qua mặt sông, dưới ánh mặt trời nổi lên một tầng cuộn sóng, cảm giác rất thích thú.
Ta cùng Tôn Sách, Chu Du, Tôn Dực và hai tỉ tỉ ngồi trên một bãi đất bằng phẳng, đám trẻ con thìchơi đùa đuổi bắt ở sườn núi. Dù sao cũng là trẻ con, bọn chúng sớm đãthoát khỏi chuyện Tôn Quyền chết. Tôn Thượng Hương cũng đã mười lămtuổi, trở thành người chăm trẻ, chỉ huy một nhóm lớn nhỏ chơi đùa. TiểuKiều tỉ tỉ trông nom bên cạnh, sợ có đứa vấp ngã.
Đám trẻ cầm mộc côn dàingắn không giống nhau, đứng thành đội ngũ tác chiến, Tào Xung cũng thamgia, hơn nữa rất tích cực. Đáng tiếc sức khỏe nó quá yếu, chạy không tới hai vòng đã rớt lại phía sau, ngược lại còn khiến Tôn Thiệu phải chămsóc. Thấy hai đứa trẻ xây dựng một quan hệ hữu hảo ban đầu, trong lòngta giống như buông được một tảng đá lớn, thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đám trẻ chơi đùa khiến người lớn cười không ngừng, đây cũng là lần đầu Tôn Sách lộ ra nụ cười thật lòng sau nhiều ngày. Thấy hắn cười, ta nhìn sang Chu Du ở bên cạnh, chúng ta đều cười thoải mái.
Bọn trẻ chơi đùa khiến ta rất hâm mộ, Tôn Sách nhìn ta cười hỏi: “Tử Vân, không qua đó sao? Đámtrẻ rất thích chơi với ngươi.”
Không để ý sự trêu chọctrong giọng nói của hắn, ta nhận trái cây Đại Kiều tỉ tỉ đưa cắn mộtmiếng rồi mới nói: “Thôi đi, có muội muội huynh ở đó, ta phải tránh.Đáng tiếc, lão phu nhân không tới được. Lão nhân gia cũng nên tới đâygiải sầu mới phải.”
Đại Kiều tỉ tỉ lắc đầu: “Không tới còn đỡ. Con cháu đều ở đây, lại thiếu một người, ôi.”
Ta trầm mặc một chút rồicười khổ: “Thật muốn trở lại ngày trước, vô ưu vô lo, khờ dại vui vẻ.Cái gì tranh đấu, âm mưu đều không quan hệ với chúng ta.”
Mặt cười của Tôn Sách lại trầm xuống, ta nhanh chóng ngậm miệng, Chu Du bất mãn lườm ta, chuyểnsang đề tài khác: “Rượu này mùi vị không tệ, so với Bách Hoa còn thơmthuần hơn.”
Ta lập tức tiếp lời cườinói: “Hương vị không tệ lắm phải không? Đây chính là Bách quả tửu ta mới nghĩ ra năm nay. Nhưng mà số lượng còn lại không nhiều. Mùa đông này sẽ mua thêm trái cây, sang năm có thể ủ nhiều hơn bán ra ngoài. Nguyênliệu cho loại rượu này nhiều hơn Bách hoa, lại ít chịu ảnh hưởng củamùa, hương vị ngọt lành hơn, rất có tiền đồ.”
Tôn Dự ở bên thở dài:“Nói tới kiếm tiền Tử Vân huynh lập tức rõ ràng mạch lạc. Huynh thật sựchuẩn bị làm thương nhân cả đời sao?”
Ta cười: “Không tốt à?Tuy nói tiền chỉ là tài vật, nhưng lại không thể không có tiền. Ta rấtmuốn học Phạm Lãi, vĩnh viễn làm một Đào Phạm công. Đến lúc thiên hạthái bình, không còn tranh đoạt, không cần phải nhất thống thiên hạ nữa, các người không còn việc lớn tranh bá, ta sẽ làm một chiếc thuyền lớn,chế vài chiếc xe ngựa hoa lệ, chúng ta du ngoạn ngũ hồ tứ hải, đi khắpnam bắc. Thế nào? Cuộc sống như vậy mới là tùy ý thư thái, hạnh phúckhoái lạc.”
Lời ta nói khiến tiếngcười rộ lên, nhưng không có mấy người tán đồng. Chu Du nhân tiện nói:“Tử Bố tiên sinh nếu ở đây, chắc chắn sẽ mắng ngươi.” Ta lè lưỡi khôngnói gì.
Lại uống rượu thêm mộtlát, Chu Du đột nhiên hỏi Tôn Sách: “Nghe nói Lão phu nhân đang để ý hôn sự của Tam quận chúa, huynh có tính toán gì không?”
Ồ? Muốn đem Tôn ThượngHương tinh quái gả ra ngoài? Đây chính là chuyện tốt, ta dựng tai nghexem Tôn Sách nói thế nào. Tôn Sách lắc đầu: “Hết cách, tiểu muội nói sao cũng mặc kệ, Giang Đông nhiều tuấn tài như vậy, nó đều nhìn không vừamắt. Ta không muốn ép, nó còn nhỏ.”
Đại Kiều tỉ tỉ nhìn TônThượng Hương lắc đầu: “Muội muội không muốn, ai cũng không ép được. Nàng có một nửa sự điềm đạm của Nguyệt muội muội thì tốt rồi.”
Tôn Nguyệt đang ở cáchchúng ta không xa chơi đùa cùng mấy tiểu thư trong tộc, thỉnh thoảnghướng Tôn Thượng Hương cười cười, tính tình nàng vô cùng điềm đạm trầmổn, trước mặt người ngoài luôn thận trọng, ngại ngùng, không có việckhông mở miệng, cùng Tôn Thượng Hương khác nhau như nước với lửa. Nhưnghai người đó lại là tỷ muội tốt, cũng chính là duyên phận. Nàng lớn hơnTôn Thượng Hương hai tuổi, cũng tới tuổi lập gia đình rồi.
Chu Du nhìn Tôn Nguyệt,cười nói: “Bá Phù, Lữ Mông huynh đề cập với ta đó tuổi tác chẳng phảicũng xứng với Nguyệt cô nương sao? Ta nghĩ huynh có thể…”
Tôn Sách liên tục gậtđầu: “Ngươi không nói ta cũng đã nghĩ rồi. Lữ Mông tuổi còn trẻ, lần này bình định Sơn Việt lập công không nhỏ. Ta thấy hắn là một nhân tài.Nguyệt nhi gả cho hắn cũng không thiệt thòi. Như vậy đi, trở về ta sẽnói với thúc thúc, ông ấy sẽ không phản đối đâu.”
Ta nghe bọn họ nói vài ba câu đã định xong chung thân cho Tôn Nguyệt, trong lòng đột nhiên khôngthoải mái, có lẽ vì tên Lữ Mông này khiến cho ta chán ghét. Lại nói, tađã coi Lữ Mông là kẻ địch, nhất định phải lấy mạng, Tôn Nguyệt gả chohắn chẳng phải sẽ gặp xui sao. Nghĩ một hồi, ta nói: “Bá Phù, Công Cẩn,các huynh sao lại làm mai mối cho người ta vậy vậy, có nên không? Chưanói Lữ Mông hình dáng thế nào, nhân phẩm ra sao, là cao hay thấp, cáchuynh cũng nên tôn trọng ý nguyện của nữ tử một chút, Nguyệt cô nươngmuốn gả cho loại người nào các huynh đã hỏi qua chưa?”
Không đợi Tôn Sách trả lời, Đại Kiều tỉ tỉ nở nụ cười: “Như đệ, ý đệ là gì? Hay là…”
Tôn Sách lập tức ngắt lời nàng: “Kiều nhi đừng nói nữa. Tử Vân không có ý này. Tử Vân, Lữ Môngkhông tồi, ta sẽ không để Nguyệt nhi chịu thiệt. Với lại Nguyệt nhi làngười của Tôn gia, nó sẽ nghe theo sắp xếp của chúng ta. Có một số việc, nhất định phải làm như vậy.”
Nhìn Tôn Nguyệt ôn nhunhàn thục, lại nhìn Tôn Thượng Hương nhiệt tình như lửa, nghĩ tới Vũ caca nói với ta những đau khổ sau này của Tôn Thượng Hương, ta thật sự cảm thấy bi ai cho những nữ tử này: “Ta biết, cũng hiểu ý huynh. Bất luậnlà tứ hôn hay liên hôn, đều là hành vi lôi kéo lung lạc cấp dưới củanhững kẻ bề trên. Nghĩ lại Đại hán ta có biết bao nhiêu nhi nữ vì chuyện này mà lấy chồng tha hương, tịch mịch cả đời. Ta không phủ nhận, làm nữ nhi trong gia tộc các người, sinh ra đã mang một sứ mạng nhất định,nhưng mà các ngươi không hề lo nghĩ cho hạnh phúc của các nàng sao? Làmngười có thất tình lục dục, nữ nhi cũng có tâm sự của riêng mình, giấcmộng của riêng mình. Ta không thể cũng không can thiệp được vào quyếtsách của các người, nhưng ta thay các nàng thỉnh cầu, hãy tôn trọng suynghĩ của các nàng, vì hạnh phúc cả đời của các nàng mà suy nghĩ mộtchút, được không?”
Có lẽ giọng nói của tatràn ngập cảm giác bi ai, bọn họ đều hạ ánh mắt, không nhìn ta nữa.Không khí nhất thời trầm mặc, ta mới nhận ra mình có chút quá mức, tađang làm gì vậy, hôm nay ra ngoài giải sầu mà! Hít vào mấy hơi, ta miễncưỡng cười nói: “Bỏ đi, ta lắm mồm thôi. Kỳ thực các người làm gì cũngđược, xem như ta làm việc ngớ ngẩn đi.”
Tôn Sách nâng mắt nhìnta, xa gần hỏi thăm: “Ngươi quan tâm các nàng, quan tâm hài tử giống như Tàng Thù, quan tâm đám dân lưu lạc được nuôi dưỡng ở Thọ Quang, quantâm tới Vô Ưu sơn trang của ngươi. Vậy ngươi thì sao? Ngươi có thể nghĩcho chính mình không? Ngươi không thấy những gánh nặng đó vốn không cầnngươi gánh vác sao? Ngươi chẳng lẽ không muốn buông xuống, buông xuốngcái ngươi gọi là trách nhiệm, sống cuộc sống thuộc về chính ngươi?”
“Ta?” Ta ngây người mộtchút, thế nào lại chuyển sang người ta rồi: “Ta thì sao? Ta vẫn tốt mà!Bá Phù, huynh yên tâm, ta sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, dù sao cũng tựchăm sóc mình vài chục năm rồi, không phải sao? Với lại, còn có bằng hữu như huynh và Công Cẩn, có bảy huynh trưởng kết nghĩa, còn có hai,không, sắp là ba mẫu thân nữa, ta còn có ca ca, có đại tẩu cùng tiểuđiệt nữ, còn có nhiều người ở sơn trang và Thọ Quang ngưỡng mộ ta. Cáigì ta cũng có. Đây chính là cuộc sống của ta mà! Ta tự thấy cuộc sốngcủa ta hạnh phúc hơn bất cứ ai. Cho nên mới nói, không phải ta đơnphương quan tâm tới mọi người, các huynh, còn có người thân của ta, tấtcả bằng hữu đều quan tâm tới ta. Ta rất thỏa mãn, cũng cam tâm tìnhnguyện gánh trách nhiệm trên vai, cuộc đời này không hối hận.” Nếu nhưta không lợi dụng các người thì còn tốt hơn.
Tôn Sách quay đầu khôngnói, Chu Du lại thở dài: “Ngươi đó, thật biết tự thỏa mãn. Được rồi, hôm nay vốn là chơi đùa, uống rượu mà. Tử Vân, ngươi đàn hay ta đàn đây?”Hắn nhấc đàn lên hỏi.
Ta khoát tay: “Cùng đànđi, chúng ta hai người cùng đàn. Sau đó nghe Tiểu Kiều tỉ tỉ chơi, tathích tiếng đàn của nàng.”
Chu Du cười cười, gật đầu đứng dậy ngồi xuống trước cổ cầm. Lúc chúng ta hợp tấu xong một khúc,Tôn Sách cũng khôi phục lại bình thường như trước, cười cười nhìn chúngta uống từng chén từng chén rượu, hắn từng nói dùng tiếng đàn của Chu Du cùng tiếng sáo của ta nhắm rượu là sự hưởng thụ. Trời ngả sang chiều,một ngày du ngoạn cũng trôi qua, thể xác và tinh thần đều được buônglỏng. Tôn Sách trở lại bình thường, bệnh của lão phu nhân cũng khỏi hắn, Chu Du trở về Sài Tang, ta cũng muốn về Tân Dã, thiên hạ có bữa tiệcnào mà không tàn?