Liễu Nhân cố gắng bình tĩnh,lão hít thở khó khăn bàn tay nắm chặt cây gậy gỗ trong tay
" Các ngươi mau ra ngoài "
Liễu Nhân kêu người hầu ra ngoài lúc này chỉ còn Bạch Thất Tử , Bạch Kính , Liễu Nhân Trưởng Lão và Khúc Tử Mặc không khí bỗng trầm đi,ông chợt nhìn về phía Bạch Thất Tử rồi đưa tay lau lau đôi mắt đang đỏ hoe
Liễu Nhân khàn khọc lên tiếng" Tiểu hài tử...ta là tà anh trai ruột của mẫu thân ngươi"
Bạch Thất Tử kinh ngạc mở lớn đôi mắt tròn xoe nhìn ông rồi lại quay qua nhìn Bạch Kính,Bạch Kính khẽ ho nhẹ ra hiệu cho Bạch Thất Tử mau nhận người thân đi
Bạch Thất Tử gật gật đầu rồi đưa mắt nhìn tới Liễu Nhân,nàng đưa giọng cất" Người...là thúc thúc của ta?"
Liễu Nhân gật đầu rồi nói tiếp " Chúng ta còn rất nhiều chuyện cần nói,nhóc con,ngươi tên gì"
" Bạch Thất Tử "
Lão cười khanh khách tựa hồ rất vui vẻ "Hảo..hảo..tên rất đẹp,còn ta là Liễu Nhân , từ nay nơi này chính là nhà của ngươi,ta thu nhận ngươi cả cậu thanh niên kia"
Bạch Kính nghe vậy liền nói:" Ta là Bạch Kính,đa tạ đại nhân đã thu nhận"
Liễu Nhân gật đầu hài lòng,tiếp theo ông nhìn qua bên hài tử đang ngồi yên nãy giờ rồi nói
" Đây là Khúc Tử Mặc,là truyền nhân của ta,các ngươi chào hỏi nhau một chút đi"
Bạch Thất Tử cùng Bạch Kính nhìn tới một lượt Khúc Tử Mặc như khúc gỗ ngồi yên bất động,lúc này nhận thấy ánh mắt tò mò của cả hai người Khúc Tử Mặc mới chịu lên tiếng" Ta là Khúc Tử Mặc "
Chợt không gian lại im ắng đi,Bạch Kính cũng không nói gì,Bạch Thất Tử không chịu được mà suy nghĩ tên này cũng quá kiệm lời rồi,gương mặt cũng ưa nhìn nhưng hình như tính cách không có dễ chịu cho lắm
Bạch Thất Tử không chịu thua mà cất giọng nói" Ta là Bạch Thất Tử " ánh mắt nàng nhìn chằm chằm lấy Khúc Tử Mặc,ánh mắt Khúc Tử Mặc cũng dán chặt trên người Bạch Thất Tử,khi đôi mắt chăm chú quấn lấy nhau đến đến một lúc Khúc Tử Mặc như bị điện dật mà giật mình quay mặt đến nơi khác tránh né ánh mắt của Bạch Thất Tử
Khúc Tử Mặc gật nhẹ đầu như đáp lại câu nói của cô
Liễu Nhân thấy hai bên không tự nhiên đành lên tiếng
" Tử Mặc,cậu ta chân đang bị liệt tạm thời có đều gì các ngươi hãy châm chước cho Tử Mặc "
Dừng một lát Liễu Nhân như nghĩ ra gì đó liền nói
" Đúng rồi,các ngươi hãy ở cùng với nhau ở phủ Thần Sách,phủ Thần Sách tuy bị bỏ hoang đã lâu nhưng rất rộng rãi ba người các ngươi ở đều không vấn đề,hơn nữa các ngươi ta đều coi là người thân,chi bằng các ngươi cùng ở một chỗ chiếu cố lẫn nhau"
Bạch Thất Tử không lên tiếng phản bác đơn giản là nàng nghĩ ở đâu cũng tốt,nàng không để tâm,Bạch Kính trả lời :" Đa tạ đại nhân,bọn ta không đòi hỏi gì cả,mặc đại nhân sắp xếp"
Khúc Tử Mặc chậm rãi lên tiếng:" Ta không vấn đề gì cả"
Liễu Nhân hài lòng vuốt râu:" được rồi các ngươi về phủ Thần Sách đi còn một số chuyện ta muốn nói với Bạch Kính,Thất Tử và Tử Mặc hai ngươi về phủ đợi trước giờ cơm ở phủ,ta sẽ đưa Bạch Kính về sau"
Khúc Tử Mặc và Bạch Thất Tử gật đầu đồng ý
" Người đâu,mau chuẩn bị xe ngựa đưa cháu gái ta và Tử Mặc về phủ "
Tiếp theo liền có người đi vào" Thưa đại nhân,xe ngựa đã chuẩn bị đầy đủ mời tiểu thư và công tử chuẩn bị"
Liễu Nhân gật đầu tiếp theo liền có người tới đỡ Khúc Tử Mặc đi cùng với Bạch Thất Tử dời đi
--------------
Trên chiếc xe ngựa được làm bằng gỗ quý,mùi hương gỗ tươi mái thoang thoảng bay trong không gian,lúc này trong xe ngựa chỉ có Bạch Thất Tử và Khúc Tử Mặc
Khúc Tử Mặc từ khi vào đã nhắm mắt ngồi yên bất động như không muốn để ý tới Bạch Thất Tử,nàng càng tò mò mà nhìn ngắm Khúc Tử Mặc nhiều hơn
Bạch Thất Tử không nhịn được mà muốn trò chuyện với Khúc Tử Mặc
" Sư huynh,muội muốn nói chuyện với huynh"
Khúc Tử Mặc không buồn nhấc mắt đáp lại nàng,Bạch Thất Tử càng không nản chí mà tiếp tục lải nhải
" Sư huynh,huynh trước nay đều ít nói như vậy sao"
" Sư huynh, huynh mấy tuổi rồi ta nghĩ là huynh lớn hơn ta "
" Sư huynh, trả lời ta đi"
" Sư huynh ghét ta sao"
" Mẹ ta luôn nói ta đáng yêu,huynh không phải ghét ta chứ"
" Sư huynh,mau nói chuyện với ta "
" Sư huynh ta hình như đang rất đói "
" Sư huynh,ta .....hình như sắp ngất...rồi"
Âm thanh lải nhải của Bạch Thất Tử ngày càng nhỏ dần rồi im ắng,Khúc Tử Mặc vội tỉnh dậy liền nhìn thấy Bạch Thất Tử đang cau đôi mày khó chịu dựa vào thành cửa sổ
Thấy không ổn Khúc Tử Mặc liền muốn đi tới xem xét,hắn quên mất đôi chân mình đang bị liệt cứ thế bị ngã xuống nền lạnh,Khúc Tử Mặc cố gắng bò về Bạch Thất Tử leo lên chỗ ngồi kế bên Bạch Thất Tử
" Bạch Thất Tử,ngươi sao vậy "
Khúc Tử Mặc thành công leo tới ngồi bên cạnh Bạch Thất Tử,hắn lay người Bạch Thất Tử hắn đưa tai lên sát miệng Bạch Thất Tử muốn nghe nàng lẩm bẩm điều gì
" Bụng....ta....khó.....chịu.....sư...huynh....ta......đói...."