Loạn Tâm Vì Người

Chương 5: Liễu Nhân Trưởng Lão



Khúc Tử Mặc hít vào một hơi khói nhẹ,âm thanh dần ở nên tĩnh lặng cảm giác cơ thể đang được đả thông kinh mạch,các năng lượng chảy khắp tế bào từng ngóc ngách

" Loạn Khí Long,Khai!"

Ngay lập tức Khúc Tử Mặc đã nhảy cao vọt lên những bậc thang cao lớn

Sảng khoái,cảm giác không tồi thật không ngờ cơ thể này của ta có thể vận nội đan,có thể viên nội đan rồng kiếp trước của ta nó không biến mất mà lại theo ta tới tận đây

Khúc Tử Mặc thuần thục mà leo lên những bậc thang bằng lực chân của mình,hai tên ở bên dưới đã trố mắt há họng

" Ca, hắn ta dùng chân không cũng có thể bay cao như vậy sao"

khổng Tú Minh bừng tỉnh người sau đó liền quát lớn

" Nhìn gì nữa,mau đuổi theo thằng nhóc đó chúng ta phải đến trưởng lão trước hắn ta"sau đó cả hai tên liền tốc hành cưỡi kiếm đuổi theo Khúc Tử Mặc

Khúc Tử Mặc nhảy được một lúc trước bậc thang cuối cùng chân hắn đã có cảm giác đau nhói ở chân liền phải dừng lại trước bậc thang cao lớn cuối cùng,vừa dừng lại chân Khúc Tử Mặc liền mất lực mà gục xuống,mí mắt của hắn cũng có cảm giác buồn ngủ đến nỗi muốn nhắm lại

" Cơ thể này....vẫn...chưa..đủ..phát..triển......"

Khúc Tử Mặc thều thào xong liền bất tỉnh,Khổng Tú Minh và Khổng Tước Khang cũng đuổi tới cả hai nhìn Khúc Tử Mặc rồi lại quay sang gật đầu với nhau như vừa quyết định chuyện gì đó

Khổng Tú Minh cúi người sau đó lấy ra một cái túi đựng nhỏ,hắn lấy ra một cây kim trông khá bình thường sau đó cầm lên hướng kim tiến về cổ của Khúc Tử Mặc,khi cây kim gần chạm đến một âm thanh liền vọng tới

" Dừng lại "



Một thanh âm giọng nói khàn đặc của một vị lớn tuổi đầy uy nghiêm phát ra trong không khí,hai anh em họ Khổng vừa nghe thấy liền co rúm lại lỗ tai sau đó quỳ xuống đất hô lớn

" Liễu Nhân Trưởng Lão,đồ đệ biết trưởng lão xưa nay không can thiệp đến chuyện ở tông môn"

Giọng nói liền tiếp tục vang lên

" Ta muốn làm gì ngươi quản được sao"

Nhận ra ý khiển trách của Liễu Nhân trưởng lão,Khổng Tú Minh liền thu lại giọng điệu

" đồ đệ...không có ý đó"

Liễu Nhân Trưởng Lão tiếp tục nói" Nói với Nguyệt Trưởng Lão,đứa nhỏ này ta sẽ thu nhận nó làm người kế thừa gia pháp của ta,còn nhiệm vụ của các ngươi phải đem nó tới phủ của ta tại núi Tinh Vân trước tối nay không được chậm trễ"

Khổng Tước Khang nghe tới đây liền không nhịn được mà phản bác" Liễu Nhân Trưởng Lão,ngài rốt cuộc là có ý định gì,dòng máu trong người hắn ta còn chưa chắc là của tông môn sao có thể để hắn nhận đãi ngộ lớn như thế"

Tiếp theo đã không còn âm thanh nào phản hồi Khổng Tước Khang,chờ một lúc vẫn không có phản hồi mặt của cả hai đã đen đi

Khổng Tú Minh lên tiếng" coi như hắn ta mạng lớn,chúng ta phi kiếm tới núi Tinh Vân,đi!!"

Sau đó Khổng Tú Minh đành phải vác Khúc Tử Mặc lên lưng rồi cưỡi kiếm di chuyển

Hai canh giờ sau khi di chuyển đằng trước đã là núi Tinh Vân , nơi này ở trên cao nhưng lại được xây dựng đầu tư,ở xa nhìn vào đã thấy được những mái nhà tinh tế,đầy cấu trúc phức tạp

Tiến lại gần hơn đã có thể thấy một ngôi làng rộng lớn đầy người tấp nập tiếng rao bán trò chuyện khắp nơi,còn có hí kịch,đầy đủ tập tục dân dã

Tiến đến cổng vào làng gặp hai người đang canh giữ cổng ra vào vừa nhìn thấy Khổng Tú Minh liền dừng lại ném Khúc Tử Mặc bất tỉnh xuống mặt đất trước mặt hai tên lính canh và những người dân trong làng đang nhộn nhịp rồi hô lớn



" Nghe đây,ta đến đây để đưa Khúc Tử Mặc cho Liễu Nhân Trưởng Lão nhiệm vụ của ta đã hoàn thành,các ngươi hãy nói cho lão ta biết"

Nói xong hắn ta liền hung hăng quay rời đi,hai tên lính canh nghe xong liền đưa linh lực truyền từ ngón tay đưa lên tai rồi thì thầm gì đó rồi bắt đầu hành động

" Không thấy gì cả"

"...Mệt mỏi quá.."

Trong tâm trí mù mịt Khúc Tử Mặc mơ hồ tỉnh lại,Y cố gắng nhìn xung quanh nhưng khắp nơi đều tối đen như mực,Y cố gắng cử động di chuyển đi tìm kiếm thứ gì đó

một thứ ánh sáng vàng chói đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Y thứ ánh sáng ấy được viên nội đan phát ra ,một cảm giác thân thuộc liền bao chùm lấy Khúc Tử Mặc

"Là nội đan " Khúc Tử Mặc vui mừng cố gắng di chuyển nhanh đến viên nội đan đang phát sáng tinh diệu

*vụt*

" Tiểu tử,mau dậy đi"

đột ngột mở đôi mắt,quang cảnh thực tế liền thay thế màu đen hư ảo,trước mắt Y là một ông lão lớn tuổi,gương mặt đã lão hoá vì tuổi tác mái tóc ông trắng bạch được cột lại gọn gàng,còn có bộ râu dài thêm phần già dặn,ông mặc bộ y phục có phần trang trọng đang chống một cây gậy làm bằng gỗ trầm

Chỉ nhìn cũng có thể đoán lão không tầm thường,nhìn thấy ánh mắt dò xét của Khúc Tử Mặc lão liền nói

" Vừa mới tỉnh,ngươi lại nhìn ta chằm chằm như vậy thật không lịch sự"

Khúc Tử Mặc lúc này dần tỉnh táo,phát hiện bản thân đang nằm dưới nền nhà xung quanh đều không có ai,Khúc Tử Mặc bình tĩnh muốn đứng dậy nhưng chân lại không nhúc nhích

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv