Môi Triết Hạo rất tự nhiên mà chu du từ môi, vành tai đến cổ của Lâm Tư Ân, anh hết cắn tới mút, bây giờ khắp người của cô đều toàn là dấu vết của Triết Hạo để lại.
" Đừng cắn nữa!!... Nhột quá, anh là chó sao?" Lâm Tư Ân không thể chịu nổi kích thích từ Triết Hạo thêm nữa nên đã nhân lúc anh buông tha môi mình, cô liên tục thở dốc lầm bầm mắng anh.
" Ừm!!" Đối với lời mắng kia của cô Triết Hạo cũng chỉ ậm ừ bằng giọng mũi, bây giờ trong lòng anh chỉ hận không thể đem Lâm Tư Ân mà ăn hết vào bụng. Chỉ khi đối diện với cô thì anh mới có những suy nghĩ độc chiếm như vậy.
" Này, anh nghe hiểu em nói gì không vậy? Em là đang mắng anh..."
Lời còn chưa kịp nói hết thì môi Lâm Tư Ân lại một lần nữa bị Triết Hạo chiếm lấy, lần này lưỡi anh càng cuồng bạo hơn không ngừng hút lấy tất cả mật ngọt trong miệng cô.
" Gọi tên anh...!!" Triết Hạo thở hất ra một cái nặng nề, giọng nói trầm xuống đến cực độ. Anh như đáng cố gắng kiềm chế cơn lửa dục trong người mình lại.
" Ưm... Hạo" Lâm Tư Ân mặt đỏ ửng, giọng nói mềm nhũn thỏ thẻ gọi tên anh.
" Ân!! Anh yêu em"
Đây là lần đầu tiên Triết Hạo nghe được Lâm Tư Ân gọi tên mình, đã vậy cả hai người còn đang trong tư thế hết sức ám muội, bây giờ trong lòng anh đang không ngừng dâng lên một cổ cảm xúc ngọt ngào.
Đối với những người phụ nữ khác, việc gọi tên anh chính là một cấm kị. Ngay cả Hồ Khiết Khiết con gái ruột của ân nhân mình thì anh cũng chưa từng cho phép cô ta gọi thẳng tên mình cả.
Nhưng với Lâm Tư Ân thì khác, cô chính là một ngoại lệ của Triết Hạo anh.
Anh cũng chưa từng có suy nghĩ là phải nghiêm túc trong một mối quan hệ nào đó với người khác.
Từ trước tới nay phụ nữ từng lên giường với anh cũng không hề ít, nhưng chỉ chưa đầy một tuần thì Triết Hạo đã nhanh chóng nảy sinh cảm giác chán ghét.
Trong lòng anh thì phụ nữ cũng chỉ như là quần áo mà thôi, cũ thì bỏ!!
" Ừm... Em cũng yêu anh... Hạo!!"
Lâm Tư Ân cũng không ngần ngại mà nói yêu anh. Đây đều là những lời trong lòng mà cô đã muốn nói với anh từ rất lâu rồi.
______
Trong lúc hai người đang bận triền miên cùng nhau, thì cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở toang ra một cách rất mạnh bạo.
" Hạo!!"
" Chết tiệt!! Cậu không sao chứ?"
" Lão đại!!"
Từ bên ngoài cả Lâm Tư Chính, Tiêu Hàn Phong và Tần Thư Bách đều mang vẻ mặt căng thẳng và lo lắng xông thẳng vào phòng.
Trên tay của bọn họ mỗi người đã cầm sẵn một khẩu súng lục, chỉ cần cử động ngón tay nhẹ một cái thì đã có thể lấy mạng được người đang ở trong phòng.
Khi nãy, bọn họ nhận được một tin nhắn qua mail rất đáng nghi nên cả ba đã cùng nhau ra ngoài để tìm hiểu và điều tra xem rốt cuộc tin nhắn đó là đang ám chỉ điều gì. Sau một hồi phân tích thì bọn họ lại phát hiện đó chỉ là một trò lừa của ai đó.
Thật ra bức thư đó chính là Lâm Tư Ân đã gửi, Lâm Tư Chính lúc nào cũng ở cạnh Triết Hạo 24/24. Điều đó rất là bất tiện cho việc cô đột nhập vào phòng anh, vì vậy Lâm Tư Ân chỉ có thể tìm cách để dụ bọn họ đi hết ra bên ngoài mà thôi.
Sau khi biết mình bị lừa thì họ liền tức tốc chạy thật nhanh về phòng để xem xét tình hình của Triết Hạo. Nhưng khi vừa quay lại thì đã gặp mấy tên sát thủ của Thiết bang Xà đang nằm lăn lóc trên đất.
Cả ba người ngay lập tức nhận ra được có mùi nguy hiểm, cứ nghĩ là bên phía Hắc Lăng bang đã biết được thân phận thật sự của Triết Hạo và bọn chúng đã mò đến được đây.
Nhưng thật không ngờ vừa tung cửa chạy vào thì lại gặp được cảnh xuân của hai người đang ân ái trên giường kia.
Triết Hạo cùng với Lâm Tư Ân cũng vì chuyện có người đột ngột xông vào phòng nên cả hai cũng đã giật mình không ít.
" Mẹ kiếp!!"
Triết Hạo tức đến nỗi muốn xì khói, không nhịn được mà phải chửi thề, mấy tên ngốc này thật không biết tốt xấu dám phá hỏng hết chuyện tốt của anh.
" Áhh"
Còn về phía Lâm Tư Ân, ngay sau khi có người bước vào thì cô đã kịp thời nhanh tay với lấy cái chăn kế bên để chùm kín người mình lại. Nên hiện tại bọn họ đó vẫn chưa biết được danh tính của cô
" Chuyện này là sao đây? Tại sao bọn đàn em của Thiết bang Xà lại bị đánh gục ở trước cửa vậy? Và còn người phụ nữ kia là ai?" Tiêu Hàn Phong trợn lớn mắt như không tin được mọi chuyện đang xảy ra.
Bọn họ vừa ra ngoài gần nữa tiếng vậy mà khi quay lại thì đã gặp được cảnh tượng hết sức đặc sắc của tên bạn mình. Còn chưa nói đến việc bọn sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp không biết vì sao lại nằm bất tỉnh ngoài kia, rốt cuộc thì là ai đã khiến bọn họ bị như vậy kia chứ.
" Tại bọn chúng vô dụng, tôi nghĩ cậu nên lập ra một cuộc khảo sát chất lượng để loại bỏ bớt những kẻ vô dụng như này đi!!" Triết Hạo dần dần quay trở lại vẻ điềm tĩnh của mình, nhưng trên người vẫn không thể che dấu nỗi sát khí muốn giết chết ba tên ngốc vừa mới xông vào này.
" Nhưng rốt cuộc là ai đã đánh gục ba tên vô dụng đó kia chứ? Đừng nói là..."
Tần Thư Bách cũng lên tiếng thắc mắc, Triết Hạo vốn đang bị thương ở chân nên khả năng anh ra tay với ba tên kia là không thể nào, huống hồ gì bọn chúng còn là người của mình.
Vì vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất đó chính là người phụ nữ đang cuộn mình trong chăn kia, nhưng cô ta là ai? Tại sao lại có thể một mình mà hạ gục được ba kẻ cao to lực lưỡng như vậy chứ. " Là cô ấy đánh bọn chúng ra nông nỗi như vậy đấy!!" Triết Hạo cao giọng giương giương tự đắc nói, anh vô cùng hài lòng với những chuyện mà Lâm Tư Ân đã làm, trên đời này chỉ có cô mới xứng đáng làm người phụ nữ của anh mà thôi.