Bài hát được nhắc tới trong chương này và khuyến khích mở nhạc khi đọc (đã gắn trên đầu chương wattpad): La Redaction.
Thời Tấc Cẩn tính toán thời gian, thán phục hiệu quả của Liên minh Thủ đô, chỉ trong 4 tiếng đã dò xét cả đại bản doanh?
Lợi hại.
Anh mở tin nhắn riêng, tin nhắn mới nhất từ Heart là 3 tiếng trước, tin nhắn mới nhất từ A567 là 4 tiếng trước.
A567 biến mất, Thời Tấc Cẩn có thể hiểu được, hẳn hắn đã đến Liên minh Thủ đô. Việc liên quan đến Biệt động, có thể xuất hiện với tư cách đại diện hội nghị, A567 có lòng hiếu thắng bẩm sinh thì không thể nào vắng mặt.
Vậy Heart xảy ra chuyện gì?
Thời Tấc Cẩn mở tin nhắn từ Heart. Mấy trăm tin nhắn đầu tiên là báo cáo công việc và các thông tin về nhà xuất bản, sau đó là hơn ba mươi tin nhắn chia sẻ về vụ án quảng trường Liên minh Thủ đô, quan tâm đến Fate rồi dặn dò Fate phải trốn kỹ.
Tin nhắn mới nhất là:
SVIP Heart: [Đệt! Bọn họ dám ban lệnh phong tỏa toàn bộ? Còn định khóa từng khu vực mạng để rà soát nữa? Vc! Nếu anh còn đang ở khu vực Thủ đô, mau tống khứ cái vòng tay trí não đã dùng đi, nhanh chóng xóa ID đăng nhập!]
SVIP Heart: [Không được, kiểm tra khu vực khóa có thể truy ngược lại lịch sử vị trí và dữ liệu mạng trong một năm. Chương trình bất hợp pháp của anh có thể xâm nhập vào kho quản lý trùng khẩu không? Giờ không còn đủ thời gian đăng xuất ID. Anh mau xâm nhập vào trong, thay đổi trạng thái ID trùng khẩu mà anh đã dùng thành 'đã chết' để tạm thời tránh rà soát!"
SVIP Heart: [--xxx.zip--]
SVIP Heart: [Khỉ thật! Cài đặt đi! Nó không phải virus! Phần mềm này chắc chắn có thể xâm nhập vào kho quản lý, thực sự không phải virus!!]
[Mịa anh *** biệt tích rồi à...], đây là tin nhắn cuối cùng của Heart từ 3 tiếng trước. Tin nhắn cụt ngủn, chưa nhắn xong đã mất liên lạc.
Thời Tấc Cẩn suy luận dựa trên nội dung trò chuyện, Liên minh Thủ đô đã gửi lời mời uống trà đến hành tinh của Heart, hơn nữa còn áp dụng biện pháp phong tỏa mạng lưới khu vực lập tức ngay khi đổ bộ.
Thời Tấc Cẩn nhấp một ngụm trà, bình thản đặt ly xuống.
Anh thoát khỏi giao diện chat, mở diễn đàn và trang web Good Morning, Fate.
Đúng như dự đoán.
Trang web ban từ liên quan, diễn đàn liên tục bị xóa bài, ngay cả trang web Good Morning, Fate cũng nhận cảnh báo rồi bị đóng web.
Thời Tấc Cẩn suy ngẫm, Heart bị cưỡng chế cắt mạng, còn trùng cấp cao là fan của Fate đã đóng góp tiền bạc cho trang web này, có lẽ cũng bị mời vào uống trà trò chuyện, trang web bị đóng, giờ không có trùng chủ trì nào ra mặt.
Lúc này cũng chẳng có trùng nào muốn dây vào Liên minh Thủ đô, nhất là khi bọn họ đang nổi điên.
Có điều hành động nổi điên cắn lung tung của Liên minh Thủ đô lần này, chắc chắn sẽ chọc giận những gia tộc cấp cao trung lập khác.
Đến lúc đó, trùng cấp cao điều hành sau trang web Good Morning Fate quay lại, thì trang web sẽ hoạt động trở lại.
Trùng tộc, đặc điểm chính là cứng đầu và kiêu ngạo, càng bị đàn áp, càng muốn phản kháng dữ dội hơn.
Liên minh Thủ đô lục soát toàn bộ, nếu bắt được Fate thì coi như trúng số độc đắc.
Nếu không bắt được thì thảm, vì sẽ trở thành ví dụ điển hình cho nước cờ ngu ngốc trong sách giáo khoa lưu truyền muôn đời.
Thời Tấc Cẩn nhấp một ngụm trà, hỏi hệ thống: "Cậu đã làm gì với mũ Giáng Sinh vậy?"
Hệ thống: "Yêm đã nhét hết điểm IP ảo từng dùng vào mạng lưới hành tinh Liên minh Thủ đô! Nhét bừa một mớ IP đã bỏ vào dữ liệu tài khoản của mũ Giáng Sinh! Kể cả tài khoản bạn bè của cậu ta! Mục đích chính là tung hỏa mù, náo loạn tưng bừng! Liên minh Thủ đô xông thẳng vào nhà Jeanine! Lúc đầu họ tưởng Fate núp nhờ nhà Jeanine!"
"Hahahahahaha anh không biết đâu! Khi họ phát hiện ra tài khoản Fate xuất phát từ vòng tay trí não của mũ Giáng Sinh! Ồ wao! Hahahahahaha biểu cảm của họ! Thay đổi liên tục! Đứng hình luôn! Anh muốn xem video không? Yêm có lén quay lại đó!"
Thời Tấc Cẩn sặc trà.
Ai ngờ thủ phạm khiến Thủ đô ban hành lệnh phong tỏa toàn cảnh lại là nó???
...
Thời Tấc Cẩn suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu tại sao Liên minh Thủ đô lại đi nước cờ mạo hiểm này.
Mọi chuyện chẳng hề phức tạp như anh tưởng, chẳng có mưu kế cao siêu, chẳng có màn đấu trí cân não, chẳng có ẩn ý sâu xa gì cả!
Hệ thống rải IP ảo của Fate khắp mạng lưới Liên minh Thủ đô, rải IP ảo như rải thính dụ cá, chỉ chờ cá cắn câu!
Hệ thống: #cá ơi, cá ơi, mồi câu của ta to như bánh xe tải, mau cắn câu đi nào!#
Vung vãi IP ảo tứ tung như mồi nhử, Liên minh Thủ đô sớm cho rằng Fate là trùng cấp cao, chẳng khác nào vây bắt cá trong ao! Rồi hớn hở hối hả ra lệnh, điều quân tấn công, thẳng tay đập nát nhà mình.
Thời Tấc Cẩn câm nín. Anh chẳng rành tẹo nào về lập trình, chẳng biết tí gì về code, anh không ngờ IP ảo còn có thể dùng như vậy!
Thời Tấc Cẩn hỏi hệ thống: "Cậu chỉ có chút điểm cốt truyện, làm vậy không lo hậu họa à?"
Hệ thống: "Chắc không đâu? Yêm chả đụng gì đến mạng quân sự, chỉ quăng hết vào mạng dân dụng trong khu vực Liên minh Thủ đô thôi mà! 1234... ừm! Toàn là hành tinh cấp cao, yêm không bỏ sót cái nào đâu!"
Thời Tấc Cẩn: ...
Mình đúng là "trúng số độc đắc".
Anh tìm khăn giấy lau áo, quay lại livestream. Vì toàn mạng cấm từ khóa và bài đăng bị xóa, song tối nay phòng livestream của Fate vẫn diễn ra đúng hẹn, trở thành tâm điểm chỉ trong tích tắc!
Bình luận xuất hiện nhanh đến mức Thời Tấc Cẩn không thể đọc hết.
Hệ thống lọc qua hàng trăm bình luận, chọn ra những bình luận xoay quanh vụ án quảng trường và tin tức thời sự, khiến Thời Tấc Cẩn chẳng muốn xem nữa.
Anh cho hệ thống phát nhạc mới làm nhạc nền cho livestream.
Lần này Thời Tấc Cẩn chọn một khúc dương cầm quen thuộc từ ký ức của mình.
Hệ thống thiết lập lại lộn xộn, khúc dương cầm làm nhạc nền có phần đầu nhẹ nhàng, phần thứ hai mạnh mẽ và sôi động, phần thứ ba du dương và kỳ ảo, phần cuối đột ngột thay đổi phong cách, khúc dương cầm kết hợp cello và dàn nhạc, biến đổi nhịp điệu, diễn tấu ra sự căng thẳng, hoang mang, tĩnh lặng và ham muốn của kẻ rình rập.
20:55, livestream bắt đầu.
@Fate: [Câu chuyện được phát sóng trong buổi livestream này hoàn toàn là hư cấu, bao gồm nhiều chi tiết bịa đặt và ảo tưởng. Nếu trong thực tế xảy ra sự kiện tương tự, vui lòng báo cáo ngay với cơ quan và trình báo trùng nguyên mẫu lên cho liên minh.]
Bình luận bay nhanh như chớp: [Cảnh tượng hài hước kinh điển này sẽ trở thành lịch sử đen được ghi vào lịch sử!]
[Nghe hài hước chưa, Fate dặn chúng ta gặp phần tử ngoài vòng luật pháp phải báo cảnh sát kìa?]
[Gì cơ đây là câu chuyện về trùng nguyên mẫu còn sống mà thiếu đạo đức ấy hả!]
@Fate: [Tôi tên là Joshua Warsaw.]
[?]
[Đệt! Giữa lúc gay cấn nhất, anh lại đổi góc nhìn?]
[Wtf! Sao anh lại viết lần đầu tiên ngài Milan chủ động dưới góc nhìn của Warsaw vậy!!]
[Cái gì đây? Lúc viết về Fate đâu thấy bẻ lái đột ngột thế này? Rõ ràng anh rất có ý kiến với trùng cấp cao đặc quyền!]
[Trước khi toàn cảnh bị phong tỏa, Fate bất ngờ chuyển sang viết về Joshua, quá hay, quá hay!]
[Tôi sinh ra trong một gia đình hạnh phúc.
Hùng phụ và thư phụ là kiểu mẫu cho số ít cặp hùng thư yêu nhau sau khi kết hôn thông qua qua hôn nhân sắp đặt.
Họ sinh tổng cộng bốn quả trứng, tôi có ba anh trai, còn tôi là con út.
Năm 1600, gia đình tôi là một điển hình cho gia đình có truyền thống quân ngũ.
Thư phụ giữ chức vụ cao trong Quân đoàn 1, hùng phụ xuất thân từ Quân đoàn 1. Họ kết hôn với nhau, tạo nên một liên minh quân sự hùng mạnh.
Xét về gen, thư phụ của tôi là cấp A đặc quyền tiêu chuẩn, còn hùng phụ là cấp C bậc trung. Theo quy luật kết hợp gen sinh học, con của họ sẽ có cấp gen dao động trong khoảng A-C, thường gặp nhất là B, hiếm gặp nhất là A.
Dẫu vậy, tôi và các anh trai đều có cấp độ gen ổn định ở mức A tiêu chuẩn.
Hùng phụ và thư phụ yêu nhau thật lòng, nên đã tạo ra kỳ tích trong lý thuyết gen bí ẩn.
Cuộc đời tôi như con đường rộng thênh thang.
Nếu muốn lái chiến giáp tung hoành trong vũ trụ, tôi chỉ cần theo đúng quy trình, nhập ngũ, từng bước thăng tiến, cho đến khi trở thành thiếu tướng thống lĩnh, lúc đó mới có thể nắm giữ quân kỳ.
Nếu muốn sống tự do, vậy tôi vào quân đội hưởng chế độ đãi ngộ, đến tuổi thích hợp xuất ngũ thì mua hành tinh ở khu vực của anh trai quản lý, an hưởng sự bảo bọc của anh trai, sống sung sướng với số tiền lương hưu kếch xù và ung dung tự tại tận hưởng cuộc sống.
Khi đủ tuổi liền nộp đơn, liên lạc với một quý ngài trẻ tuổi thuộc Quân đoàn 1, gặp mặt, hẹn hò rồi kết hôn.
Tương lai không hề huyền bí, cũng chẳng nguy hiểm với tôi. Theo thời gian trôi đi, tương lai tươi sáng sẽ là trái ngọt mà tôi có thể dễ dàng với tay hái lấy.
Tôi rất hài lòng với tương lai này.
Tôi lớn lên theo đúng quỹ đạo, các anh trai tôi lần lượt lập gia đình, anh cả và anh hai đều kết hôn với quý ngài trẻ tuổi thuộc hệ thống Quân đoàn 1.
Có điều anh ba của tôi lại kết hôn với một quý ngài bí ẩn đến từ một thế lực mới.
Thế lực này có tên là: Liên minh Hiệp ước Văn minh Cấp cao.
Tôi nghĩ các bạn sẽ quen thuộc với tên gọi khác của nó hơn: Hội đồng Hiệp ước Thủ đô.
Vào năm 1600, khi Liên minh Thủ đô còn yếu thế, một thế lực mới dựa trên nền tảng công nghệ gen và y học tiên tiến. Họ miệt mài nghiên cứu những di sản còn sót lại từ thời giao bang với nền văn minh nhân loại, rồi trong vòng một thế kỷ đã phát triển bùng nổ, nhanh chóng chiếm lĩnh mọi lĩnh vực dân sinh ngoài ngành công nghiệp quân sự, dẫn đến cuộc cải cách khoa học kỹ thuật đời sống mang tính cách mạng cho xã hội trùng tộc.
Lúc bấy giờ, trong mắt phe Quân đoàn, Liên minh Thủ đô chẳng khác gì một thế lực kỳ dị sa đà vào con đường khoa học méo mó. Họ yếu ớt đến mức phải dựa vào Quân đoàn bảo vệ. Tuy có công nghệ dân dụng mới mà họ nghiên cứu phát triển có ích cho trùng tộc, nhưng cũng có công nghệ chỉ lãng phí tài nguyên.
Trong gia đình, hùng phụ và thư phụ có quan điểm hoàn toàn trái ngược về thế lực mới này.
Hùng phụ muốn thử tiếp cận, còn thư phụ lại cho rằng thế lực quân sự mới là con đường lâu dài.
Dẫu vậy, thư phụ không lay chuyển được hùng phụ, mọi mâu thuẫn và bất đồng của họ chỉ kéo dài trong một đêm.
Vậy nên anh ba tôi đã kết hôn với một quý ngài bí ẩn từ thế lực mới này.]
...
[Dù đây là sự kiện lịch sử, nhưng haha! Nghe rõ chưa! Thủ đô ơi! Nói các vị đó! Phát điên đến mức toàn liên sao đều biết mà vẫn chưa bắt được Fate!]
[Lần này đỉnh cao của đá đểu đây rồi!]
[Lịch sử như một vòng boomerang, hôm qua đánh Liên minh Thủ đô, hôm nay vẫn đánh Liên minh Thủ đô, haha!]
[Hoá ra năm xưa ngài Milan lại đứng về phe Thủ đô? Bọn đoán già đoán non trên diễn đàn giờ ngã ngửa, mấy ngàn bài thâm thúy giờ thành mây bay!]
[Fate, anh quả là cao thủ chơi chứng khoán!]
[Thế hệ 2000 nhìn mà phát khóc. Tỷ lệ giới tính năm 1600 còn đỡ hơn nhiều. Bọn họ đến tuổi đăng ký là y như rằng được duyệt!! Cay quá! Đm!]
[Có vấn đề! Tính cách của Joshua này hoàn toàn khác so với Joshua trong góc nhìn của ngài Milan?]
[Khác với cách kể chuyện từ góc nhìn khách quan, Joshua trong góc nhìn của Milan chính là trùng bị tâm thần phân liệt!]
[Có thể, việc Joshua chung chủ trái với đạo đức vào năm 1600 không khác gì việc cậu ta được mời tham dự cuộc họp đẫm máu tại quảng trường Tòa án Thủ đô vào tháng 8 năm 2000. Nhìn vào đoạn mới, rõ ràng Joshua có mối quan hệ cực kỳ tốt với anh trai mình, hiếm khi thấy bốn anh em đều do một thư phụ sinh ra, nhưng cậu ta cũng rất yêu ngài Milan, vậy phải vượt qua rào cản tâm lý trước! Tôi đặt cược rằng cậu ta bị tâm thần phân liệt!]
[Nhắc nhở đằng trước, đứa đăng bài đầy tinh hoa khẳng định chắc nịch đã lật xe chỉ một phút trước. Toàn bộ mười ngàn bài tinh hoa trên diễn đàn đều bị đảo lộn, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.]
...
[Tôi không hiểu nổi.]
...
[Anh bạn à, nói thật là chúng tôi cũng chẳng hiểu nổi anh.]
[Buồn cười quá! Ngài Milan cũng chả hiểu nổi!]
[Ha ha, yêu đương kiểu này là sao? Nhắm mắt bắn đại à?
...
[Gia đình tôi thường kết hợp hôn nhân và chiến công để củng cố vị trí trong quân đoàn. Vào năm 1600, đa số thành viên trong quân đoàn đều là họ hàng nên gây ra cạnh tranh gay gắt giữa đồng tộc.
Kết hôn với quý ngài thuộc phe yếu thế mới sẽ khiến anh ba tôi đánh mất một số lợi thế cạnh tranh.
Liên minh hôn nhân này không chỉ liên quan đến gia tộc của tôi, mà còn có nhiều gia tộc quân sự danh tiếng khác trong Quân đoàn 1. Trong số đó, anh ba là trùng xuất sắc nhất.
Dẫu vậy, các đồng lứa của anh ấy cũng chẳng hề kém cạnh.
Khi cấp độ gen của họ ngang nhau, những trợ lực khác lại càng trở nên quan trọng.
Năm anh ba kết hôn, tôi 19 tuổi.
Hai anh lớn đã đi đóng quân ở các khu vực khác của Quân đoàn 1 từ lâu, nên tôi lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau anh ba như cái đuôi nhỏ.
Tôi chứng kiến rõ sự thay đổi trước sau của anh ấy.
Trước thềm hôn lễ, trong lòng anh ba sôi sục một sự phẫn uất, ánh mắt lạnh lùng và u ám.
Tôi còn trẻ, anh ấy thì trải đời nhiều hơn tôi nên rõ cuộc hôn nhân này sẽ khiến anh ấy mất đi những lợi thế nào trong quân đội.
Tình cảm giữa tôi và các anh trai rất tốt. Ban đầu tôi cùng anh chung lòng căm phẫn, liên tục phàn nàn về quý ngài mới xuất hiện này. Khi ngày cưới đến gần, ngày tháng tương lai cũng dần tan biến, oán giận thành căm ghét, rồi căm ghét thành thù hận.
Nếu tình huống tương tự xảy ra trong gia tộc quân sự khác, vậy anh ba có thể giữ quan điểm công tâm và chia sẻ với tôi rằng:
Lần đầu gia tộc thuộc Quân đoàn 1 và thế lực mới yếu kém hợp tác, thế thì quý ngài này chỉ là một con cờ hy sinh đáng thương. Dù xuất thân cao quý hay sở hữu gen ưu tú, khi trở thành mắt xích trong vòng xoáy lợi ích, cuộc đời anh ta chỉ xoay quanh một mục đích duy nhất, đánh mất cả tự do và tận hưởng hạnh phúc. Trên vai anh ta gánh vác trọng trách của hai phe phái, phải tính toán mọi việc, nhưng riêng bản thân mình lại không được phép tính đến.
Đáng tiếc, anh ba của tôi cũng là một trong những thí nghiệm.
Vậy nên anh ấy không thể công tâm, chỉ có thể thề với hùng phụ và thư phụ, anh ấy sẽ không bao giờ dùng vũ lực làm tổn thương quý ngài ấy.
Thư phụ nghiêm khắc dặn dò: Phải có trách nhiệm, biết nhìn xa trông rộng, phải ra dáng, phải như một binh lính gương mẫu biết nghe lời.
Anh ba không tỏ vẻ gì chỉ nói: "Vâng."
Đợi thư phụ rời đi, tôi rón rén nắm lấy góc áo quân phục của anh: "Không sao đâu anh ba, em có thể ghét thêm, bù cho cả phần anh nữa."
Anh ba im lặng, xoa đầu tôi.
Song, mọi chuyện lại thay đổi quá nhanh.
Sau khi kết hôn, anh ba như biến thành một trùng khác.
Bởi vì liên hôn với thế lực mới, anh không thể phát triển sang các khu vực đồn trú thuộc thiên hà khác của Quân đoàn 1, mà chỉ có thể ở lại khu vực đồn trú của trụ sở chính.
Cấp bậc quân đội ở trụ sở chính đã bão hòa từ lâu, sĩ quan trẻ như đại tá khó lòng thăng tiến.
Sau khi lập gia đình, dường như anh ba đã cam chịu số phận, không còn khao khát theo đuổi con đường vinh quang của quân đội, khai phá biển sao, chinh phục vũ trụ.
Từ đó vị đại tá từng vang danh chiến trường, giờ đây đã dồn toàn bộ tâm huyết vào việc hợp tác với Quân đoàn và thế lực mới là Liên minh Thủ đô. Chàng trai từng tung hoành ngang dọc nay lại tận tụy phò tá cho một thế lực khoa học đang trên đà phát triển.
19 tuổi đầy mông lung.
Khi tôi trải lòng với hùng phụ, bố chỉ mỉm cười xoa đầu tôi: "Đây là sức mạnh của tình yêu. Mà công nghệ mới có gì không tốt? Chẳng phải con rất thích vòng tay trí não sao?"
Không đúng, không phải vậy.
Thư phụ không bao giờ mù quáng đến mức vì tình yêu mà đánh mất cả lòng tự trọng của một dòng dõi quân sự.
Tuy tôi không lên tiếng cãi lại hùng phụ, nhưng trong lòng tôi đã ngầm cho rằng mọi chuyện đều do quý ngài bí ẩn kia gây ra.
...
...
Sinh nhật 20 tuổi của tôi sắp đến rồi.
Anh ba vội trở về để dẫn tôi đi săn.
Kỹ năng chiến đấu và chiến giáp của anh vẫn không hề mai một, bầy dị thú tràn ra từ tổ của thủ lĩnh, nhìn mà da đầu tôi tê dại. Anh không hề e dè, xông pha trong bầy dị thú, chém giết liên tục, những chiếc đầu nguyên vẹn chất thành ngọn đồi nhỏ.
...
Chúng tôi lôi đầu dị thú về bãi tháo dỡ gần khu đất gia đình, anh ba hướng dẫn cách mổ đầu quái thú để lấy nguyên liệu tinh dầu nguyên sinh nguyên vẹn.
Vào năm 1600, lõi năng lượng từ đầu thú dị thường có thể chiết xuất ra nguyên liệu thô giá trị ngàn vàng, nhưng mỗi quân đoàn đều có phương pháp khai thác riêng nên lượng nguyên liệu thô thu được từ cùng loại lõi năng lượng có thể chiết xuất ra 50%, 70%, hoặc 90%.
Nhờ nắm giữ kỹ thuật khai thác dầu mỏ tiên tiến nhất, Quân đoàn 1 đã ngự trị trên đỉnh cao sức mạnh quân sự suốt một trăm năm một cách oai phong lừng lẫy.
...
...
...
...
Mổ xong lõi năng lượng, chúng tôi chui ra khỏi hộp sọ khổng lồ của dị thú, toàn thân bốc mùi hôi thối nồng nặc của xác thối. Hộp sọ lạnh ngắt và trơn trượt của dị thú đã chết khiến tôi cảm giác như đang bò ra từ một vũng bùn lầy.
Tôi vừa bò ra đã ói mửa.
Anh ba còn cười được, anh ấy chẳng thấy hôi gì cả.]
[Đù... Fate, ông gan thật đấy! Tuy đây là phương pháp khai thác dầu mỏ cổ hủ từ năm 1600... Thời hạn bảo mật đã qua lâu rồi, nhưng mà đệt! Sau khi vạch trần sự thật về Liên minh Thủ đô và Tòa án, ông lại bắt đầu khui ra bí mật của quân đoàn ư??]
[Này anh bạn, bình thường trùng sưu tầm là thẻ bài, sách, súng, chiến giáp, còn anh đây sưu tầm là cảm giác thót tim bên bờ vực pháp luật của ba phe hả??]
[Sao vậy? Cái gì? Khoan đã! Tôi xem không hiểu! Phương pháp khai thác này không phải đã hết hạn bảo mật rồi sao? Fate viết ra thì làm sao?]
[Ngốc à! Mười quân đoàn hùng mạnh ngày nay có thể đứng đầu bảng đều nhờ vào phương pháp khai thác 90% năng lượng dầu thô! Tuy phương pháp khai thác kiểu cũ từ 1600 năm trước đã lỗi thời, còn có thể công khai. Thế nhưng có quân đoàn nào sẽ công khai ra không? Chỉ cần nắm vững kỹ thuật khai thác dầu mỏ cơ bản, rồi dốc hết sức nghiên cứu trong năm mươi năm... Mười quân đoàn toàn nhờ cái này mà khởi nghiệp đấy, bro ngẫm kỹ đi!]
[Trời đất! Quân đoàn Tò vò nhét cả cái này vào phụ lục hợp tác nữa ư? Chịu chơi thật đấy...]
Quân đoàn Tò đang âm thầm xem livestream: Cái gì? Tổng tư lệnh của chúng ta hào phóng đến vậy sao?
Chín quân đoàn khác đang âm thầm xem livestream: Cái gì? Tò vò đã khốn cùng đến mức phải bán cả thứ này?! Chẳng khác nào bán rẻ bản thân!
Tổng tư lệnh tò vò đang âm thầm xem livestream: Cái gì?! Không phải! Đậu! Tôi không làm thế!
[Fate viết xong câu chuyện này! Lập tức được hưởng đãi ngộ "xa hoa" của giám sát pháp luật của ba thế lực!]
[Không tới mức đó đâu. Tuy luật cũ không được công khai đầy đủ, nhưng nhiều quân đoàn dã chiến và quân đoàn tầm trung vẫn lấy được cách cũ nếu họ có cách. Hành động này của Fate không đến mức làm phật lòng mười quân đoàn, trái lại còn có thể thu hút một số quân đoàn dã chiến và quân đoàn tầm thấp - trung không có cách nào lấy được cách cũ đến đầu quân.]
[Hay thật, vừa "ăn cơm" trong phòng livestream, vừa tiện tay rinh về vũ khí hạt nhân!]
...
[Sau khi thay một bộ đồ mới, chúng tôi quay trở lại. Anh ba cầm dao bắt đầu lột da đầu dị thú.
Có loài dị thú có hình dạng hộp sọ độc đáo, bộ lông đẹp đẽ. Sau khi lấy lõi năng lượng, nhiều trùng tộc sẽ lột lấy phần da đầu của dị thú để cất giữ.
Vừa tròn 19 tuổi là tôi có thể nhập ngũ. Học cách lột da và lấy lõi năng lượng sẽ giúp con đường tòng quân sau này của tôi suôn sẻ hơn.
Anh ba cẩn thận giải thích cho tôi, anh cầm con dao mổ. Con dao ấy như một phần của cánh tay, sắc bén và chính xác, cắt thịt, lột da, tách gân vô cùng trơn tru.
Tôi theo dõi học tập, ánh mắt của anh ba vô cùng tập trung khiến tôi nhớ đến hình ảnh anh ấy oai hùng khi trở về từ chiến trường.
Tất cả đều do quý ngài bí ẩn kia, ba năm nay anh ba không hề đăng ký nhiệm vụ săn bắn nào nữa, tôi không khỏi cảm thấy tức giận thay.
Tôi hỏi anh ba: "Sao anh không thử xin về lại đồn trú tiền tuyến? Rõ ràng anh vẫn thích đi săn bọn chúng mà, hay là do hùng chủ của anh không cho phép?"
Anh ba không trả lời ngay, mà thong thả bóc ra một mảng da màu hoàn chỉnh và đẹp đẽ, nâng niu trong tay để kiểm tra có chỗ nào bị rách hay hư hại gì không. Mãi một lúc sau, anh ấy mới giải đáp thắc mắc cho tôi.
Anh ấy nói: Anh đã tìm thấy hướng đi mới cho mình. Vẻ đẹp của biển sao vẫn vẹn nguyên, khao khát chinh phục của trùng tộc vẫn mãnh liệt, nhưng mục tiêu hiện tại của anh là con đường rộng mở dẫn đến tương lai.
Tôi vẫn không hiểu.]
...
[Nhưng chúng tôi hiểu.]
[Sau khi anh của Joshua kết hôn, có lẽ đã dành thời gian nghiên cứu kỹ về lịch sử phát triển khoa học kỹ thuật phục vụ đời sống của Liên minh Thủ đô. Từ đó, anh quyết định chuyển hướng sang lĩnh vực này và nỗ lực phát triển. Vùng biển sao bao la rộng lớn vĩnh viễn là chốn vô tận, thời gian và tài nguyên nơi đây vô hạn. Có điều Liên minh Thủ đô mới chỉ thành lập được hơn mười năm. Nếu lúc này gia nhập và chia sẻ lợi ích, sau một trăm năm, dòng họ Warsaw hoàn toàn có thể sánh ngang với gia tộc và Tòa án cấp cao đặc quyền của Liên minh Thủ đô, thì giờ gia tộc quân sự suy yếu đã có quyền thế ngang nhau.]
[Fate đào đâu ra thông tin về quá trình khởi nghiệp của gia tộc thượng lưu nào vậy...]
[Cần gì phải đào sâu? Ba gia tộc quyền lực nhất Liên minh Thủ đô đều bắt đầu từ đây.]
[Thì ra là vậy! Mọi thứ đều xuất phát từ quân đoàn!]
[Đệt, bốn bỏ năm lên thì Liên minh Thủ đô và Quân đoàn làm thông gia trong truyện à?]
...
[Nhà máy lọc dầu khí thiên nhiên của gia đình tọa lạc không xa khu nhà chính. Đứng cao lên một chút là đã có thể trông thấy tòa lâu đài nhỏ của gia đình. Anh ba ngoảnh đầu nhìn về phía xa, tôi nhìn theo hướng anh ba đang nhìn, ở nơi xa tít tắp tầm mắt là một tòa tháp đen.
Bên trong tòa tháp đen là hùng chủ của anh ba.
Tôi chưa từng gặp quý ngài ấy.
Lễ cưới của anh ba diễn ra tại tháp đen. Lúc ấy, những bảo an đi theo Liên minh Thủ đô vây quanh dưới chân tháp, họ nhìn chằm chằm mọi trùng bằng ánh mắt sắc như dao, chỉ cho anh ba và phụ huynh vào, còn thân thích họ hàng đều bị chặn lại.
Tôi cũng bị chặn ở ngoài, đúng là nực cười!
Lúc đó tôi không hiểu hàm ý sâu xa trong lời nói của anh ba, tôi chỉ nhất mực tin rằng chính quý ngài bí ẩn kia đã ngăn cản anh ba đi xa.
Hình ảnh của quý ngài bí ẩn trong lòng tôi ngày càng xấu đi, còn phủ lên một tấm màn kỳ dị và huyền bí.
Anh ba tôi kiêu ngạo đến mức ngạo mạn.
Ngạo mạn đến mức trở nên ngông cuồng.
Theo tôi điều đó hoàn toàn bình thường, với gen di truyền xuất sắc của gia đình tôi, không chỉ riêng anh ba, mà cả anh cả và anh hai cũng có đủ quyền để kiêu ngạo.
Chẳng ai ngờ rằng, một trùng đực như vậy lại dễ dàng khiến anh ba tôi từ bỏ lý tưởng nửa đời, chuyển sang dốc sức cho một sự nghiệp tầm thường.
... Đúng là khó tin.
...
Buổi trò chuyện hôm ấy dang dở. Vài năm sau, tôi nhập ngũ theo lệnh điều động đến đồn trú ở một khu vực khác.
Đúng như dự đoán của tôi, tương lai của tôi rộng mở, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Suốt bao năm qua, tôi dồn hết tâm huyết vào vũ trụ bao la, nhưng không vì thế mà cắt đứt liên lạc với anh trai. Cứ vài tháng, bốn anh em lại gọi video cho nhau vài lần.
...
Khi tôi 25 tuổi, con của anh cả và anh hai đã cao ngang tôi, vậy mà anh ba vẫn chưa có trứng.
Có một lần gọi video, tôi nhắc đến chuyện đó.
Anh ba lảng tránh đề tài, không muốn nói sâu.
Sự việc này lại làm dấy lên ngọn lửa phẫn nộ và căm ghét đã nguôi ngoai từ lâu.
Hùng phụ và thư phụ yêu thương nhau đậm sâu, những quả trứng họ sinh ra đều mang gen di truyền hoàn hảo của cả hai.
Dẫu vậy, tôi cũng từng chứng kiến những hùng thư dù đã chung sống hơn mười năm nhưng vẫn chưa có con do nguyên nhân tự nhiên.
Nếu trùng đực không hề có tình cảm với trùng cái, dù đã nhiều lần da kề da, kết hợp tinh trùng và trứng thì trùng cái cũng không thể sinh ra trứng thụ tinh tự nhiên.
Những trùng cái không được trùng đực ưa thích này vẫn có khả năng sinh sản và trải qua quá trình đẻ trứng. Có điều quả trứng tự nhiên này không thể nở thành con non mà chỉ là quả protein có vỏ.
Trước tình huống này, trùng cái chỉ có thể dùng phương pháp sinh sản khác, đó là tiêm tinh trùng trực tiếp.
Nhờ công nghệ tiên tiến, tinh trùng được bảo quản lạnh có thể sử dụng cho việc thụ tinh. Sau khi tiêm vào cơ thể, trùng cái chỉ cần mang thai trong ba tháng là có thể lấy phôi trứng ra khỏi cơ thể và ủ trong lồng ấp.
Phôi trứng thiếu pheromone trấn an từ râu thần kinh ở đuôi của trùng đực tiết ra nên có khả năng cao sẽ nở thành trùng cái. Khả năng nở thành trùng đực rất thấp, chỉ có thể xảy ra do may mắn.
Sao trùng đực đó dám làm vậy!
Sau khi cướp đi tương lai của anh trai tôi, anh ta còn muốn tước đi quyền sinh sản của anh ấy! Anh ta muốn giam hãm anh trai tôi, buộc anh tôi phải chọn thụ tinh nhân tạo dù đã có hùng chủ?!
Thật là nhục nhã!
Tôi tức giận tột cùng.
Dẫu vậy, ba năm qua, anh ba tôi ngày càng bị quý ngài bí ẩn kia chi phối. Sau này, mỗi lần tôi đề cập đến chuyện này, anh ấy đều né tránh hoặc là nghiêm túc cảnh cáo tôi không được hỏi nhiều.
Lần nghiêm khắc nhất, anh ba gầm lên với tôi.
Từ ấy tôi thấy bị tổn thương nên không còn liên lạc với anh ba trong hai năm kế tiếp.
Lúc đó trong đầu tôi chỉ có ý nghĩ: Anh cút đi! Chết quách trong tay trùng đực kia đi! Bị thế lực yếu hèn kia hút cạn năng lực và máu, biến thành con rối cho chúng! Rồi tôi sẽ nhổ toẹt vào mộ của anh!
...
Ở tuổi 27, tôi đã trở thành một thiếu tướng.
Giờ bả vai tôi đã rộng lớn ngang anh ba, sức vóc cường tráng chẳng kém gì.
Anh ba vẫn mang quân hàm đại tá, mãi chôn chân trong dĩ vãng, sống uổng phí cuộc đời.
Nghe anh cả nói, thế lực mà anh ba tham gia đã trở thành một cơn bão mới, sắp sửa mang theo thay đổi khoa học quét qua tương lai, anh ba sắp thành một trùng đặt nền móng cho một lĩnh vực.
Tôi chẳng coi trọng chuyện này.
"Cơn bão mới?"
"Cơn bão mới này có đủ sức chống lại hàng tỷ dị thú? Hay nó có thể đánh lui bầy dị thú, chiếm lấy lãnh thổ rộng lớn cho chủng tộc của chúng ta không?"
Trong bốn anh em, tôi là ngôi sao mới nổi. Trong toàn hệ thống Quân đoàn 1, chỉ có số ít quân thư dưới 30 tuổi đạt quân hàm thiếu tướng, mà tôi là một trong những trùng mới được thăng hàm.
Trên đường tôi bước, gió xuân như muốn rẽ lối chào đón. Tuổi trẻ rực rỡ, con đường tương lai rộng mở, chỉ cần vươn tay là có thể bắt lấy cả bầu trời đầy sao.
Tôi một thanh niên 27 tuổi, nhìn vào sự nghiệp của anh ba, không khỏi khinh thường: "Hão huyền như lâu đài cát ven biển, trông thì kiên cố, nhưng chỉ cần sóng vỗ nhẹ cũng tan biến trong tích tắc."
"Liên minh Hội đồng Văn minh Cấp cao? Lòe thiên hạ à."
Nhận thức này vô cùng phổ biến trong hệ thống quân đoàn thời bấy giờ.
Mãi đến năm 1790, Liên minh Thủ đô mới chính thức thoát khỏi phụ thuộc và độc lập hoàn toàn. Trước thời điểm đó, họ buộc phải dựa vào sự bảo vệ về mặt quân sự từ phe Quân đoàn. Trong mối quan hệ hợp tác này, Liên minh Thủ đô như chư hầu của phe Quân đoàn.
Năm tôi thăng hàm thành thiếu tướng, tôi vẫn chưa liên lạc với anh ba.
Sang năm sau, tham vọng bành trướng của hệ thống quân đoàn cuối cùng cũng gặp phải chướng ngại.
Đại quân trùng tộc không ngừng xuyên thủng hành tinh chủ của thiên hà dị thú thì vẫn chưa thỏa mãn, mà tiếp tục mở rộng ra bên ngoài. Vô số xác dị thú bị chặt đầu đổ ra biển sao, biến thành rác thải vũ trụ.
Xác chết của những dị thú chứa đựng năng lượng tinh túy chất đống trôi nổi, dẫn đến biến đổi kinh hoàng. Trong một khoảng thời gian, xác chết của chúng lây nhiễm biến đổi lẫn nhau, năng lượng tinh túy không bị quân đoàn thu gom hết đã bùng nổ, xé toạc chiều không gian của thiên hà dị thú, tạo thành một điểm nhảy hố đen không thể đóng, không thể kiểm soát, không thể phá giải.
Cánh cổng lỗ đen xuất hiện.
...
Cánh cổng lỗ đen mới hình thành trở thành nơi sinh sản mới cho lũ dị thú, vị trí xuất hiện của nó vô cùng nguy hiểm với trùng tộc, nằm ngay trên tuyến đường hàng không liên sao quan trọng mà trùng tộc thường xuyên qua lại.
Cuộc chiến bảo vệ ập đến đột ngột, khiến ai cũng không kịp trở tay.
Toàn bộ Quân đoàn 1 của trùng tộc xuất kích toàn lực, mọi quân thư đang trong thời gian tại ngũ đều bị điều động, kể cả lực lượng bảo vệ căn cứ chủ lực ở hậu phương.
Trên chiến trường, tôi gặp được anh ba.
...
Quan hệ vốn xa cách của chúng tôi, bỗng dịu hơn sau trận chiến bất ngờ này.
Từ năm 5 tuổi, khi trải qua giai đoạn biến thái đầu tiên của trùng tộc, tôi đã ấp ủ giấc mơ được cùng các anh trai kề vai sát cánh chiến đấu trong vũ trụ bao la.
Anh cả, anh hai và tôi có binh chủng khác nhau, chỉ có anh ba là binh sĩ chiến giáp mới có thể cùng tôi thực hiện giấc mộng này.
Sau khi cùng anh ba trải qua trận chiến, mâu thuẫn nhỏ nhặt do cãi vã tan biến như tuyết tan, chúng tôi lại thân thiết như ban đầu.
Dù đã làm lành, nhưng tôi vẫn muốn chọc ngheo anh ba vài câu.
Lúc ấy tôi còn trẻ đã là ngôi sao nổi tiếng, tương lai rộng mở, hình ảnh anh ba mạnh mẽ và sắc bén trong ký ức là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời của tôi. Kiêu căng ngạo mạn nảy nở trong thân xác trẻ trung, khiến tôi như gai nhọn, có lý thì không buông tha.
Tôi giễu anh ba: "Đánh xong trận này, anh lại vội vã quay về quấn quýt bên quý ngài đó à?"
Anh ba không giận, chỉ lườm tôi rồi nói: "Trẻ con không gia đình thì im đi."
Tôi cười mấy tiếng: "Dù có kết hôn với quý ngài, em cũng không biến thành con chó ngoan nghe lời như anh".]
[Hả?]
[Ngài Milan: Hả?]
[Joshua trong thị giác của ngài Milan: ...]
[Thật muốn xem hai trạng thái của Joshua gặp mặt, cãi lộn gay gắt rồi lao vào đánh nhau!]
[Chó ngoan nghe lời, cậu đang giới thiệu bản thân hả?]
[Nhưng Joshua lúc này thực sự rất ngông... dám nói Liên minh Thủ đô là...]
[Thế nhưng cậu ta có đủ năng lực. Thiếu tướng năm 1600 không giống với bây giờ. Khi đó, quân đoàn vẫn còn là hệ thống quân đoàn, toàn bộ trùng tộc phân chia thành 10 hệ thống chính. Nếu so sánh với thời đại ngày nay, Joshua 28 tuổi đã đủ khả năng trở thành tổng tư lệnh của một quân đoàn cấp cao.]
[Ngay cả ở thời đại hiện tại, một tổng chỉ huy 28 tuổi vẫn là một tài năng khiến trùng phải trầm trồ nể phục.]
[Nếu cánh cổng lỗ đen không xuất hiện bất ngờ, thì thế giới hiện tại chỉ có một tiếng nói duy nhất, đó là của Quân đoàn.]
[
Sau bao năm xa cách, anh ba đã thay đổi nhiều trên chiến trường.
Nét lạnh lùng, ít nói ngày nào đã biến mất mà trở nên hài hước dí dỏm.
Sau này, tôi nhận ra đây là hình ảnh chuẩn mực dễ tiếp cận quý ngài nhất, cũng đủ chín chắn, khéo léo và thích hợp để sinh tồn trong môi trường nguy hiểm có nhiều phe phái tranh giành quyền lực.
Nhìn anh lúc này, tôi chỉ thấy bực bội và khó chịu. Sao anh lại thay đổi đến mức này? Sao anh có thể biến thành bộ dạng thế này?
Trời ạ, linh hồn của anh cũng bị thay đổi rồi sao? Quá kinh tởm!
Tôi cảm thấy khó tin, ghê tởm, chấn động lại phản cảm: "Anh hoàn toàn bị tha hóa, những thứ công nghệ tầm thường mà đám yếu đuối ưa thích có gì tốt chứ! Nếu không có quân đoàn bảo vệ, bọn họ chẳng dám khám phá sâu trong biển sao!"
Tôi gắt gỏng: "Anh thừa nhận đi! Anh trở nên ngu ngốc vì bị một trùng đực mê hoặc... Trở nên ngu xuẩn! Anh không biết mình đã từ bỏ điều gì đâu! Họ là cái thá gì mà đòi sánh ngang với quân đoàn biển sao?!"
Anh ba nhìn sâu vào mắt tôi: "Joshua, em vẫn chưa trưởng thành."
Bất chợt, tôi đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn anh ấy: "Anh nhìn bộ dạng hiện tại của tôi mà nói lại câu đó! Nhìn quân hàm của tôi! Theo quân luật, anh còn phải quỳ xuống chào tôi!"
Anh ấy bật cười.
Tôi tức muốn điên lên, thế mà anh ấy vẫn cười được: "Rất tốt, thiếu tướng Warsaw tài ba, tôi sẵn lòng cống hiến cho ngài!"
Chỉ một câu của anh ba khiến câu nhấn mạnh của tôi yếu ớt như tiếng của một đứa con nít.
Tôi bực tức, đá mạnh vào tường, thủng ra một lỗ lớn. Tiếng động lớn khiến lính canh bên ngoài phòng liên tục hỏi han trưởng quan đã xảy ra chuyện gì?
Tôi mắng binh lính kia, chỉ vài câu đã khiến cậu ta co rúm lại, thậm chí còn nín cả thở.
Anh ba cười lớn: "Còn tưởng em đá anh chứ."
Tôi lườm anh ấy, khoanh tay không nói lời nào.
Thôi bỏ đi, nếu thực sự đá anh ấy, tối đến hùng phụ gọi điện tra hỏi tôi mất. Anh ba đã bị mài mòn mất tinh thần của một chiến binh, mà còn học những mánh khóe đáng ghét.
Đến đây chẳng còn gì nói nữa, anh ba bước tới vỗ vai tôi, nói với tôi:
"Lớn nhanh lên nào, Joshua."
"Chờ đến lúc đó, khi em trải nghiệm khoảnh khắc ấy thì em sẽ hiểu thôi."
Giọng anh ba nhẹ tênh và hồ hởi, anh ấy thực sự rất vui: "Cái cảm giác đó, không thể diễn tả thành lời. Em sẽ cảm nhận được từ cơ thể, suy nghĩ, ngón tay và bộ não của em sẽ chỉ cho em phải làm gì."
Đó là lần cuối cùng chúng tôi trò chuyện.
Lời cuối cùng tôi dành cho anh ba là: "Anh... cút đi!"
...
Ngày gặp lại, anh ba chỉ còn lại hình hài lạnh ngắt trong chiếc túi liệm.
Nước da tái nhợt, không còn chút uy hiếp nào như xưa khiến tôi cảm thấy xa lạ vô cùng.
Trận chiến bảo vệ cánh cổng lỗ đen là một cuộc chiến trường kỳ.
Lẩn quẩn ở hậu phương, giao du với nhiều phe phái mà không rèn luyện võ nghệ, ắt sẽ khó tránh khỏi cái chết.
Tôi đã từng nghĩ về chuyện này.
Cái chết đối với trùng tộc chẳng hề xa lạ, cũng chẳng đáng sợ.
Chết trong chiến tranh là vinh quang nhất.
Vì cùng chiến đấu trong một khu vực với anh ba, nên sau khi anh ấy hy sinh thì tôi là trùng đầu tiên nhận được báo cáo và thông báo.
Trước khi lật mở trang báo cáo, tôi cố gắng giữ cho tâm trạng mình ổn định. Bao nhiêu năm qua, tôi đã tiễn đưa không ít đồng đội, nên cũng có kinh nghiệm lo liệu hậu sự cho họ.
Tôi lo hùng phụ sẽ đau buồn vì hay tin anh ba qua đời mà nhập viện.
Tôi đành báo tin cho thư phụ trước, nhờ ba báo lại cho bố.
Thư phụ nhắn tin mắng tôi là chó con.
Tôi tặc lưỡi.
Chó lớn chửi chó con, đúng là tự vả.
Tôi đi gặp anh ba lần cuối. Nhà xác rất lạnh, không chỉ có một trùng.
Thật bi thảm, có gia cảnh tốt đẹp như vậy nhưng cuối cùng lại chung nhà xác với kẻ tầm thường.
Giờ đây tôi đã là thiếu tướng, địa vị cao quý, danh tiếng vang dội.
Tôi vẫn không quên lời anh ba từng chê bai tôi trẻ con, chưa đủ chín chắn.
Tôi mang quân hàm thiếu tướng, tôi chẳng ngại dùng lời lẽ thô tục nhất mắng anh ấy.
"Ngu xuẩn."
"Ngu xuẩn, ngu xuẩn, ngu xuẩn."
"Ngu xuẩn bị trùng đực mê hoặc từ bỏ tiền đồ."
"Ngu chết đáng đời."
Tôi mắng chửi một hồi mà chẳng thấy hả hê gì.
Hồi trước, mới hé răng nói được một từ đã ăn ngay bạt tay trời giáng của anh ba, khiến mắt tôi choáng váng, ù tai ù mắt.
Tôi đứng bên cạnh anh ấy, lật giở bản báo cáo khám nghiệm tử thi, định bụng xem thử nguyên nhân cái chết của anh ấy là gì, rồi mỉa mai vài câu.
...
...
Tôi không thể tin nổi vào mắt mình.
Ngọn lửa giận dữ bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết, thiêu rụi lý trí trong căm hận tột cùng, ngay cả hơi lạnh nhà xác cũng chẳng thể làm tôi nguôi ngoai.
Anh trai tôi, dù đã hy sinh vẫn mãi là một chiến binh.
Cái chết của anh, không ngờ lại do không được điều trị tâm lý trong thời gian dài, chiến đấu quá sức trên chiến trường, dẫn đến mất lý trí lao ra khỏi đội hình mà bỏ mạng.
Hùng chủ của anh ấy đang làm gì?
Trùng cái sinh ra đã có thể chất cường tráng, hung hãn, phản xạ nhạy bén và ý chí chiến đấu bẩm sinh, song những đặc điểm này cũng khiến họ khó kiểm soát cảm xúc khi trưởng thành, dẫn đến hành vi bốc đồng, khó giữ bình tĩnh và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Trùng đực hỗ trợ cho trùng cái, có râu thần kinh trong móc đuôi tiết ra hormone có tác dụng trấn an trùng cái. Đây là thần dược tự nhiên dành cho trùng cái.
Hùng thư trời sinh một đôi, điều này được thể hiện qua mọi phương diện.
Đến năm 1600, quân đoàn đã có một hệ thống hoàn chỉnh để phục hồi tinh thần sau chiến tranh, tập trung vào khoa học y tế và sử dụng máu của quý ngài trùng đực làm nguyên liệu chính cho các loại thuốc chủ chốt.
Tuy vậy chế độ phúc lợi này chỉ dành cho những quân thư đã từng ra trận phục vụ cho quân đoàn.
Anh trai tôi từ khi kết hôn, ngoại trừ trận chiến bảo vệ cổng lỗ đen lần này thì đã lâu rồi không tham gia chiến trường lớn nào.
Có điều, chắc chắn anh ấy đã thực hiện nhiều nhiệm vụ bảo vệ khác.
Hiện nay phe Liên minh Thủ đô cần Quân đoàn bảo vệ để tiến sâu vào vũ trụ, anh ba lại dốc toàn lực cho kế hoạch ấy. Trong suốt tám năm qua, chắc hẳn anh ấy đã thực hiện nhiệm vụ hộ tống vô số lần để bảo vệ cho thế lực rác rưởi này.
...
Nhiệm vụ bảo vệ chỉ là điều khoản đi kèm hợp đồng, không được tính là xuất chinh cùng quân đoàn, vì vậy anh tôi không thể dùng phòng phục hồi của quân đoàn.
Hùng chủ của anh đang làm gì? Rốt cuộc anh ta căm ghét anh tôi đến mức nào?
Tám năm rồi, trùng đực này không hề trấn an cho anh tôi lấy một lần...?
Sao anh tôi có thể chiến đấu ở tuyến đầu khi đang chịu áp lực tinh thần vô cùng lớn?
... Trùng đực này rốt cuộc đang làm gì?
... Anh ta đang làm trò quái gì đây?
Tôi không thể tin nổi khi nhìn xuống thi thể anh trai mình.
Hùng chủ của anh không hề quan tâm đến sức khỏe tinh thần của anh, vậy anh không thể dùng quan hệ của mình để mở một phòng hồi phục à?
Anh cả nói, anh sẽ trở thành cơn bão tương lai, vậy sao anh lại không thể mở nổi một căn phòng hồi phục?
Giọng của hùng chủ vang lên từ sâu trong ký ức: Đây là sức mạnh của tình yêu.
Tôi nhìn chòng chọc vào thi thể của anh trai như đang nhìn một con quái vật.
Anh yêu trùng đực kia đến mức... ngay cả máu của trùng đực khác cũng không muốn tiếp nhận?
"... Điên cả rồi."
Tôi rời khỏi nhà xác.
...
Trận chiến bảo vệ cánh cổng lỗ đen kéo dài dai dẳng.
Các quân đoàn không ngừng tăng cường lực lượng cho tiền tuyến, đảm bảo chiến trường chính luôn có đủ hỏa lực và quân đội.
Nhờ sự hỗ trợ mạnh mẽ từ hậu phương, chiến tuyến vững vàng như thép, đơn xin phép nghỉ của tôi đã được thông qua.
Tôi tức điên rồi.
Tôi chưa bao giờ tức giận như vậy trong đời.
Tối hôm đó, tôi không chần chừ nộp đơn xin nghỉ phép để trở về hậu phương. Bắt chuyến tàu siêu tốc, trong vòng 6 tiếng con tàu đã vượt qua 12 điểm lỗ đen. Tôi gần như kiệt sức vì cố gắng chịu đựng giới hạn sinh lý của bản thân để trở về.
Chân vừa chạm đất, tôi đã nôn thốc nôn tháo, nhưng lòng căm phẫn như dầu thô cuộn trào trong tôi, khiến tôi gượng dậy ngay sau khi nôn xong, rồi hối hả lao về nhà.
Tôi muốn giết trùng đực kia.
Anh ta dùng cách thức nhục nhã nhất hủy hoại anh hùng mà tôi luôn sùng bái từ tấm bé.
Tôi muốn giết anh ta.
Tôi muốn giết anh ta.
Tôi muốn giết anh ta.
Mỗi dây thần kinh trong não tôi đều bị ý nghĩ này chiếm cứ.
Năm ngoái thư phụ bị điều động rời khỏi lãnh địa gia tộc, hùng phụ theo quân đội.
Anh cả và anh hai đều không ở hành tinh của gia tộc.
Bắt đầu từ năm ngoái, chỉ còn anh ba và hùng chủ sinh sống trên hành tinh của gia tộc.
Bây giờ trong tòa thành của gia tộc chỉ còn lại trùng đực này.
Giữa cơn điên, tôi vẫn giữ được bình tĩnh vạch ra từng kế hoạch chi tiết. Qua ngần ấy năm, tôi đã gầy dựng được một đội ngũ riêng, một mạng lưới quan hệ và một chỗ dựa vững chắc.
Làm giả một thông báo tử vong hợp pháp không hề khó khăn.
Lý do tôi xin phép về nhà là để chịu tang, nên tôi đặc biệt mặc bộ quân phục nghi thức của cấp tướng. Thế nên những trùng bảo vệ an ninh của gia tộc không hề phát hiện ra điều bất thường của tôi.
Mãi cho đến khi tôi rảo bước đến tòa tháp đen, chưa kịp tháo gỡ khẩu súng lục trang trọng mang theo bên mình, thì thư bảo vệ đã từ cảnh giác chuyển sang hoảng sợ.
Bọn họ hoảng sợ cũng đúng.
Một đám cấp B bậc cao chẳng thể nào ngăn cản nổi một cấp A đặc quyền đang phẫn nộ.
Đến bao nhiêu tôi giết bấy nhiêu.
Trái với dự đoán, bọn thư bảo vệ này không hề lùi bước. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt nhưng bọn họ vẫn nhất quyết chặn trước mặt tôi, ngăn cản tôi mang vũ khi lên tháp.
Anh tôi nuôi một bầy chó ngoan.
Tôi không giết bầy chó này, chỉ đánh bất tỉnh hơn nửa.
Thư bảo vệ ngã xuống từng trùng một, tiếp theo là tôi tớ hầu cận. Bọn họ quỳ rạp trước mặt tôi, tạo thành một tấm thảm bằng xác thịt, cố gắng kìm nén tiếng nài nỉ, van xin tôi rời đi.
Tôi đi, không bao giờ trở về chốn này nữa, nhưng trước khi đi, tôi phải giết trùng đực kia.
Dù bọn họ cố gắng ngăn cản, tôi vẫn mở được cánh cửa căn phòng trên đỉnh tháp. Bên trong là một phòng ngủ xa hoa tráng lệ đến mức tĩnh mịch đến nghẹt thở.
Lộng lẫy đến mức tôi còn tưởng mình lạc vào cung điện nào đó.
Một toán tôi tớ ùa đến, quỳ mọp xuống trước chân tôi, liên tục dập đầu, khẩn thiết cầu xin tôi rời đi.
Tôi không chút động lòng, dẫm lên thân thể họ tiến vào, tiếng xương gãy vỡ vang lên rùng rợn.
Sâu trong phòng ngủ có một chiếc giường.
Xa hoa tột bậc, giường bốn trụ thả rèm, khi tôi bước vào nhìn, còn tưởng là một chiếc lồng đen.
Tôi rút khẩu súng lục, đây là khẩu súng lục lễ nghi, hình dáng tuyệt đẹp, chỉ có thể chứa một viên đạn.
Đối phó với một trùng đực cũng đủ rồi.
Tôi bước từng bước tiến đến, tiếng ủng chiến vang lên dồn dập lạnh lùng trên mặt đất,
Bên trong màn trướng, tiếng sột soạt của của chăn mền khẽ vang lên.
Trùng đực kia đã tỉnh.
Trừ khi anh ta bị điếc, nếu không thì tiếng ồn lớn vậy mà không tỉnh mới là chuyện lạ.
Tôi vén màn che giường, ga giường đen, tóc trùng đực cũng đen, chăn đắp trên người cũng đen.
Khi ấy tôi bị cơn tức giận che mờ lý, không nghĩ gì khác mà vươn tay vào mớ đen sì đó, nhanh chóng tóm lấy vai trùng đực kéo anh ta đứng dậy.
...
Tôi sững sờ.
Anh ta nhẹ hơn tôi tưởng nhiều, tựa như một nắm bông vải.
Tôi lôi anh ta ra khỏi chăn, định nhìn rõ mặt rồi lên đạn kết thúc mọi chuyện, nhưng anh ta quá nhẹ.
Khi tôi kéo mạnh, anh ta va vào lòng ngực tôi, chăn mềm trượt khỏi người.
Tôi thấy đôi chân của anh ta.
Áo ngủ màu ngà, đôi chân trắng nhợt yếu ớt lê lết trên chăn, lớp lụa mỏng manh phủ lên bắp chân, khiến hai chân khép chặt trông như đuôi cá chết.
Chiếc đuôi ẩn hiện dưới lớp áo ngủ lọt vào tầm mắt tôi. Trùng đực giật mình tỉnh giấc, hơi thở gấp gáp, bàn tay siết chặt tua rua trên quân phục của tôi, nhưng chiếc đuôi vẫn bất động.
Tức thời, tôi hiểu ra tất cả.
Trùng đực này là một kẻ tàn phế.
Từ phần eo trở xuống hoàn toàn tê liệt thần kinh.
Thế nhưng cơ bắp ở hai chân kia không teo tóp, vì được bảo dưỡng nên săn chắc và đầy đặn như một trùng bình thường.
Cơn giận của tôi không thể nói là tan biến hoàn toàn, mà giống như cỗ máy rỉ sét bị kẹt cứng.
Lúc này trùng đực này tựa đầu vào hõm cổ tôi, hơi thở nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn, không chút nghi ngờ hay sợ hãi, bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, dập tắt những cảm xúc mãnh liệt trong tôi.
"Hôm nay em hơi thô lỗ."
"Có chuyện gì xảy ra bên ngoài sao?"
Trước đó tôi tức giận nóng đầu, kéo mạnh anh ta dậy. Trùng đực va vào lòng tôi, giờ đây cả hai áp sát vào nhau rất gần.
... Gần đến mức, lúc anh ta nói chuyện, hơi thở và môi lướt qua tuyến thể bên cổ tôi hệt như đang hôn.
"Jos?"
...
...
Tôi và anh ba chỉ cách nhau 5 tuổi. Chúng tôi có ngoại hình rất giống nhau, chỉ khác nhau ở màu mắt.
Mắt anh ấy là màu lục còn tôi là màu lam.
Hùng phụ rất thích trùng hợp di truyền này, nên đã đặt tên tôi là Joshua, tên gọi thân mật và biệt danh của tôi với anh ba có cùng một cách phát âm.
Sự trùng hợp này thật kỳ diệu, anh ba cũng rất thích. Tôi coi anh ba như một kiếp trùng khác của mình, hệt như tôi đã sống vẻ vang hai lần trên đời này.
Cũng bởi vậy, tính cách anh ba thay đổi khiến tôi tức giận vô cùng, nhưng bây giờ sự thật hiện tại lại như vậy.
Một kẻ tàn phế làm sao có thể khống chế được anh trai kiêu căng ngạo mạn của tôi.
Ánh mắt tôi ngưng lại di chuyển từ đôi chân vô lực của anh lên, trông thấy bàn tay trắng ngần tương tự, dừng lại trên mái tóc đen rối bờ trên vai. Mái tóc mượt mà tựa gấm, rạng rỡ vẻ đẹp được chăm sóc kỹ lưỡng.
Tôi nhìn vào gương mặt anh ta, thấy đôi mắt đen vô hồn ẩn dưới hàng lông mày hơi nhíu lại.
Môi anh ta tái nhợt, đường viền môi rõ ràng và có một vết sẹo nhỏ mờ mờ dưới môi.
Mọi thứ trên giường đều đen, chỉ có anh ta là trắng, làn da trắng ngần và áo ngủ tông trắng.
Anh ta tựa đầu lên vai tôi, thả lỏng, yếu đuối và tin tưởng.
Giọng của Josko Warsaw vang lên từ trong sâu thẳm ký ức, hân hoan thuật lại một lời nguyền rủa:
Khi thời khắc ấy đến, em trải nghiệm rồi em sẽ tự hiểu.
Cái cảm giác ấy, vượt ra ngoài ngôn từ.
Cơ thể, suy nghĩ, ngón tay và bộ não sẽ chỉ em điều cần làm.
...
Anh ấy như viên ngọc trai khiến tôi thèm muốn.
"Jos?"
Anh ấy chạm nhẹ lên má tôi, bối rối hỏi: "Sao em lại khóc?"
"Anh của em mất rồi."
Phải một lúc sau tôi mới lên tiếng.
Tôi và anh trai rất giống nhau về mọi mặt.
Tôi không giải thích.
Anh ấy im lặng một lát rồi mân mê gương mặt tôi, khẽ vỗ nhẹ vào cằm tôi.
Tôi chưa từng gặp anh ấy cũng chưa từng dò hỏi chuyện riêng của anh trai, nhưng giờ đây tôi lại hiểu quá nhanh.
Anh ấy muốn tôi cúi đầu, muốn hôn tôi.
...
...
Trong ký ức của tôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp Milan.
Dòng chảy thời gian bào mòn bao kỷ niệm hào hùng và tháng ngày nhiệt huyết, chỉ còn lại hình ảnh đen trắng dịu dàng là trường tồn mãi mãi.]
[?]
[Joshua tôi nói thật một câu. Joshko chứng kiến cảnh tượng này cũng sẽ bò dậy siết cổ cậu rồi nằm xuống tiếp.]
[... Hồi nãy ở nhà xác, cậu còn nhớ mình đã nói gì không??!]
Tác giả có lời muốn nói:
CP chính trong câu chuyện thứ hai là Milan x Joshua. Joshua cho rằng Milan khẽ vỗ mặt cậu ấy để hôn, nhưng đó chỉ là góc nhìn của Joshua. Khó có thể hiểu được suy nghĩ của một người yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hãy cùng theo dõi câu chuyện để xem nhé. À... Hình như... không có gì cả... Nhạc nền piano mà Thời sensei chọn khúc dương cầm dựa trên bài hát "La redaction". Mình tìm thấy bộ phim này khi đang tìm cảm hứng cho câu chuyện, chủ đề xoay quanh về trộm nhìn và dục vọng với góc nhìn nghệ thuật, phù hợp với tác phẩm của mình. Có điều cần lưu ý rằng đây chỉ là nguồn tham khảo và không nên đề cập đến tác phẩm này trong phần bình luận của bài hát.
Edior: Tác giả đã cập nhật hình minh họa rút thẻ trong app Tấn Giang.
Thời Tấc Cẩn (Fate)Mặt sau: Bay qua biển sao, xin chào thế giới.
DestinyMặt sau: Hôn lễ trong mơ
Tổng tư lệnh Viễn ĐôngMặt sau: is watching you
Sắc bạc tái sinhMặt sau: Hồi kết của dông tố
Trên sân khấuMặt sau: Cừu non làm mồi
Màn đêm vĩnh hằngMặt sau: Nhựa thông và hoàng kim
Thời Tấc CẩnMặt sau: Canh gác bình minh
Anouchka CashMặt sau: Theo đuổi bình minh