Nụ cười của Thời Tấc Cẩn cứng đờ. Hơn một tháng đã trôi qua kể từ khi anh đến thế giới này, chỉ còn 6 ngày nữa là sinh nhật 18 tuổi quan trọng của thân xác này.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Thời Tấc Cẩn đã chứng kiến nhiều khác biệt giữa trùng tộc và con người. Từ ngoại hình, ngôn ngữ, tập tính, tinh thần, cho đến sự phát triển phi lý và tỷ lệ giới tính kỳ dị. Khi anh vượt qua mọi thứ bằng tâm lý vững vàng, thế giới khác lại lần nữa lộ ra bộ mặt điên rồ.
Tuần trước, Rolley và Raleigh chỉ cao 152cm. Đây là kết quả đo lường chính xác của Thời Tấc Cẩn.
Giờ Rolley muốn thò đầu bạc vào ô cửa sổ để cậu út xoa đầu thì phải khom người xuống!
Kiến thức sinh học, thế giới quan, cùng lượng thông tin vượt quá sức tưởng tượng trào dâng trong đầu Thời Tấc Cẩn: Trùng tộc các người chỉ cần thổi một cái là cao lên được à?
Cao gần 20cm mỗi tuần, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình khi áp dụng lên sinh vật hình người!
Rolley thò đầu vào cửa sổ xe chờ được xoa đầu, nhưng không cảm nhận được bàn tay xoa đầu mình bèn ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện bên cạnh cậu út là Luca nhà Bill.
Luca cầm quả cam đã bóc vỏ, chiếm vị trí "vàng" mà ngày thường chỉ anh em họ mới được ngồi, ngây ngô nở nụ cười ngượng ngùng với Rolley.
Rolley: ...
"Hả? Ơ!" Bé trùng mới 5 tuổi cứ ngỡ đã bước vào tuổi thiếu niên, bỗng chốc sụp đổ hình tượng trong tích tắc, cặp râu ong dựng đứng nhanh như chớp, căng ra như thân rắn, đầu râu suýt nữa quất vào mặt cậu út.
Thời Tấc Cẩn chưa kịp phản ứng, Rolley đã nhận ra điều bất thường liền vội rụt lại nhưng do quá vội vàng, tư thế không đúng khiến đầu bạc va vào cửa sổ xe vang lên tiếng động lớn. Gương mặt non nớt của cậu bé nhăn nhó, cặp râu run rẩy vì đau như hai con rắn nhỏ bị đánh trúng bảy tấc, khiến cho bản thân cậu út cũng không biết nói gì.
Thời Tấc Cẩn mở cửa xe, nhích sang bên cạnh, bất lực nói: "Cẩn thận chút."
Rolley bước vào, thói quen của bé không thay đổi, vòng tay ôm lấy cánh tay của cậu út, cúi đầu chui vào dưới nách cậu út.
Thời Tấc Cẩn đỡ trán Rolley, đẩy cậu bé trở về, cười bảo: "Ngồi ngay ngắn."
Rolley: ?
Nhờ sự rèn luyện bài bản của trường quân sự, mà Rolley đã không còn vẻ rụt rè và khù khờ. Lúc này cậu bé có hơi không vui, mím môi lại nhưng vẫn rất ngoan ngoãn. Khi cậu út bảo bé ngồi thẳng liền thể hiện thành quả rèn luyện trong một tuần, lưng thẳng tắp, vai mở rộng như được đo bằng thước kẻ.
Đứa bé non nớt cố gắng thể hiện tác phong nghiêm túc của quân đội khiến người ta bật cười.
Khi chiếc xe lăn bánh hướng về trường quân sự số 8. Thời Tấc Cẩn hỏi Rolley về cuộc sống trong tuần qua.
Tuy Rolley không có anh em hỗ trợ, nhưng đã có thể nói vài câu dài.
"Trong trường tốt lắm, các sĩ quan rất mạnh. Bạn cùng lứa có mạnh có yếu, bọn con giao lưu vui vẻ, ai cũng là bạn tốt."
Rolley nói đến đây thì nét mặt giãn ra, cặp râu nhếch lên một đường cong nhỏ, cách nhấn nhá và phát âm nặng như một bé lớp trưởng được gọi lên đọc bài trong lớp tiểu học: "Con, thành tích tốt, toàn A, con, có rất nhiều bạn. Ai cũng thích đến nhà chơi!"
Rolley quay đầu lại, mắt sáng lấp lánh: "Cậu út ơi."
Thời Tấc Cẩn hiểu ngay, nếu Raleigh ở đây thì câu tiếp theo là khoe khoang.
"Giỏi lắm." Cậu út ân cần hỏi: "Bình thường con và các bạn hay trò chuyện với nhau thế nào?"
Rolley lập tức ưỡn ngực: "Nắm đấm! Chúng con, chia lớp theo độ tuổi, trong lớp con cao nhất, nặng nhất, màng dao ở cánh vảy nhọn nhất, cứng nhất, con là đại ca. Thi đấu xếp hạng hàng tuần, con học được nhiều thứ, sĩ quan rất hài lòng, ông ấy nói, con là một chiến binh xuất sắc. Con còn đánh bại lớp trưởng lớp 2, bạn ấy cao lắm, lúc con đè bạn ấy xuống đất, xém nữa bạn ấy hất con ra."
Rolley xắn cao tay áo đồng phục của trường quân sự, để lộ hai vết sẹo lồi lõm trên cánh tay đang dần lành lại, gương mặt đầy vẻ tự hào: "Nhưng con nặng lắm, bay lên, lao xuống, khiến bạn ấy nôn mửa. Bóp chặt gốc cánh vảy của bạn ấy, đánh cho bạn ấy chảy nước mũi. Bạn ấy hơi mít ướt, cũng dễ nói chuyện. Tuần sau nghỉ lễ chung, bạn ấy đã đồng ý đến nhà ăn cơm!"
Trong xe, Rolley non nớt nói to rõ, bé Luca há hốc miệng, gương mặt đầy ngưỡng mộ.
Bill im lặng lắng nghe, vô tình liếc thấy chủ thuê đang mỉm cười qua gương chiếu hậu.
Nụ cười ấy như cố định vào mặt, khóe miệng không cong lên cũng chẳng hạ xuống, tựa như một chiếc mặt nạ
Thời Tấc Cẩn hắng giọng: "Vậy con đập bạn ấy xuống đất, rồi túm lấy gốc cánh vảy của lớp trưởng rồi mời bạn ấy sao?"
Rolley chớp mắt, giọng cao vút vui vẻ của đứa bé bỗng nhỏ dần, trở nên dè dặt: "Dạ..."
"Bạn ấy không có giận." Rolley nói thêm một câu: "Bạn ấy không có giận thật, bạn ấy đứng dậy, bắt tay con rồi nói lần sau còn muốn tìm con chơi."
Hít sâu, hít sâu, đây là đặc trưng của trùng tộc. Thời Tấc Cẩn thầm nhủ mấy lần, vươn tay nắm lấy cánh tay Rolley, sờ lên hai vết sẹo lồi lõm, dài ngoằng và kỳ dị, khâu lại như con rết.
"Này cũng là một phần của huấn luyện à?"
Khi rong ruổi khắp năm châu bốn biển để thu thập tư liệu vào thế kỷ 21, Thời Tấc Cẩn đã đặt chân đến không ít quốc gia nhỏ bé chìm trong chiến tranh. Anh thường thấy những vết thương tương tự trên cơ thể của cựu binh cởi trần mang súng, nên đã đặc biệt lấy tư liệu rồi hỏi họ vết thương thế nào mới có thể tạo ra hình dạng này.
Những cựu binh nói:
Lưỡi dao sắc bén rạch sâu vào cơ bắp nguyên vẹn, rồi xoay một vòng cắt nát các dây thần kinh, mạch máu và gân chính quan trọng. Vết thương lành rồi thì để lại sẹo lồi lõm biến dạng, nhấc vật nặng cũng trở nên khó khăn, thậm chí không cầm gì tay vẫn run rẩy.
Thế là những thanh niên trai tráng, có thể góp sức bảo vệ quê hương đất nước giờ coi như tàn phế.
Vết sẹo trên tay Rolley khá mờ. Có lẽ khi bị thương do để lâu mới được chữa trị.
Công nghệ chữa trị của trùng tộc vô cùng tiên tiến. Khi Thời Tấc Cẩn mới xuyên qua bị đánh gần chết, chỉ cần tiêm một mũi lập tức khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Vết thương bên trong và bên ngoài cơ thể đều lành lại với tốc độ chóng mặt, như được reset trong game.
Dù đã được chữa trị, cánh tay Rolley vẫn còn hằn những vết sẹo ghê rợn... Thời Tấc Cẩn sờ vào, không nói lời nào.
Rolley chỉ mới ở trường quân sự ba ngày mà suýt bị chặt đứt hai bàn tay. Sĩ quan trong đấy chẳng thèm quan tâm tới mấy đứa nhỏ, chỉ có bọn cùng khóa mới làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
Không khí trong xe trở nên tĩnh lặng.
Rolley luống cuống, lí nhí nói: "Con xin lỗi cậu út. Đây không phải huấn luyện. Ngày đầu tiên, con phản ứng chậm, nên không, đánh thắng."
"Sau này, con thắng rồi. Bọn họ đồng ý, làm bạn với con."
Thời Tấc Cẩn kéo tay áo đồng phục xuống, tỉ mỉ cài cúc tay áo, bình thản nói: "Làm tốt lắm, nhưng, bỏ kế hoạch mời mọc."
Rolley ngơ ngác, ấp úng: "Con..."
Thời Tấc Cẩn xoa đầu cậu bé, thỏa mãn mong muốn nhỏ bé của đứa nhỏ, nhẹ nhàng chỉ bảo Rolley: "Kết bạn không phải dùng nắm đấm, những kẻ vung tay đánh con, muốn hãm hại con ngay lần đầu gặp mặt, thì con phải luôn cảnh giác với bọn nó."
"Nói trắng ra là mấy đứa đó chẳng nghĩ con ngang hàng, mà chỉ là một miếng thịt."
"Trùng không bao giờ kết bạn với miếng thịt. Sau này, chúng có thể cúi đầu vì sợ sức mạnh và nắm đấm của con, nhưng chỉ cần con yếu đi một chút, chúng sẽ lập tức quay ngoắt. Đừng quên, chúng từng thành công làm tổn thương con. Mấy trùng này, mãi mãi không phải là bạn."
Thời Tấc Cẩn cười nhẹ: "Con không phân biệt được cũng không sao, nếu bọn nó đối xử với con ra sao, con cũng làm thế với bọn nó. Vì chỉ khi hai bên bình đẳng mới gọi là bạn bè. Rolley, con phải học cách chịu được sự cô đơn."
Rolley ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ, cậu út ơi. Con đã ghi nhớ hết rồi ạ."
... Vậy cũng được.
Chiếc xe tiến đến trường quân sự số 8.
Tình cảnh lặp lại, Bill dắt Raleigh ra ngoài, cậu bé lập tức lao tới, nhoài người vào cửa sổ xe bên phía cậu út, khi nhìn vào trong thấy anh trai Rolley đang nép vào cậu út bèn reo lên vui vẻ: "Ah!!"
Raleigh thấy Luca ngồi bên phải cậu út, chiếm cứ vị trí vốn thuộc về mình, cặp râu của Raleigh lập tức dựng lên! Lần này Rolley gần cửa sổ hơn bị cặp râu ong của em trai đánh vào mắt. Rolley hét lên: "Aaa!"
"Hả! Ơ??" Raleigh bỗng dưng giơ chân đạp mạnh vào tay nắm cửa xe, hận không thể lập tức chui qua cửa sổ.
Bill nhanh tay lẹ mắt, túm lấy eo Rolley, kéo cậu bé lại như nhổ củ cải.
Rolley nhăn mặt, với tay tóm lấy cặp râu ong của Raleigh đang ngọ nguậy không ngừng.
Raleigh vội ụt đầu ra, "cốp" một tiếng đụng vào chỗ anh trai từng đụng trên trần xe, miệng lẩm bẩm rên rỉ, cặp râu rủ xuống lọt vào từ bên kia cửa xe.
"Ngoan ngoãn nào, hôm nay về nhà ăn một bữa ngon."
Thời Tấc Cẩn ôm Luca lên đùi, định bụng ôm bé trùng nhỏ ngồi một đoạn đường. Nào ngờ, hành động này lại khiến cặp râu của đôi song sinh dựng đứng, cặp mắt lục liếc sang, mong cậu út ôm mình lại không nhận ra mình đã cao lớn, không còn phù hợp để làm bé con bé bỏng nữa.
Thời Tấc Cẩn: ...
Uyển chuyển từ chối.
Thời Tấc Cẩn đưa Luca về phía trước, Bill đỡ lấy rồi ôm vào ghế phụ.
Anh nhắc nhở một câu: "Cài dây an toàn."
Bill: "Được."
...
Xe dừng hẳn, Rolley và Raleigh xách vali đi vào trước, Thời Tấc Cẩn bước xuống xe, Bill đột nhiên gọi anh lại: "Thưa cậu."
Thời Tấc Cẩn dừng bước, nghiêng đầu nhìn vào mắt Bill, thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì quên à?"
Bill mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời, lúng túng một lúc mới nói: "... Nếu cậu không chê, tôi có thể huấn luyện Rolley và Raleigh, dạy bọn nhỏ vài chiêu thức."
Thời Tấc Cẩn chưa kịp lên tiếng, Bill đã vội tiếp lời: "Tôi từng được trao tặng huân chương red-dot, có thể truyền dạy không ít kiến thức. Lính bắn tỉa có tỉ lệ sống sót cao, cũng dễ lập chiến công hơn."
"Tôi biết." Thời Tấc Cẩn cười nói: "Chỉ là hơi kỳ lạ, sao anh đột nhiên nói về chuyện này?"
"Doanh số bán xe dạo này không tốt hả? Anh muốn lĩnh lương ngày không?"
Bill nói: "Không phải, mọi thứ đều rất ổn."
Bill im lặng một lúc rồi nói thẳng: "Nếu có thể, tôi muốn nhờ cậu dạy dỗ mấy đứa nhà tôi, không cần trả lương tài xế."
"... Giá như lúc trước ở trường quân sự, có một trùng nào đó nói với tôi những điều này..."
Bill siết chặt cơ hàm, nghèn nghẹn nói: "Tôi từng tin tưởng quá nhiều vào đồng đội cùng thời nhập ngũ... đến mức đánh mất tất cả những chiến hữu thân thiết như ruột thịt."
Bill nắm tay Luca, không hiểu gì cả, chỉ nắm chặt nửa quả cam, cười ngây ngô với ba nuôi.
"Tôi mong con cháu của họ lớn lên không giống như tôi, ngu muội như heo chó, không phân biệt được trùng tốt xấu, làm hại mình lẫn trùng khác."
Thời Tấc Cẩn đóng cửa xe, nhìn Bill gật đầu: "Được."
Bill ngẩng phắt lên nhìn anh.
Thời Tấc Cẩn cười nói: "Tôi mong bọn nhỏ có thể học được phần nào từ anh, lòng tốt không phải điều gì xấu. Việc này nhỏ thôi, ngày nghỉ cứ dẫn bọn nhỏ đến hiệu sách của tôi."
Bill kích động: "Tôi nhất định truyền dạy mọi kỹ năng cho Rolley và Raleigh!"
Thời Tấc Cẩn cười đùa: "Đừng dạy cho bọn nhỏ lên mái nhà nằm thành lính gác pháo đài."
...
Ban đêm.
Cả nhà ăn xong cơm, Thời Tấc Cẩn dẫn cháu trai ra hiên nhà, cho Rolley và Raleigh đứng sát vào cột hiên, anh lấy thước dây đo chiều cao mới của hai đứa nhỏ rồi đánh dấu bằng bút lông trắng.
"167. 5."
"169. 5."
Raleigh vui vẻ nói to: "Yah!"
Rolley: ...
Rolley vươn tay kéo râu ong của Raleigh. Hai anh em đều vào học viện chính quy, một đứa học võ thuật theo hướng chiến đấu trên bộ, một đứa học võ thuật theo hướng cảnh sát cơ động, hai hệ thống kỹ thuật đối kháng khác biệt, đánh nhau khó phân thắng thua.
Thời Tấc Cẩn bảo: "Ngừng."
Một tiếng này vẫn gọi chậm.
Hai đứa nhỏ quấn lấy nhau trên sàn nhà, dùng những đòn thế mới học được tấn công nhau, nhưng không bên nào chiếm được ưu thế. Hai đứa theo bản năng tung ra vũ khí lợi hại nhất của trùng tộc - cánh đao, bấu víu nhau bay lên không trung, cố gắng áp đảo đối phương, đè bẹp anh em mình xuống đất chứng tỏ sức mạnh của mình.
Cậu út vừa dứt lời, Rolley và Raleigh theo bản năng khựng lại, nãy giờ hai đứa vừa vỗ cánh bay lên cao hơn một mét vừa cấu xé nhau, khi ngừng vỗ cánh thì đáp đất bằng mông.
Thời Tấc Cẩn cúi người bên cạnh hai anh em, dùng thước dây mềm khẽ gõ nhẹ lên đầu hai đứa. Rolley và Raleigh đứng lên, định thu cánh lại thì bị gọi dừng.
"Cho cậu út xem cánh của hai đứa."
Rolley và Raleigh đứng cách xa nhau một chút, mở rộng hoàn toàn đôi cánh ong. Dưới ánh đèn, hai đôi cánh trong suốt như pha lê này lấp lánh ánh màu hổ phách. Từ gốc cánh ở sống lưng đến đầu cánh, mỗi bên có hai dao xương dài hình kim màu nâu đen làm trụ đỡ, được bao bọc bởi màng cánh. Màng cánh bên ngoài gốc cánh tựa như ngọc lưu ly, có phản ứng với ánh sáng. Dưới ánh đèn ấm áp trong nhà, hai đôi cánh này phô bày lớp màng màu mật ong nửa trong suốt, tựa như một tác phẩm nghệ thuật làm từ hổ phách.
Đây là lần đầu tiên Thời Tấc Cẩn nhìn thấy cánh của trùng tộc. Chúng mang đặc điểm của côn trùng thế kỷ 21, đồng thời sở hữu khớp dao sắc bén thích nghi với sự phát triển của chủng tộc thế giới khác.
Quan sát kỹ thì thấy cánh vảy của Raleigh dài hơn Rolley một chút.
Thời Tấc Cẩn nhớ lại, Raleigh từng nói rằng cánh vảy của mình bị quân thư chiến hữu của thư phụ đạp gãy. Sau khi hồi phục, bé có thể bay xa hơn anh trai.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thời Tấc Cẩn lại liên tưởng đến tốc độ phát triển kỳ dị đến mức kinh hoàng của trùng tộc, anh bèn hỏi: "Hai đứa ăn gì trong trường quân sự?"
Rolley và Raleigh thu cánh lại rồi tiến đến gần, cao gần bằng Thời Tấc Cẩn.
Thời Tấc Cẩn: ...
Anh lùi vài bước, đi về phía phòng khách nhỏ, cháu trai bám sát theo sau.
Cậu út ngồi vào ghế làm việc, hai đứa bé khoanh chân ngồi bệt xuống đất, theo thói quen tì đầu bạc lên đùi cậu út, bắt đầu trò chuyện.
"Dịch dinh dưỡng."
"Vị lạ."
"Mỗi tối, mình mẩy đau nhức."
"Sĩ quan nói, đó là do xương dao đang phát triển."
"Sĩ quan khen con."
"Nền tảng vững chắc."
"Nhờ vậy, hiệu quả của dinh dưỡng tăng cường được phát huy tối đa."
"Con là trùng có thành tích cao nhất, khỏe nhất và nặng nhất trong cùng lứa!"
"Con là đại ca."
"Con là đại ca."
Thời Tấc Cẩn nghe mà nhíu mày, trẻ con sao có thể lớn như vậy, cũng không phải gà lông trắng 21 ngày xuất chuồng, anh hỏi: "Hai đứa định ăn uống kiểu này đến bao giờ?"
"Bọn con."
"Ngừng."
"Chu kỳ dinh dưỡng của bọn con."
"Đã đến lúc nạp dinh dưỡng."
"Mà hình thể này, sẽ giữ nguyên cho đến năm 16 tuổi."
"Giai đoạn tiếp theo, cần bổ sung dinh dưỡng giúp tăng cường độ cứng cho xương."
"Chỉ có như vậy, cánh vảy và lớp giáp mới có thể chịu được quá trình rèn luyện."
Raleigh đan chéo tay thành hình bay lượn, sùng bái nói: "Sĩ quan của con, cánh dao của ông ấy, vừa dài vừa cứng, chỉ cần một nhát chém, có thể cắt cả tấm thép."
Rolley cũng không chịu thua kém, bắt đầu khoe khoang về sĩ quan của mình.
Thời Tấc Cẩn im lặng nhìn hai bé trùng nhỏ tranh cãi với nhau. Hai đứa bị nhốt quá lâu, cuộc sống tập thể và giáo dục theo hệ thống của học viện chính là liều thuốc tốt nhất cho Rolley và Raleigh.
Rolley và Raleigh chỉ trao đổi vài câu ngắn ngủi mà lửa giận đã bùng lên ngùn ngụt. Đúng lúc sắp sửa đánh nhau thì cậu út chen ngang giải hòa.
"Thôi."
Hai cặp râu ong cứng đơ biến thành rắn mềm chỉ trong tích tắc, hai anh em từ cãi nhau gay gắt đến hòa thuận chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Hai anh em không nói về cánh nữa mà chuyển sang việc kết bạn.
Thời Tấc Cẩn nói với Raleigh những gì anh đã nói với Rolley vào buổi chiều.
Anh muốn có một đứa trẻ Fate Wynne, nhưng không đến mức dùng sự an nguy của hai đứa cháu để thử nghiệm.
Rolley mới nhập học một tuần đã suýt bị bạn cùng khóa chém tay. Vì lời dặn dò của cậu út nên sau khi hồi phục, cậu bé vẫn muốn kết bạn với mấy đứa trùng bản xứ ở Black Shield.
Rolley không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Thời Tấc Cẩn thì không, anh thay đổi chiến lược trước đây, nói với cháu trai rằng cuộc sống học viện muốn thế nào thì thế ấy, nếu bị trùng bắt nạt thì ăn miếng trả miếng
Rolley và Raleigh hỏi: "Không cần, bạn bè nữa ạ?"
Thời Tấc Cẩn nói: "Hai đứa không nên vì chú mà miễn cưỡng kết bạn. Hồi trước cậu út nghĩ sai rồi, hai đứa cứ kết bạn theo cách riêng của mình, được không?"
Rolley và Raleigh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Thời Tấc Cẩn trầm ngâm một lúc, rồi nhấn mạnh: "Đánh bạn bè đến mức nôn mửa không phải là cách kết bạn. Cách này không thể chấp nhận được. Cũng không được phép bẻ gãy cánh của bạn bè để đe dọa những trùng khác tới nhà mình, hiểu chưa?"
Cặp râu của Rolley và Raleigh lập tức như rắn nhỏ chui vào hang, ẩn vào trong tóc, chậm rãi đáp lời: "Vâng... ạ."
Đến tám giờ tối, khoảng thời gian vui vẻ của gia đình kết thúc.
Lần này không cần Thời Tấc Cẩn dỗ dành, hai bé tự đứng dậy, kéo nhau đứng lên, ôm chầm lấy cậu út một cái trước khi đi ngủ, rồi ngoan ngoãn nói lời tạm biệt y như mỗi tối mỗi tuần hồi trước.
"Không quấy rầy công việc."
"Cậu út, ngủ ngon."
Thời Tấc Cẩn mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ đi lên.
Anh vẫn giữ kiểu cười mỉm ấy, ngồi xuống ấn mở vòng tay trí não.
Hệ thống lại kinh ngạc thốt lên: "Hai bé này lớn nhanh như thổi, lúc ôm anh mà chân anh còn cách mặt đất á!"
Thời Tấc Cẩn mỉm cười: "Ngậm miệng."
Chẳng mấy chốc, mặt nạ mỉm cười ổn định tinh thần của người trưởng thành đã rạn nứt.
Thời Tấc Cẩn đăng nhập tài khoản streamer, theo thói quen mở trước phòng livestream, treo thông báo chuẩn bị lên sóng lập tức khiến khu bình luận bùng nổ như sóng cuộn!
[Á đù! Anh mới chui ra từ hành tinh tù binh hả!?]
[Chẳng phải streamer Fate bị bắt rồi sao! Mới 10 phút trước Liên minh Thủ đô bắt giữ mà! Sao giờ phòng livestream còn sáng lên!!!]
[Ù ôi, liều ghê! Anh trốn tù để mở livestream hả!]
[Gì cơ?! Còn trùng bị bắt là ai vậy?!!]
[Không phải chứ! Chẳng lẽ streamer Fate thực sự là trùng cấp cao đặc quyền thuộc nhà xx à? Vậy trùng bị bắt trên bản tin chỉ trùng chết thay sao!]
[Đệt! Thân phận thật sự của Fate chắc chắn là một trong ba nhà lớn nắm thực quyền ở Liên minh Thủ đô! Lệnh phong tỏa toàn lãnh thổ của Liên minh Thủ đô chẳng tóm được ai!]
[Thật hay giả vậy?! Theo phương pháp loại trừ và dựa vào bối cảnh của "bạn cùng phòng", hiện tại chỉ có trùng thừa kế của nhà Jeanine thuộc ba dòng họ lớn mới có thể tự do ra vào Mắt Mèo. Nghe nói cậu ấm nhà này còn là trúc mã trúc mã với một quý ngài cấp cao nữa!]
[Thiệt ấy hả!?? Thân phận thực sự của streamer Fate là cậu cả nhà Jeanine kia sao!?!?]
[Vc! Vậy tin đồn trùng Tòa án xông vào nhà Jeanine là thật à!!]
Thời Tấc Cẩn: ... Hở?
Chỉ trong 9 câu, từ tôi bị bắt, đến tôi ra tù, rồi tôi thành thế thân?
Hệ thống ưỡn ngực tự hào: "Yêm chỉ làm chút việc nhỏ thôi! Mũ Giáng Sinh kia cứ muốn bóc mẽ anh mãi! Yêm cho cậu ta trải nghiệm cảm giác vinh quang của streamer Fate rồi!"
Thời Tấc Cẩn: ...
Đu idol tới mức bóc lịch, vậy cũng là một chuyện chấn động ở thế kỷ 21.
Tác giả có lời muốn nói:
Cập nhật tần suất đăng chương mới trong khu bình luận. Đã nhận phản hồi từ các bạn gay, theo dàn bài hiện tại thì đây sẽ là một tác phẩm dài. Thế giới quan, truyện trong truyện, con đường lội ngược dòng lên đỉnh cao của Thời sensei, tuyến tình cảm và tình thân sẽ dần dần được hé mở, hiện tại tập trung vào sự nghiệp của nhân vật chính. Tốc độ một mạch truyện quá nhanh sẽ khiến các mạch khác bị rối tung. Cuốn sách này như đứa con đầu lòng của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức, sau này sẽ không trả lời các câu hỏi tương tự nữa. Mong mọi người thông cảm, cảm ơn mọi người đã theo dõi, chúc ngủ ngon và mơ đẹp.
Weibo: 我饭呢05
Weibo: 屿屿不想写论文
Weibo: 玉姬_
Weibo: 第一霹雳帅比