Sau ngày hôm đó Mẫn Việt vẫn hành xử như thường, trừ lúc làm tình thì không hề thân mật với Hứa Thời Diên. Có điều thi thoảng anh cũng sẽ tới hỗ trợ Hứa Thời Diên nấu cơm, hoặc là ngồi nói chuyện công việc.
Cuối tuần hai người mang Seeger ra spa tắm và tỉa lông. Bình thường cứ hai tháng Seeger sẽ ra ngoài một lần nên nó khá hưng phấn, chút chút lại đổi chỗ từ rúc trong góc đến thò ra chỗ thông hơi nghe ngóng tình hình.
Hứa Thời Diên đóng cửa lại, tiện tay muốn xách túi đựng mèo cho Mẫn Việt thì bị anh tránh ra. Mẫn Việt nhíu mày hỏi: “Em nghĩ anh không xách nổi hả?”
Hứa Thời Diên sững sờ, sau khi biết rõ quá khứ của Mẫn Việt thì hắn luôn xem Mẫn Việt là người yếu thế, nhưng sự thật là Mẫn Việt không yếu, thậm chí còn có những năng lực mạnh hơn Hứa Thời Diên. Bọn họ đều là đàn ông có sức mạnh ngang nhau, không cần phải chăm sóc từ một phía.
Hứa Thời Diên nhún vai cười nói: “Chỉ là không nỡ anh bé của em phải làm việc thôi.”
Nhiều lần Mẫn Việt muốn nhắc nhở Hứa Thời Diên là không cần quan tâm đến anh quá mức như vậy đâu, hơn nữa hai người trong một mối quan hệ thì chỉ cần làm hết mọi chuyện của mình là được. Có điều nói ra cũng chẳng thay đổi được nên chỉ cần chờ thời kỳ cuồng nhiệt vì yêu của thanh niên qua là ổn.
Mẫn Việt bất đắc dĩ: “Đi thôi.”
Hứa Thời Diên ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng còn lén nhìn Mẫn Việt. Lúc Mẫn Việt không đi làm anh mặc đồ cực kỳ thoải mái, tóc tai cũng không vuốt keo mà để rủ trên trán, nhìn trẻ ra hẳn vài tuổi, Hứa Thời Diên nhìn đi nhìn lại nhìn tái nhìn hồi nhìn đâu cũng thích.
Mẫn Việt lắc đầu cười khẽ: “Tập trung lái xe vào.”
“Khi về em để anh lái xe là em muốn ngắm anh bao lâu cũng được.”
“Không chán à?”
“Không chán tí nào.”
Lúc xe dừng đèn đỏ, Hứa Thời Diên cởi dây an toàn chồm sang bên Mẫn Việt hôn mạnh một cái. Mẫn Việt không có phản ứng, chỉ là đoạn đường tiếp sau anh cứ quay đầu đi ngắm cảnh bên ngoài.
Sau khi đến spa thú cưng, Mẫn Việt mở lồng mèo thả Seeger ra. Seeger rất là quen với chỗ này nên không tỏ vẻ sợ sệt gì.
Hứa Thời Diên phát hiện Seeger vừa đi vừa run chân sau, hắn quay qua hỏi Mẫn Việt: “Nó sao vậy?”
Mẫn Việt trả lời: “Nó không nhìn thấy nên dùng ria mép để xác định khoảng cách an toàn xem có đi được hay không. Trong nhà thì nó quen rồi nên không bị thế, em không thấy cũng phải.”
Hứa Thời Diên gật đầu, trong lòng hơi chua chua.
Seeger đi xung quanh một hồi rồi dừng lại trước một cái lồng ngửi ngửi, con Samoyed trong lồng không to bằng Seeger nên chỉ biết sợ hãi rên ư ử, nhưng mà Seeger lại thò chân vào trong khều con chó nhỏ.
Tiếng con chó càng ngày càng bé, nó dịch đến ngoài cửa lồng nằm sấp xuống. Seeger cũng nằm đó, liếm lông chó qua khung sắt lồng nhốt. Mèo liếm lông là một hành động cực kỳ thân mật, cả Hứa Thời Diên và Mẫn Việt khi thấy cảnh này đều hết sức kinh ngạc.
Lông Samoyed trắng như tuyết, tròn vo như quả bóng, mắt lúc nào cũng ươn ướt khiến người ta thương cảm vô cùng. Hứa Thời Diên đi lên chơi với nó, nó còn thè lưỡi liếm tay Hứa Thời Diên khiến lòng hắn ngứa ngáy cực kỳ.
Hứa Thời Diên đang suy nghĩ xem có nên mua con chó này về không, nhưng thấy Mẫn Việt hình như không có ý định đó, anh chỉ đứng trong spa nghịch điện thoại.
Có lẽ đối với Mẫn Việt mà nói thì chó quá quấn người.
Lúc quay lại xe, Hứa Thời Diên không nhịn được hỏi: “Mẫn tiên sinh, anh thấy con Samoyed trong spa lúc nãy thế nào?”
“Đáng yêu.” Mẫn Việt không nghĩ gì đáp lại ngay.
“Mẫn tiên sinh thích chó không?”
“Cũng được.”
Hứa Thời Diên ồ một tiếng, lòng gảy bàn tính, Mẫn Việt vốn nhẹ dạ, nếu như mang chó về thì chắc là anh sẽ đồng ý chăm sóc thôi.
Tối đó, hai người cùng ở trong bếp nấu cơm. Dù học lâu vậy rồi nhưng khả năng nấu nướng của Hứa Thời Diên vẫn không bằng Mẫn Việt, dù cho kỹ năng của Mẫn Việt cũng không phải quá tốt.
Mẫn Việt vẫn đang rửa cà chua, Hứa Thời Diên thì cho cá lên hấp, hắn tiến gần đến chỗ Mẫn Việt cẩn thận mở miệng: “Mẫn tiên sinh.”
“Mấy hôm trước em thấy cha anh ở bệnh viện.”
Mẫn Việt nghe thấy Hứa Thời Diên nói vậy thì dừng lại mấy giây, sau đó giả bộ vô tình hỏi: “Ừ thì sao?”
Hai hôm trước Hứa Thời Diên mượn cớ đi với Đinh Hoàn Ngạn đến thăm ông cha liệt nửa người của Mẫn Việt. Ông cụ đã gần tám mươi rồi, vì bị đột quỵ nên liệt nửa người, cũng chẳng còn minh mẫn nữa, đợt này não úng thủy nghiêm trọng hơn nên phải nhập viện luôn.
Ông cụ mặt đầy nếp nhăn, cũng chẳng biết được có giống Mẫn Việt hay không. Có điều người phụ nữ ở cạnh chăm sóc vẫn rất trẻ trung đẹp đẽ, có thể dễ dàng nhận thấy đó là mẹ Mẫn Việt.
Hứa Thời Diên biết Mẫn Việt không thích nói chuyện này. Mấy hôm trước hắn thấy Mẫn Việt nói chuyện với Đinh Hoàn Ngạn ngoài ban công xong thì tâm trạng tệ đi nhiều.
“Cha anh làm sao?” Mẫn Việt hỏi.
“Không tốt.” Hứa Thời Diên chăm chú nhìn Mẫn Việt, quan sát kĩ càng biểu cảm của anh.
Mẫn Việt đưa quả cà chua đã rửa sạch cho Hứa Thời Diên rồi dựa người vào bàn bếp, anh nhìn chằm chằm sàn nhà nói: “Ông ta đã vậy mà anh còn không đến thăm, em có thấy anh quá… lạnh lùng không?”
“Không hề, anh có lí do của anh mà.”
Đúng vậy, Mẫn Việt có lý do của mình, anh không muốn đối mặt với người đàn ông kia để rồi nhớ lại tất cả những tự ti, hãi sợ thời ấu thơ, càng sợ nhìn thấy dáng vẻ già nua ốm yếu của cha mình để rồi nhẹ dạ tha thứ cho ông ta. Anh không từ bi như mẹ mình, không chấp nhận được chuyện mẹ mình quay lại chăm sóc cái người “chồng” gần đất xa trời kia. Anh cũng biết mình không có quyền can dự vào hành động của mẹ nên mới giận.
Hứa Thời Diên cũng chống hai tay lên bàn bếp để cuốn Mẫn Việt vào lòng, hắn nhìn vào đôi mắt anh và nói: “Em ủng hộ mọi quyết định của anh. Mà Mẫn tiên sinh dễ suy nghĩ lắm, không thể trở thành một người ích kỷ được, nếu đã thế rồi, thì anh cứ đi thử xem sao.”
Mẫn Việt cũng nhìn vào mắt cậu trai, anh nghĩ, cậu hiểu anh thật. Anh mỉm cười nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn mềm nhẹ lên đôi môi ở trước mắt.
Hứa Thời Diên trợn mắt, toàn thân hắn ngứa ngáy nhưng lại cứng ngắc không di chuyển được… Đây là lần đầu tiên Mẫn Việt hôn hắn, phớt nhẹ tựa lông hồng nhưng lại nặng ngàn cân. Bên ngoài thì hắn đứng sững như trời trồng còn bên trong thì đã sớm phóng từ tầng hai tư xuống đất rồi giơ tay gào thét chạy quanh.
Mẫn Việt sững sờ nhìn cậu trai, nghĩ ngày xưa cậu quá hờ hững xong lại còn không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác nên anh hỏi một câu: “Em vẫn là Hứa Thời Diên sao?”
Hẳn là có thần giao cách cảm nên Hứa Thời Diên hiểu ý Mẫn Việt, “Em chỉ như vậy trước mặt anh thôi.”
Mẫn Việt cười nhẹ, hai tay anh ôm hờ lấy eo cậu thanh niên đẩy ra rồi nói: “Cá hấp bảy phút thôi nên lấy ra đi.”
Hứa Thời Diên đắc ý quay qua kiểm tra nồi cá lư – độ lửa quá hoàn hảo.
Hắn rưới xì dầu lên cá lư rồi thêm hành băm, sau đó thì đun sôi dầu xối lên trên. Lúc đĩa cá bưng lên bàn Mẫn Việt còn thật lòng khen cho một câu, điều đó khiến Mẫn Việt vui như mở cờ trong bụng.
Hôm sinh nhật Mẫn Việt, Kỳ Tử Phong và An Lục Kỳ đến nhà anh để chúc mừng. Mọi năm ba người đều đến nhà hàng để ăn nhưng năm nay có Hứa Thời Diên nên chọn nấu cơm ở nhà.
Kỳ Tử Phong biết nấu cơm, cho nên sau khi đến nhà Mẫn Việt thì hắn vào phòng bếp “thị sát” luôn. Hắn cực kỳ tò mò khả năng nấu ăn của Hứa Thời Diên ra làm sao nhưng đứng nhìn chưa được năm phút hắn đã đuổi Hứa Thời Diên ra ngoài, vừa đuổi còn vừa nói: “Cậu lấy đâu ra tự tin vậy hả? Còn dám gọi chúng tôi tới ăn cơm?”
Hứa Thời Diên còn chưa kịp bao biện đã nghe thấy Mẫn Việt nói: “Em ấy có món làm rất ngon mà, mấy món hôm nay mới làm lần đầu thôi.”
Kỳ Tử Phong trả lời: “Ái chà, chỉ biết bao che cho nhau thôi.”
Hứa Thời Diên thấy Mẫn Việt bênh mình nên trong lòng cực kỳ hạnh phúc. Để không làm lỡ bữa tối sinh nhật của Mẫn Việt nên hắn ra ngoài ngồi, cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ để Mẫn Việt ở trong giúp đỡ thôi.
An Lục Kỳ ngồi ngoài phòng khách ngẩn người nhìn chằm chằm “Ali and Nino”, Hứa Thời Diên thấy thế hỏi: “Thầy An thích món trang trí này à?”
An Lục Kỳ cười nói: “Cũng đẹp, chỉ cảm thấy món này rất thích hợp để ngồi ngắm.”
Hứa Thời Diên gật đầu cười biểu thị đồng ý.
An Lục Kỳ làm vẻ bí mật nói với Hứa Thời Diên: “Cậu biết không? Kỳ Tử Phong nói món này là người Mẫn Việt thích đầu tiên tặng.”
“Ai vậy?” Hứa Thời Diên lập tức hỏi.
An Lục Kỳ lắc đầu một cái.
Dù biết người yêu từng có người mình thích là chuyện thường nhưng người này lại còn là “người đầu tiên”, ngoài ra Mẫn Việt còn để lại đồ của người ta ở trong nhà, Hứa Thời Diên cảm thấy không thoải mái lắm.
An Lục Kỳ vừa làm chuyện xấu xong quay qua nhắc nhẹ: “Chỉ là Mẫn Việt lười dọn thôi.”
Hứa Thời Diên ừ một tiếng, càng cảm thấy món trang trí này ngứa mắt.
Hai người ngồi ngoài phòng khách nói chuyện với nhau, An Lục Kỳ nói: “Thấy trạng thái giữa cậu và Mẫn Việt ổn phết đó chứ.”
“Phải, nhưng mà có những lúc phải cẩn thận, chỉ sợ làm anh ấy không vui.”
“Ừ, Mẫn Việt không phải là tuýp người dễ chủ động biểu đạt cảm xúc, vẫn phải dẫn dắt dần.”
Không bao lâu hai người họ đã được gọi vào để ăn cơm, trên bàn bày toàn bộ thức ăn vừa mới làm xong cùng nước ép hoa quả tươi.
Khả năng nấu nướng của Kỳ Tử Phong thực sự rất tốt. Đồ ăn bày dưới ánh đèn vàng tỏa ra màu sắc ấm áp hấp dẫn, Hứa Thời Diên nêm thử mấy món, trong lòng im lặng quyết định lấy Kỳ Tử Phong làm mục tiêu phấn đấu cho kỹ năng nấu ăn của mình.
Sau khi ăn xong thì Hứa Thời Diên và An Lục Kỳ là người dọn dẹp rửa bát.
Hứa Thời Diên thoáng thấy nhẫn trên tay An Lục Kỳ nên hỏi: “Thầy An với Kỳ tiên sinh quen nhau bao lâu rồi?”
“Năm nay là năm thứ chín.” Biểu cảm trên mặt An Lục Kỳ lộ rõ sự hạnh phúc.
Hứa Thời Diên ước ao cực kỳ, hi vọng mình và Mẫn Việt có thể dài lâu được như vậy, cũng có thể yêu nhau đậm sâu như thế.