Mẫn Việt từ chối ở chung nên Hứa Thời Diên chẳng còn cách nào tốt hơn là chăm đi tìm anh, rồi sau đó mua đồ đứng chờ trước cửa nhà Mẫn Việt nấu cơm cho anh ăn.
Có một ngày nọ, Hứa Thời Diên đi theo Đinh Hoàn Ngạn hỗ trợ một ca phẫu thuật nên về muộn. Lúc nấu ăn hắn hơi không chú tâm một chút nên làm nồi khoai tây xào bị cháy, hắn chỉ còn cách tìm trong tủ lạnh xem còn gì để làm thay món này hay không.
Đúng lúc đó thì Mẫn Việt đi vào nhà bếp, thấy nồi khoai tây đen thui thì anh đi đến kéo Hứa Thời Diên ra ngoài nói: “Để anh gọi đồ ăn ship.”
Hứa Thời Diên trả lời: “Anh chờ chút nữa đi, sườn hầm xong rồi để em xào cải là được.”
“Chẳng lẽ em không tốn thời gian rửa chảo chắc? Đừng phí công nữa, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ hi vọng em nấu cơm cho anh.”
Biểu cảm trên mặt Hứa Thời Diên lập tức sụp đổ, luống cuống nhìn Mẫn Việt đang mất kiên nhẫn. Hôm nay hắn phẫu thuật cũng đủ mệt rồi mà Mẫn Việt vẫn không hiểu cho, điều đó làm Hứa Thời Diên cảm thấy tủi thân cùng cực.
Mẫn Việt thấy Hứa Thời Diên suốt bữa ăn cứ rầu rĩ không vui nên anh mềm lòng, lấy chìa khóa dự phòng trong nhà ra đưa cho thanh niên coi như là dỗ.
Sau khi lấy được chìa khóa thì Hứa Thời Diên vui cực kỳ, lúc tối hắn nằm trên salon chờ Mẫn Việt ra chơi game cùng mà không nhịn nổi cứ lôi chìa khóa ra ngắm như đang ngắm bảo bối, thậm chí còn có ý định làm sợi dây treo lên cổ.
Mẫn Việt thấy Hứa Thời Diên cầm chìa khóa ngồi cười khúc khích như thế làm anh đau đớn cực kỳ.
Anh đột nhiên nhớ lại, trước đây cậu thanh niên không như thế, cậu kiêu ngạo, tận hưởng thú vui trước mắt và cũng không thích anh. Anh đứng đó rất lâu, vẫn không nhớ nổi vì sao anh lại thích cậu ấy, có được người trước mắt rồi mà anh không cảm thấy vui sướng, chỉ thấy lo lắng, bất an, và cả phản cảm.
An Lục Kỳ để anh tự hỏi bản thân xem có thể vì Hứa Thời Diên mà thay đổi bao nhiêu. Nhưng kết quả bây giờ là chẳng có gì. Hơn nữa anh cũng không hi vọng Hứa Thời Diên phải thay đổi vì anh.
Anh bước đến ngồi xuống cạnh Hứa Thời Diên, cậu thanh niên ôm eo anh rất tự nhiên, mũi còn cạ cạ vào cổ anh.
“Mẫn tiên sinh thơm thật đó.”
“Chẳng phải mình dùng chung sữa tắm à?”
“Chắc là tại pheromone đó anh.”
Qua một lúc Mẫn Việt đẩy cậu thanh niên ra, nói: “Hứa Thời Diên.”
Hứa Thời Diên thầm nghĩ không ổn rồi, giọng này quá nghiêm trọng, hắn thấp thỏm đáp: “Dạ, sao anh?”
“Hình như anh không có thích em.”
Trong một giây đó, đầu óc Hứa Thời Diên trống rỗng, lòng sợ hãi cực độ, không thể nghĩ ra được một câu gì để đáp lại.
Điều Mẫn Việt nói hắn cũng đã có dấu vết từ trước rồi. Sau khi xác nhận quan hệ với hắn, Mẫn Việt ngày càng nghiện thuốc, bởi có hắn ở bên nên áp lực Mẫn Việt phải gánh trở nên nặng hơn rất nhiều. Với cả khi làm tình Mẫn Việt không chủ động, cũng chỉ để giải tỏa nhu cầu, y hệt như hồi mới quen.
Mẫn Việt chưa nói thì có thể tự coi là Mẫn Việt đang trốn tránh. Nhưng bị nói thẳng ra như thế này thì như hàng vạn mũi dao đâm vào tim, quá đau. Hứa Thời Diên cố nén bi thương, nỗ lực kết nối với Mẫn Việt: “Tại sao?”
Mẫn Việt cúi đầu: “Không biết, không thích thì là không thích thôi.”
Hứa Thời Diên nói tiếp: “Không phải là anh không thích, mà chẳng qua anh thấy em không thể yêu anh, anh sợ em sẽ thay đổi, sẽ rời khỏi anh, anh chỉ đang sợ thôi đúng không?”
“Không phải, không thích là không thích, hai người hiểu nhau quá rõ thì sẽ không còn là thích nữa.”
Mẫn Việt nói câu đó xong càng như khẳng định rằng mình sợ Hứa Thời Diên không còn yêu anh nữa.
“Ai mà biết được sau này có còn thích hay không? Em vẫn rất thích anh, em thấy anh là người xứng đáng được yêu, thậm chí còn được nhiều người thích hơn em gấp trăm, gấp ngàn lần…”
“Hứa Thời Diên.” Mẫn Việt cắt ngang thanh niên, “Tôi có khuyết điểm, tôi không có trách nhiệm trong chuyện tình cảm, chẳng phải người tốt lành gì, không có tư cách để cậu phải hi sinh.”
“Em thấy anh rất tốt, được yêu anh là diễm phúc của em, anh không thể vì em mà kiên trì thêm một chút sao?”
“Còn cậu thì có thể kiên trì bao lâu?”
Mẫn Việt cực kỳ bất đắc dĩ, có lẽ lúc thích một người thì tất cả các khuyết điểm sẽ thu nhỏ lại, những cái không thể bỏ qua được thì cố gắng lãng mạn hóa nó. Cậu thanh niên dùng mắt kính màu hồng để nhìn anh nên nhìn đâu cũng thấy tốt.
Chỉ là có thể kiên trì được bao lâu? Anh đã không thể kiên trì thêm được nữa.
Hai khuỷu tay Hứa Thời Diên chống trên đầu gối, cúi đầu lạc lõng nói: “Em còn nói được gì đây? Em nói em có thể mãi mãi kiên trì thì anh có tin không? Còn anh thì không ư?”
“Phải! Tôi không.”
“Mãi mãi” quá cao thượng, anh không cần Hứa Thời Diên phải đóng vai Chúa cứu thế, “Hứa Thời Diên, đừng ngây thơ nữa. Cậu làm tất cả những điều này đều là cho cậu thôi.”
Hứa Thời Diên nghe đến đây thì lòng trĩu nặng, mắt hắn đỏ lên quay qua nhìn Mẫn Việt: “Anh cảm thấy em làm tất cả những điều này là vì em?”
Mẫn Việt quay đi, cứng rắn nói: “Chẳng lẽ không đúng?”
Hứa Thời Diên uất ức cực kỳ, mọi sự trả giá bị phủ định, còn phải đeo thêm cái mũ “ích kỷ”, sự bức bối vì mấy ngày nay toàn phải chịu sự đối xử lạnh lùng bùng nổ. Hắn quát: “Khi đó em đã muốn buông tay rồi, nhưng anh nói anh thích em, cũng chính anh là người muốn hai ta thành đôi, sao em quay lại rồi thì anh không hài lòng nữa?! Em rẻ tiền thì anh cũng thế! Em cút thì anh sẽ vui đúng không…”
Toàn bộ nhiệt tình bị ném vào giữa hồ băng, dù là ai cũng sẽ đều phát điên. Nhưng Mẫn Việt chỉ lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như đang nói: Nhìn xem, cậu không chịu được tôi nữa rồi. Và cũng chính cái ánh mắt lạnh lùng đó làm Hứa Thời Diên thấy sụp đổ.
Mệt mỏi, buồn chán, đau lòng, nhiều cảm xúc như thế cuối cùng hóa thành bất lực.
Hứa Thời Diên đẩy mạnh cửa đi mất.
Mẫn Việt hít sâu một hơi, mất sức ngồi dựa vào ghế salon. Phòng khách yên tĩnh như chưa hề có người sống tồn tại. Seeger cũng cảm nhận được bầu không khí quá lạnh nên chỉ dám núp ở góc tường. Ánh sáng ngoài cửa chiếu lên các món đồ trang trí, mọi thứ đều quạnh quẽ và tuyệt vọng.
Rốt cục thì anh đã làm gì vậy? Nói những lời cay độc làm tổn thương người ta đến mức như thế? Tại sao lại chọc Hứa Thời Diên đến nỗi tức giận đi mất?
Cậu thanh niên học nấu cơm vì anh, dù có mệt nhưng vẫn qua đây với anh, bao dung sự từ chối và lảng tránh của anh, quá nhiều bằng chứng thể hiện rằng cậu yêu anh mà anh lại nói tất cả mọi thứ cậu làm chỉ để vì bản thân mình? Anh đuổi cậu đi chỉ để cho lòng mình bớt đau đớn và áy náy thôi sao?
Mẫn Việt hút một điếu thuốc, bàn tay anh lại run rẩy mất tự chủ, tàn thuốc theo những rung động đó vương vãi khắp nơi.
Anh quay về phòng, lẳng lặng nằm đó. Màn đêm như nước ối bao trùm lên anh.
Có thể là sau khi Mẫn Việt lên cấp ba, mẹ anh càng ngày càng đối xử tốt với anh, đến nỗi mà xuất hiện ảo giác “Chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau”. Có điều dù như thế nhưng chỉ cần anh tiếp xúc thân mật với người nhà là đã lợn gợn buồn nôn rồi.
Có vin vào bạc tình, ích kỷ, khiếm khuyết tâm lý thì cũng không thể phủ nhận rằng anh quá tệ, đáng ra anh nên chấp nhận từ sớm thể cậu thanh niên Hứa Thời Diên không phải thay đổi mọi thứ như thế.
Anh xấu hổ, nhưng anh cũng hi vọng cậu thanh niên đừng trở lại. Hãy để cho anh làm nhân vật phản diện như trong truyện cổ tích, là loại sẽ có kết cục bị chính hành động của mình phản lại mình, y theo hiện thực, để quá khứ dìm chết.
Nửa đêm, cửa phòng khách mở đánh “cạch” một tiếng.
Hứa Thời Diên quay lại nhà Mẫn Việt, hắn thấy may rằng mình vẫn cầm chìa khóa, không thì mai trực đêm rồi ngày kia mới qua được. Hắn rón rén vào phòng ngủ, ngồi trên sàn nhà chăm chú ngắm nhìn người đàn ông nằm trong chăn.
Mấy tiếng trước, khi hắn bước khỏi cánh cửa ngoài kia, hắn định cứ vậy là xong rồi. Hắn phải dùng hết tự tin và nghị lực mới thuyết phục được mình rằng Mẫn Việt thích mình, ấy vậy mà người đàn ông còn chính miệng nói ra “Không thích nữa.”
Hắn cố gắng để Mẫn Việt cảm thấy thế nào là một “gia đình”, cảm giác được yêu, nhưng lại chẳng thể phá giải được ám ảnh trong lòng anh. Trong mắt Mẫn Việt được yêu như thể phải tội.
Hắn chưa từng ngừng hỏi mình, tình cảm này có xứng với những đớn đau mà mình phải chịu. Đứng xem từ mọi góc độ thì câu trả lời đều là không đáng. Nhưng cứ vậy mà đi thì hắn không đành, không đành để Mẫn Việt cứ bước tiếp cô độc như vậy.
Cũng phải thôi, nếu có thể tính toán được đúng sai được mất thì đã chẳng phải là yêu.
Khi thang máy dừng ở tầng một, Hứa Thời Diên do dự.
Hắn ngồi trên ghế đá chung cư để cho gió thổi mấy tiếng, lòng buồn bực không thôi. Hắn thực sự muốn trở thành Mẫn Việt để đi qua cuộc đời anh, để xem anh đã phải chịu những gì mới có tính cách như ngày hôm nay. Những thứ đó có ma chướng như thế nào mà lại vây Mẫn Việt không thoát ra được…
Trong lúc lặng im suy nghĩ thì mây mù kéo đến, trời đổ cơn mưa cho hắn một lý do để quay về.
Trong giây phút cầm chìa khóa mở cửa nhà Mẫn Việt đó, hắn đột nhiên nghĩ lại, Mẫn Việt không thích mình thì sao, chỉ cần hắn thích anh đến khi hết thích mới thôi là được.
Hứa Thời Diên tham lam ngắm nhìn khuôn mặt Mẫn Việt dựa vào ánh sáng leo lét ngoài cửa sổ. Mí mắt, nốt ruồi chóp mũi, đôi môi mỏng đã từng nói ra không biết bao lần thỏa hiệp và từ chối. Dù có đau thương bao nhiêu thì khi nhìn thấy người này lòng hắn vẫn cứ cuộn trào, đau đến không thở được.
Hứa Thời Diên khóc. Hắn cúi đầu chôn mặt vào ga giường khóc nức nở, lẩm bẩm: “Khi nào thì em mới hết thích anh được đây…”
Mẫn Việt đang giả vờ ngủ nghe thế chấn động, đau lòng, chua xót, nhẹ dạ, tất cả tuôn ra như thác lũ. Anh mở mắt, thấy thanh niên chôn đầu vào ga giường, hai vai run lên từng đợt, mũi anh chua chua. Anh không nhịn được đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cậu trai, khàn giọng nói: “Đừng khóc…”
Hứa Thời Diên ngẩng đầu, đôi mắt ửng hồng nhìn chằm chằm Mẫn Việt.
Hắn tóm lấy tay Mẫn Việt, vội vàng hỏi: “Mẫn tiên sinh, anh có thể kiên trì thêm chút nữa được không? Đến khi nào em hết thích anh thì thôi.”
Mẫn Việt không trả lời, hỏi: “Em không mệt sao?”
“Mệt. Em mệt nhưng nếu em buông tay thì sẽ càng đau hơn.”
Mẫn Việt vỗ vỗ chỗ bên người: “Lên đây đi, trên đất lạnh lắm.”
Hứa Thời Diên đứng dậy nằm cạnh Mẫn Việt, ôm lấy anh bằng cả vòng tay hỏi: “Anh đồng ý với em, có đúng không?”
“Không cho anh đổi ý đâu.”
“Được.” Mẫn Việt quay mặt qua đối diện với Hứa Thời Diên, lần đầu tiên anh ôm lại cậu thanh niên, cũng là lần đầu tay anh run rẩy như vậy.
Anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.”
Mẫn Việt nên xin lỗi, và Hứa Thời Diên cũng đã chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Hứa Thời Diên kéo tay Mẫn Việt qua đặt ở eo mình để cho anh ôm chặt thêm chút, “Mẫn tiên sinh, anh có thể nổi nóng với em nhưng đừng cố sức đuổi em đi. Lỡ đâu em không phân biệt được là anh không thích em hay anh sợ, em đi thật thì làm sao đây?”
Mẫn Việt đau lòng, dù là để trốn tránh hay là thử thách tình yêu thì tất cả những điều anh gây tổn thương cho cậu trai đều cực kỳ ngu ngốc, thế mà cậu lại hiểu anh, không trách anh.
Cuối cùng thì Mẫn Việt cũng biết, chàng trai này vừa là nỗi sợ, cũng vừa là thuốc an thần của anh.