Lúc này, trời đã sáng tỏ.
Bầu trời mênh mông màu lam biểu thị cho khí trời sáng sủa ngày hôm nay. Ánh mắt trời đã bay lên từ trên bình nguyên xa xa, chiếu thẳng lên tường thành của Tập Thủy Thành. Tòa thành thị gần rừng rậm này đã hoàn toàn tỉnh dậy sau giấc ngủ say, dần dần những tiếng động cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Thần sắc của La Mông Đức cũng không được tốt lắm, hắn đi tới bên cạnh Hàn Mộc Thiên trầm giọng nói rằng:
-Đại nhân, ba tên tập kích thiếu gia Hàn Phi rất quen thuộc địa hình. Người của chúng ta không đuổi được để cho bọn chúng trốn thoát rồi. Ta chuẩn bị phát lệnh truy nã, cho nên có vấn đề muốn hỏi Hàn Phi thiếu gia một chút.
Hàn Mộc Thiên tuy rằng không có đảm nhận bất kỳ chức quan nào cả, nhưng mà hắn có tước vị Huân Tước cho nên cũng có một ghế trong hội nghị sự của Tập Thủy Thành. Bởi vậy La Mông Đức mới gọi Hàn Mộc Thiên là “đại nhân”
�n cho nhiều quý tộc khác bất an, điều này làm cho người phụ trách an toàn của Tập Thủy Thành là La Mông Đức trong lòng cũng có chút lo sợ.
Nhi tử bị tập kích thiếu chút nữa mất mạng, hung thủ còn trốn thoát được. Tâm tình của Hàn Mộc Thiên cũng không tốt được, nhưng mà lúc này hắn cũng rõ ràng nếu như đám người La Mông Đức không xuất hiện đúng lúc, sợ rằng Hàn Phi vị tất có thể bình yên vô sự mà đứng trước mặt mình thế này.
-Các vị đã tận lực rồi, ta sẽ nói với thành chủ Egmont công lao của mọi người, còn bây giờ phải nghĩ biện pháp bắt hung thủ đã.
Hàn Mộc Thiên nói rằng:
-Có vấn đề gì có thể hỏi.
Hàn Mộc Thiên thông tình đạt lý làm cho La Mông Đức trong lòng như thoát khỏi tảng đá lớn. Hắn vội vàng cảm tạ một chút, sau đó hướng tới Hàn Phi hỏi lại chuyện gì đã xảy ra.
Hàn Phi không đằng phải kể lại chuyện như đã nói với Đằng Thác Hải một lần nữa, như trước vẫn giấu diếm chuyện bản thân đá cho hai người suýt nữa thành hoạn quan.
Nếu như không hề bảo lưu mà nói cho La Mông Đức, có thể cung cấp một đầu mối rất tốt để bắt được hung thủ. Nhưng mà Hàn Phi dũng mãnh phi thường như vậy rất có thể làm cho người khác chú ý dẫn tới nghi ngờ. Dù sao đối phương cũng là ba người mạo hiểm, còn hắn chỉ là một thiếu niên mới có mười ba tuổi đầu.
Nghe thấy Hàn Phi bị gãy tay, đối phương dùng tới dao găm, Hàn Mộc Thiên không nhịn được mà nắm chặt tay, sắc mặt rất khó coi.
La Mông Đức lúc hỏi xong Hàn Phi lại hỏi tiếp Emi vừa mới tỉnh lại, sau đó mới rời khỏi đại viện, tuyên bố phát lệnh truy nã.
La Mông Đức vừa rời đi, Carol ở bên cạnh có chút suy nghĩ mà hỏi thăm:
-Theo như ngươi nói, đối phương ngay từ đầu cũng không phải muốn lấy mạng ngươi, nhưng lại mai phục trước đó là thế nào?
-Có thể như vậy, vừa ban đầu họ dùng gậy gỗ, nhưng sau khi truy đuổi ta lại dùng dao găm, nếu không phải ta chạy trốn nhanh, đội tuần tra lại vừa vặn đi ngang qua, sợ rằng…
Hàn Phi trả lời.
Carol hỏi chính là vấn đề mà Hàn Phi vẫn suy nghĩ trong đầu tìm câu trả lời. Ba người mạo hiểm che mặt này lúc đầu hẳn là không muốn lấy mạng của hắn, bằng không trực tiếp dùng vũ khí công kích mới phải, hơn nữa cũng không phải như là đánh cướp.
Ba người này rõ ràng đã sớm mai phục bên ngoài xưởng vũ khí này rồi. Hiển nhiên đã theo dõi mình vài ngày nay rồi. Mà Hàn Phi cũng không có khả năng kết hận thù với đối phương, hành động của mấy người này vô cùng khả nghi đi.
Chẳng lẽ là cừu nhân của Hàn Mộc Thiên phái tới? Hàn Phi không khỏi lắc đầu, phụ thân hắn bình thường làm việc tốt giúp người rất nhiều, ngoại trừ việc tranh đấu đối với Hàn Lân Hải ra hình như cũng không có cừu nhân gì?
Nghĩ tới Hàn Lâm Hải, Hàn Phi không khỏi nghĩ tới Hàn Thành Võ đã bị mình đánh thành gấu mèo, cũng nhớ tới câu ngoan độc của đối phương lúc trước, chẳng lẽ là do biểu huynh có một chút huyết thống này với mình làm sao? Hắn có lá gan lớn như vậy sao?
Đang lúc Hàn Phi suy nghĩ đắn đo, Carol nói rằng:
-Mặc kệ đối phương xuất phát từ mục đích gì, chúng ta cũng phải bắt được bọn họ!Đại nhân, không bằng để ta tới nghiệp đoàn mạo hiểm phát một giải thưởng, như vậy cũng có thể cảnh cáo bọn họ, để cho bọn họ không dám tiếp tục ở lại Tập Thủy Thành!
Tuy rằng nói La Mông Đức đã tuyên bố phát lệnh truy nã rồi, thế nhưng hiệu quả của lệnh truy nã này cũng không lớn lắm. Bởi vì lực lượng giữ trật tự ở Tập Thủy Thành này cũng không lớn lắm, bình thường đều hợp tác với Thánh Đường để giữ trị an trong thành. Mà trừ phi có liên quan tới mình, Thánh Đường bình thường sẽ không quản những chuyện như vậy.
Bởi vậy nếu như muốn giải trừ cái uy hiếp này, như vậy đi tới nghiệp đoàn người mạo hiểm tuyên bố treo giải thưởng không thể nghi ngờ là một tuyển chọn rất hợp lý. Người mạo hiểm vì tiền mà bán đứng huynh đệ bằng hữu của mình đều không vấn đề gì, ba người mạo hiểm tập kích Hàn Phi tự nhiên cũng không dám đứng lại trong thành Tập Thủy nữa.
-Được, ngươi đi tuyên bố cho ta một chút!
Hàn Mộc Thiên cắn răng nói:
-Ai có thể cung cấp đầu mối của ba người này thưởng hai mươi đồng vàng, bắt được một người thưởng cho năm mươi đồng vàng!
Bắt một người được ngay năm mươi đồng vàng, thưởng như vậy không thể nghi ngờ là rất dày, đủ để dẫn động một ít võ sĩ mạo hiểm xuất thủ. Để cho Hàn Phi an toàn, Hàn Mộc Thiên cũng không tiếc tiền. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Ta cũng sẽ nhờ người đi hỏi thăm một chút, tới cùng là ai dám hạ thủ với học đồ của ta.
Đằng Thác Hải ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói rằng:
-Thương thế của Hàn Phi vừa chữa tốt rồi, ngày hôm nay trở về nhà nghỉ ngơi đi cũng không nên luyện võ nữa. Từ sáng mai bắt đầu trở lại, trong khoảng thời gian này tốt nhất nhờ Carol hộ tống tới đây.
Lại nói Hàn Phi bị tập kích cùng với Đằng Thác Hải cũng có quan hệ nhất định. Nếu như không phải hắn bảo Hàn Phi tăng nhiều thời gian học tập hơn, đối phương cũng không dám hạ thủ như vậy.
-Vậy phiền phức cho Thác Hải tiên sinh rồi!
Hàn Mộc Thiên vội vàng cảm tạ nói.
Làm sang sư tiếng tăm lừng lẫy của Tập Thủy Thành, Đằng Thác Hải đương nhiên kết bạn với không ít võ sĩ có thực lực, hơn nữa lại có quan hệ không tồi với một vài dong binh đoàn hoạt động chung quanh đây, khả năng tra ra hung thủ cũng không nhỏ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Thương lượng hoàn tất, Hàn Mộc Thiên mang theo Hàn Phi trở về Hàn gia nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay vừa là ngày nguy hiểm nhất nhưng cũng là một ngày nhẹ nhàng nhất của Hàn Phi.