Hàn Phi giản lược trình bày lại chuyện một lần, còn nhấn mạnh một chút ba tên mạo hiểm đều mang theo mặt nạ, cho nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ.
Mà thần sắc của Đằng Thác Hải có chút kỳ quái, hình như thở dài một hơi tự nhiên hơn rất nhiều.
Lúc này Đằng Thủy Tú vội vã từ trong phòng chạy ra, trong tay còn mang theo một cái rương màu xanh biếc rất nhỏ nhắn tinh xảo.
Man Ngưu nhanh chóng bên cái ghế dài tới, để cho Hàn Phi ngồi xuống.
Đằng Thủy Tú gác cái rương lên trên ghế, rồi mở ra, từ bên trong lấy ra một cái gậy mà lam dài nửa thước cùng vài bình nhỏ màu trắng sữa.
-Hàn Phi, ta trị thương cho đệ, yên tâm sẽ không đau đâu!
Đằng Thủy Tú vừa nói, cầm lấy đoản côn màu lam.
Đây là lừa tiểu hài tử sao? Hàn Phi trong lòng dở khóc dở cười, bất quá ngẫm lại tuổi tác của mình cũng không lớn, chỉ là không rõ nàng cầm cây đoản côn này trong tay là định làm cái gì.
Man Ngưu ở bên cạnh nhắc nhở nói:
-Thủy Tú sư muội, tay trái của Hàn Phi đã bị chặt đứt…
-Bị thương nặng như vậy à? Những cường đạo này thật ghê tởm!
Đằng Thủy Tú nhíu mày sẵng giọng nói:
-Hiện giờ người mạo hiểm ở trong thành cũng nhiều lắm, người xấu không ít!
-Nhưng mà Hàn Phi đệ cứ yên tâm, chờ một chút nữa ta giúp đệ chữa thương, qua vài ngày là được thôi!
Thấy dáng vẻ cáu giận rất động người của nàng, Hàn Phi trong lòng khẽ động, nhưng mà vẫn biểu hiện ra bên ngoài vô cùng cung kính nói:
-Đa tạ sư tỷ!
Đằng Thủy Tú thiên sinh lệ chất, già trẻ lớn bé trong xưởng vũ khí Thác Hải không ai là không thích, bình thường còn có rất nhiều con cái nhà giàu trong thành khao khát theo đuổi.
Thế nhưng Đằng Thác Hải đối với tôn nữ của mình coi như của báu giữ gìn rất chặt, căn bản không cho phép nàng gặp gỡ người ngoài. Người trong xưởng mà có tâm tư gì, thường thường đều rất thê thảm.
Hàn Phi ở trong xưởng một thời gian dài như vậy rồi, cũng rất hiểu cái đạo lý này, bởi vậy đối với vị sư tỷ xinh đẹp này cũng chỉ dám nhìn mà không có tâm tư gì trong lòng, tối đa cũng chỉ dám ngẫm nghĩ trong lòng mà thôi.
Nhưng mà vẻ mặt của Hàn Phi làm Đằng Thủy Tú rất không mong đợi, nàng liếc mắt nhìn Hàn Phi một cái nói:
-Mau đưa tay ra, ta trị liệu cho!
Hàn Phi bỏ bàn tay đang áp lên trên vết thương ra ngoài, máu lập tức chảy ra khỏi miệng vết thương.
Chỉ thấy Đằng Thủy Tú nhỏ giọng nói vài câu gì đó mà Hàn Phi nghe không hiểu, sau đó nàng giơ tiểu côn màu lam lên chỉ vào trán hắn một cái.
Một màn vô cùng thần kỳ xuất hiện, chỉ thấy từ trên đầu gậy một quang mang màu lam đột nhiên vọt ra, lập tức vòng tròn mở rộng ra, bay thẳng tới trán của Hàn Phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi cảm giác thấy trán mình vô cùng mát mẻ, vết thương đang nóng rát tự nhiên trở nên thư thái đi rất nhiều. Hắn có thể cảm thấy vết thương không còn chảy máu nữa, hơn nữa còn đang nhanh chóng khép lại!
Thủy hệ trị liệu linh pháp thuật! Thủ đoạn trị liệu của Đằng Thủy Tú Hàn Phi đã từng nghe Man Ngưu nói qua, nhưng mà khi mình tự trải nghiệm thì cảm giác tất nhiên là khác rồi.
Hắn lúc này mới hiểu vì sao Linh pháp sư chiến lực không cao lại được người khác tôn kính cùng tôn sùng tới như vậy, địa vị còn trên cả quý tộc phổ thông.
Quang mang giằng co khoảng chừng nửa phút thì biến mất. Hàn Phi cảm thấy nơi vết thương có chút ngứa ngáy, không nhịn được mà đưa tay sờ lên vết thương, phát hiện ra miệng vết thương đã khép vảy rồi, hơn nữa cùng với da thịt chung quanh vết thương cũng không có khác biệt gì quá lớn.
-Pháp thuật trị liệu của ta chỉ là sơ cấp, cho nên mới có vết, nhưng mà vài ngày sẽ nhanh chóng bóc ra thôi!
Đằng Thủy Tú nói rằng:
-Hiện giờ cho ta xem cánh tay đệ bị thương thế nào, gãy xương thì có khả năng hơi phiền phức một chút.
Dưới trợ giúp của Man Ngưu, Hàn Phi cởi áo khoác ra, làm cho toàn bộ cánh tay trái lộ ra. Chỉ thấy nơi bị gậy đập vào đã bầm tím một khối, có thể thấy rõ ràng xương khớp đã lệch khỏi vị trí rồi.
Thương thế như Hàn Phi thế này ở kiếp trước mà nói, khẳng định sẽ phải phẫu thuật nối xương, sau đó đặt một cái nẹp, đợi chừng một năm rưỡi mới có thể bỏ tấm nẹp này ra, thống khổ không thể nói hết, còn tiền thì càng không ít rồi.
Nhưng mà lúc này trong tay Đằng Thủy Tú, gãy xương, biện pháp trị liệu đơn giản hơn nhiều.
Vị thiếu nữ Linh Luật học đồ đầu tiên cẩn thận nhéo chung quanh vết thương trên cánh tay của Hàn Phi một lần, sau đó nhe răng nhếch miệng cười với Hàn Phi nói rằng:
-May mắn, chỉ là bị gãy thôi, cũng không vỡ xương, bằng không ta trị cũng không được.
Đằng Thủy Tú bảo Man Ngưu hỗ trợ giúp Hàn Phi cẩn thận giữ lấy chỗ xương bị gãy, sau đó phóng liên tiếp ba pháp thuật trị liệu lên trên vết thương của Hàn Phi. Mãi tới khi cánh tay của Hàn Phi hết sưng lên thì mới thôi.
Lúc trị liệu hoàn thành, thanh nẹp cũng thẳng lại, Đằng Thủy Tú vừa cười vừa nói:
-Được rồi, đệ hoạt động chắc không có vấn đề gì.
Cái này được rồi sao? Hàn Phi có chút không thể tin được, hắn thử động đậy cánh tay mình, phát hiện quả nhiên là được rồi. Chỉ là kinh mạch trên cánh tay vẫn còn chút ngưng trệ, chân khí không thể lưu chuyển qua đây được.
Hiển nhiên loại pháp thuật trị liệu này ngoại thương cùng ngạnh thương có hiệu quả tốt, nội thương thì không được tốt cho lắm, nhưng là có thể do cấp bậc của Đằng Thủy Tú cũng không cao mà nên.
Nhưng mà Hàn Phi lại không lo lắng chuyện này, huyền môn chân khí của hắn đối với trị liệu nội thương có hiệu quả rất độc đáo. Cho dù chỉ là cảnh giới nhất trọng thiên, khôi phục vết thương nhỏ này cũng không thành vấn đề.
-Ba viên dược hoàn là cho đệ, một ngày uống một viên, sau ba ngày là thương thế tốt rồi!
Đằng Thủy Tú từ trong bình lấy ra ba viên dược hoàn thơm ngát, đưa cho Hàn Phi nói rằng:
-Mấy ngày nay không thể luyện võ cùng làm nghề nguội được rồi!
-Cảm tạ sư tỷ!
Hàn Phi cảm tạ nói:
-Lần này thực sự là nhờ có người rồi!
Để trị thương cho hắn Đằng Thủy Tú mất trước sau nửa giờ, trên cái trán trắng nõn như ngọc của nàng đã có thêm một tầng mồ hôi tinh mịn, đương nhiên làm cho Hàn Phi rất cảm kích.
-Khách khí cái gì…
Đằng Thủy Tú thu hồi dược bình, môi mắt đẹp dịu dàng nhìn qua mặt Hàn Phi rồi nói rằng:
-Nhớ kỹ sau này ta gọi đệ làm việc không được khước từ là được rồi!
-Khụ! Được rồi, nếu đã khỏi, như vậy ta cho người đưa ngươi về nhà cho bình an.
Đằng Thác Hải ở bên cạnh ho khan một tiếng nói rằng:
-Mấy ngày nay không cần làm nghề nguội nữa, nhưng mà sáng sớm ngươi vẫn phải tới đây.
Đằng Thác Hải vừa dứt lời, cửa lớn đã truyền tới từng tiếng vó ngựa gấp gáp, vài tên kỵ sĩ ngừng lại cước bộ, trong đó một người nhảy nhanh xuống ngựa trực tiếp lao vào trong viện.
Người tới chính là phụ thân của Hàn Phi, Hàn Mộc Thiên, vừa nhìn thấy Hàn Phi hắn đã vội vàng hỏi thăm:
-Phi nhi, con không có chuyện gì chứ?
-Phụ thân, thương thế của con đã được sư tỷ trị liệu rồi!
Hàn Phi vội vã đứng lên chỉ vào Đằng Thủy Tú bên cạnh nói rằng:
-Ngài cứ yên tâm đi, con không việc gì!
Hắn thật không ngờ phụ thân của mình lại tới nhanh như vậy, khẳng định là La Mông Đức phái người tới thông báo rồi.
-May quá, làm ta lo muốn chết!
Hàn Mộc Thiên thở dài một hơi, sau đó hướng tới Đằng Thủy Tú thi lễ nói rằng:
-Thực sự rất đa tạ Thủy Tú chất nữ rồi!
Đằng Thủy Tú nhất thời đỏ mặt, nhanh chóng hoàn lễ nói:
-Hàn thúc thúc không nên khách khí như vậy, Thủy Tú không tiếp nhận nổi.
Trong lúc nói chuyện hai người khác từ cửa đi vào, Hàn Phi nhìn kỹ, thì ra đó chính là đội trưởng đội tuần tra La Mông Đức cùng đạo sư vũ kỹ của mình Carol!