Chúng quỷ sai cảm nhận được lực lượng dâng trào trong chân thân, lại nhìn hương phật đã được đốt hết, cả hai nhìn nhau rồi cùng quỳ xuống và nói.
- Chúng tiểu nhân đã nhận nhang đèn của Lý gia, nguyện vì Lý gia làm việc, xin Lý công tử đừng ghét bỏ chút sức mọn của chúng tiểu nhân.
Quả nhiên hai quỷ sai là người khôn khóe, sau khi nhận chỗ tốt của Lý Tu Viễn liền dập đầu bái tạ, mặc kệ bản thân có nhận lệnh của Thành Hoàng không.
Dường như Lý Tu Viễn cũng nghĩ tới điểm này, hắn bình tĩnh nói:
- Nhang đèn của Lý gia ta không dễ hưởng như vậy đâu, nén nhang này là trả công các ngươi giúp phụ thân, còn muốn hưởng dụng hương phật khi nãy, về sau các ngươi phải dốc sức vì Lý gia, nếu trộm dối gạt, âm phụng dương vi, tất nhiên ta sẽ bắn chết các ngươi, tuyệt đối không lưu tình.
- Đi hay ở suy nghĩ kỹ một chút, Lý Tu Viễn ta không bắt buộc các ngươi.
Quỷ sai chẳng chút suy nghĩ, cùng hô:
- Nguyện vì Lý gia vào sinh ra tử.
- Rất tốt, ta sẽ xem biểu hiện của các ngươi, nếu trong vòng một năm các ngươi trung thành tuyệt đối thì hàng năm ta đều thắp cho các ngươi một nén nhang.
Lý Tu Viễn nói.
- Đa tạ đại thiếu gia.
Hai quỷ sai kinh hỉ cùng nói.
Chúng cảm thấy tiền đồ sau này của mình sẽ xán lạn vô cùng, đi theo Thành Hoàng làm việc chỉ kiếm được chút nhang đèn duy trì kế sinh nhai, mà đi theo Lý đại thiếu gia lại giúp thực lực tinh tiến, ngày sau có thể trở thành âm binh, quỷ tướng cũng không chừng.
- Đúng rồi, lúc chúng tiểu nhân vào ngục giam thăm Lý lõa gia, không phát hiện bà đồng ở đâu cả, tiểu nhân mạn phép suy đoán, hẳn bà ta bị giam trong huyện nha.
- Lúc tiểu nhân đi ngang huyện nha, phát hiện môn thần nơi đó đã dọn đi, hiện tại huyện nha không được môn thần che chở.
Hai quỷ sai mở miệng nói.
Lý Tu Viễn lại hỏi:
- Ý các ngươi là sai?
- Môn thần rời khỏi huyện nha, chúng tiểu nhân có thể tùy ý ra vào nơi đó, nếu đại thiếu gia muốn, chúng tiểu nhân có thể câu hồn phách Lưu huyện lênh, tùy ý đại thiếu gia sau bảo.
Mặt xanh lên tiếng.
- Không, ta không muốn các ngươi câu hồn phách Lưu huyện lệnh, ta muốn các ngươi câu hồn phách bà đồng Vương, người này thọ tận lại không chết, để lâu ắt phiền phức.
Lý Tu Viễn nói.
- Nếu trước đó chúng tiểu nhân chưa đủ khả năng câu hồn bà ta thì hiện tại xin đại thiếu gia an tâm, chúng ta tuyệt đối làm được.
Chúng quỷ sai tràn đầy lòng tin mà nói.
Lý Tu Viễn:
- Các ngươi câu hồn phách bà đồng Vương xong hãy áp giải bà ta tới chỗ Thành Hoàng, hẳn thành hoàng biết phải làm thế nào, nếu câu được, hai người các ngươi cứ thử sẽ biết kết quả.
Nói xong lạnh lùng hừ một cái.
- Chúng tiểu nhân đã rõ.
Hai cái quỷ sai cắn răng đáp, chỉ sợ tối nay chúng phải dốc hết sức lực, dù liều mạng cũng phải bắt cho bằng được bà đồng.
Đây là chuyện đầu tiên đại thiếu gia phân phó cho họ làm, làm không xong thì đừng nói hương hỏa, có gì sai xót khả năng cao bị thần tiễn bắn chết nữa kìa.
- Đi đi.
Lý Tu Viễn phất phất tay nói.
Hai quỷ sai lúc này đã có thể hình như môn thần, cùng nhau chắp tay lập tức hóa thành cơn gió lạnh mà rời đi, bất quá trận âm phong này lớn hơn trước nhiều lắm, ngay cả đèn lồng treo bên ngoài cũng bị thổi cho lay động kịch liệt.
- Thiết Sơn, triệu tập nhân thủ, ta có việc muốn phân phó.
Lý Tu Viễn nói, thần sắc hắn bình tĩnh trong mơ hồ lại có lửa giận.
Nghĩ đến phụ thân bị Lưu huyện lệnh đánh ba mươi côn, hiện giờ đang nằm ở trong phòng giam không nhúc nhích được, cơn giận dữ của Lý Tu Viễn không thể ngui.
Thù này không báo, uổng công làm nhi tử của người.