Dù một tiễn không bắn trúng vẫn có thể đánh bay quỷ sai.
Nhìn như bình thường nhưng đủ uy lực dọa sợ quỷ thần, so với bất kỳ đạo thuật nào đều đáng sợ hơn.
Giờ phút này hình thể hai quỷ sai rút một vòng do sợ, vốn là tráng hán khôi ngô lại trở nên thấp bé.
- Ta đã nói rồi, việc liên quan tới an nguy phụ thân, ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy, giờ ta hỏi gì các ngươi nói cái đó. Nếu an phận, chờ chuyện kết thúc chúng ta xem như xong, ngược lại, dù ta có quen biết các ngươi nhưng kình cung trong tay ta thì không.
Lý Tu Viễn lạnh lùng nói.
Hắn sớm đã muốn trừng trị hai tên quỷ sai này.
Đừng thấy chúng một mực cung kính với hắn mà lần, thực tế đều đang tự chùi đít cho chúng thôi.
Không do chúng câu hồn thất bại, nào có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Đương nhiên, trong đó cũng có mệnh lệnh của Thành Hoàng, nghĩ tới ngày đó ở trong Lan Nhược Tự. Thiết Sơn mơ thấy Thành Hoàng, hẳn đối phương đã đoán được thân phận của hắn, nếu không hai tên quỷ sai cũng chẳng hướng mình cầu xin.
- Không, không dám, không dám.
Bấy giờ hai quỷ sai bị hù tới quỳ trên mặt đất, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ.
Lúc này là chúng sợ thật, trước đó khi cầu xin tha thứ chỉ là giả bộ đáng thương mà thôi.
- Nói đi, tình trạng phụ thân ta thế nào?
Lý Tu Viễn thản nhiên nói.
- Trước mắt Lý lão gia vẫn mạnh khỏe, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Lý Tu Viễn hỏi.
Mặt xanh nói:
- Chỉ là Lý lão gia đã nhận một ít hình phạt, bị đánh ba mươi côn, phải dựa vào tường không nhúc nhích được, vì để Lý lão giả dễ chịu một chút, chúng tiểu nhân đã thổi một ngụm khí để ngài ấy ngủ mê man.
Lông mày Lý Tu Viễn nhíu một cái thật sâu, một ít lửa giận như muốn tuôn ra.
Quỷ sai tường Lý Tu Viễn tức giận, vì thế quỳ xuống cầu xin tha thứ:
- Tiểu nhân thật sự muốn tốt nên mới giúp Lý lão gia ngủ mê, không có ý muốn tổn thương ngài ấy.
- Các ngươi không cần sợ, ta không tức các nguoi, ta là tức giận Lưu huyện lệnh, các ngươi làm việc không tệ.
Lý Tu Viễn lại nói:
- Thiết Sơn, lấy cho ta một cây nhang.
- Vâng, đại thiếu gia.
Thiết Sơn đáp một tiếng, nhanh chân đi lấy nhang.
Sau khi nhận lấy phật hương, Lý Tu Viễn nhỏ một giọt máu lên trên:
- Trước nay Lý Tu Viễn ta làm việc ân oán rõ ràng, mũi tên kia bắn các ngươi vì các ngươi làm việc không tốt, chọc cho ta tai họa lớn như vậy, hiện các ngươi giúp ta xoa dịu phụ thân, nén nhang này Lý Tu Viễn dùng để báo đáp các ngươi.
Nói xong lại hiệu một chút:
- Đốt ngang, cắm trước mặt chúng.
Thiết Sơn đáp một tiếng, đốt hương phật nhuốm máu lên rồi cắm trước mặt quỷ sai.
Hương phật được đốt lên, sương mù liền tản ra, tựa hồ càng thêm nồng nặc.
- Đây, đây là…
Chúng quỷ sai giật mình, được bao phủ trong làn khói, chúng cảm thấy thương thế của mình nhanh chóng khôi phục, hồn thể càng thêm ngưng thật.
- Dài và lớn hơn rồi.
Sau đó chúng giật mình phát hiện, hấp thụ nhanh đèn giúp thân thể thấp bé của chúng dàn khôi ngô rắng chắc hơn, hình thể tiếp tục gia tăng không ít.
Chỉ một thời gian trôi qua, thân hình quỷ sai đã cao gần một trượng, trông tựa như một tiểu cực nhân.
Thời điểm hương phật đốt hết, thân thể chúng quỷ đã cao hơn một trượng, cơ bắp nhô lên, khôi ngô mạnh mẽ, trông không giống quỷ sai mà giống một vị môn thần hơn.
Dường như Lý Tu Viễn cũng không thấy lạ, vì hắn biết công dụng kỳ diệu từ máu của mình, quyer thần không thể uống máu của hắn, có điều nếu nhiễm vào hương phật rồi đốt lên, hóa thành hương hỏa thì quỷ thần có thể hấp thu được, yêu vật cũng vậy, giúp chúng gia tăng đạo hạnh, là một vị thuốc đại bổ.
Đánh hai quỷ sai một gậy lại cho chúng quả táo ngọt, Lý Tu Viễn có ý muốn thu phục hai quỷ sai này. Nguyên nhân rất đơn giản, tin tức chúng linh thông, có thể nghe được âm thanh từ bốn phương tám hướng, nếu có thể dùng cho hắn, Lý Tu Viễn sẽ sớm biết những âm mưu quỷ kế nhằm vào lý gia, sớm ngày hóa giải.
- Các ngươi đi đi, chuyện Lưu huyện lệnh ta sẽ tự giải quyết.
Lý Tu Viễn khua tay nói.