Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên:
- Quen sao?
Tel'Annas hỏi tiếp:
- Nhóc quen tên đeo mặt nạ kia sao?
- Đây là lần thứ hai em gặp hắn. Lần đầu em không biết hắn là ai, nhưng lần này sao em cứ có cảm giác quen lắm, cứ như đã gặp ở đâu rồi vậy.
- Theo một số nguồn tin thì tên đó chính là thuộc hạ dưới tay Volkath, ta thấy chỉ một mình hắn ta mà nguyên một nhóm bốn đứa không đánh lại, xem ra sức mạnh của hắn vượt xa mấy đứa rất nhiều.
Payna chen ngang:
- Nhưng mà sự so sánh này có vẻ hơi khập khiễng, không thể so sánh người Trái Đất bình thường với một tên sát thủ tại Athanor được.
- Vậy là tụi em không thể làm gì được sao? - Nam hỏi.
Tel'Annas bảo:
- Có thể nói là như vậy, song ta tin nếu mấy đứa chịu tập luyện thì mấy đứa sẽ cứu được Athanor.
- Tập luyện như thế nào giờ?
- Chuyện đó để ta! - Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến mọi người giật mình. Một cái bóng trấng đáp xuống đất ngay vị trí của cả nhóm. Té ra là Lumica.
Cô ấy nhìn bọn tôi rồi lẩm bẩm:
- Khai giảng xong không thấy mấy đứa, tưởng mấy đứa đi đâu, hóa ra là ở đây.
- Chị đến đây làm gì? - Tôi hỏi.
- Chuyện luyện tập của mấy đứa cứ giao cho ta huấn luyện, ta là giáo viên dạy môn phép thuật mà!
Nam hỏi:
- Em đâu có xài phép thuật gì đâu?
- Gọi môn phép thuật vậy thôi chứ giống như mấy đứa học chiến đấu vậy, tùy từng người mà ta có cách dạy phù hợp. Tuần sau là bắt đầu, buổi chiều nào không có đi học thì đến cung điện để ta huấn luyện. Nghe rõ chưa?
- RÕ!
Nam và Hải trông có vẻ háo hức:
- Tao bắt đầu thích thú rồi đấy!
- Đúng vậy, tao sẽ trở thành người mạnh nhất trong đám này.
Lumica bất ngờ chỉ vào tôi:
- Ta nghĩ Hùng sẽ là át chủ bài của chúng ta.
- Gì? - Tôi hoảng hốt - Em á?
- Phải, nhóc có chiếc nhẫn mang ma thuật Andura ... ủa mà nhẫn của nhóc đâu?
Tôi thở dài:
- Cắt rồi.
- What? Sao lại cắt?
- Nhẫn bị kẹt, không cắt là em thành Hùng chín ngón chứ không đùa đâu.
Lumica đặt tay lên trán:
- Toang, ta chỉ cảm nhận được ma thuật sinh mệnh của nhóc thôi. Với khả năng này thì nhóc chỉ có thể chữa thương thôi chứ đánh nhau thì ... không dám chắc. Xem ra hai đứa còn lại sẽ là át chủ bài rồi.
Payna cắt ngang:
- Đừng xem thường ma thuật sinh mệnh! Nếu biết cách sử dụng thì đó lại là món vũ khí tuyệt vời đấy.
Giờ đây tôi đặt quyết tâm mình phải trở nên thật mạnh mẽ bởi nếu không thì sự có mặt của mình tại đây là vô nghĩa. Lumica sau đó đưa Nam và Hải về nhà Krixi lấy đồ rồi cả hai trở về cung điện để nghỉ ngơi.
Kriknak được chữa xong, cậu ta đứng dậy và chào mọi người ra về. Payna cười:
- Thằng nhóc coi vậy mà lễ phép nhỉ.
- Vậy mà nó lại là người của lực lượng Sa Đọa, ta hi vọng nó không trở thành một mối họa lớn.
Về đến nhà Krixi thì là khoảng mười giờ rưỡi, tôi xin phép ra về. Trở về nhà của Sinestrea, tôi leo lên phòng và bấm điện thoại chơi game. Từ khi đến Athanor đến giờ tôi vẫn chưa động vào một ván Liên quân nào. Nếu tôi biết fake IP thì chắc tôi đã chơi mỗi ngày. Chính vì vậy, tôi chơi Free Fire để thay thế.
Chơi game đến mười một giờ rưỡi, lúc này bụng tôi đã biểu tình. Sinestrea chưa về, chắc là tôi tự đi nấu cơm ăn vậy. Lục trong tủ lạnh, tôi tìm được ba quả trứng gà với một ít xúc xích, hành.
- Được, cơm chiên thẳng tiến.
Bốn mươi phút sau, cơm chín. Tôi đã đánh trứng chuẩn bị từ trước, xúc xích đã cắt sẵn, hành ngò sẵn sàng. Tôi bắc chảo, băm hành tỏi rồi chấy lên cho thơm. Chà, mới bắt đầu mà tôi đã nghe mùi thơm nức mũi. Đợi đến khi hành và tỏi chuyển màu, tôi cho cơm vào rồi đổ trứng vào luôn. Lúc đầu cơm còn ướt do trứng nhưng sau khi đảo một hồi thì trứng chín hoàn toàn, cơm chuyển sang màu vàng rất đẹp. Cho xúc xích vào đảo thêm một lúc, tôi nêm gia vị.
- Đường, muối, bột ngọt nữa!
Đảo thêm chừng chục giây nữa, tôi cho hành lá vào đảo rồi tắt bếp. Lấy muỗng múc một ít ăn thử.
- Ừm, ngon!
Vậy là món cơm chiên đã hoàn thành, tôi cho ra dĩa rồi để lên bàn thưởng thức.
- Chúc mọi người ngon miệng ... à mà quên, có ai ở đây đâu mà chúc.
Món ăn tôi làm thì chắc chắn tôi ăn được, còn những người khác có hợp khẩu vị hay không thì tùy. Nhưng giờ đây nó không quá quan trọng nữa bởi lấp được cái bao tử đang đói của tôi là được rồi.
Ăn xong, tôi chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo bởi không có việc gì làm. Đang gãi đầu suy nghĩ thì một suy nghĩ lướt qua đầu tôi: vào phòng của Sinestrea.
Cửa phòng bị khóa, tôi đưa móng tay vào bên trong khe chìa khóa rồi hóa thành một chiếc chìa khóa bằng gỗ. Cạch một cái, cửa đã được mở ra. Từ khi vào đây ở cùng với Sinestrea, tôi vẫn chưa có cơ hội vào phòng của cô ấy. Tôi háo hức không biết trong đây có gì đặc biệt không.
Mở cửa bước vào, căn phòng của cô ấy có một cái cửa kính lớn thông ra vườn. Bên trong căn phòng có một cái giường, một cái bàn học và cạnh bên là một giá sách. Tôi tiến lại xem thử, chà chà, toàn sách về ma thuật không. Trên bìa có ghi Phép thuật nâng cao cùng với những con số 1, 2, 3, ... tôi đoán chắc đây là những quyển sách dạy môn phép thuật tại học viện Athanor. Giờ nhớ lại thì quyển sách của tôi chỉ là cơ bản. Cũng công nhận Sinestrea giữ sách ghê thật, quyển sách năm lớp 1 mà vẫn còn ở đây và còn như mới, chỉ có một số chỗ bị sờn.
- Mở ra xem thử mới được. - Tôi mở sách ra. Bài đầu tiên của môn phép thuật chính là lí thuyết giới thiệu về nó. Quyển sách dành cho năm đầu tiên viết khá đơn giản, dễ hiểu, tôi nghiệm ra được rằng trong người bất kì ai cũng có phép thuật, quan trọng là làm thế nào để điều khiển nó.
Năm đầu của học viện phép thuật, học viên chủ yếu học cách vận ma thuật, hít thở, điều này thì tôi đã làm được bởi trong chiến đấu, tôi đã sử dụng được chúng. Loại ma thuật duy nhất được dạy trong năm đầu chính là ma thuật điều khiển một vật bất kì.
- Để xem ... đầu tiên phải xác định được vật cần thực hiện. Hừm ... đầu tiên thì thử cái gì nhẹ nhẹ thôi, tờ giấy kia đi.
Sau khi tìm thấy vật, tôi đọc tiếp:
- Bước hai là vận ma thuật vào đầu ngón tay, tưởng tượng cách chuyển động của vật. Bay lên đi. Bước ba là chỉ vào vật và đọc thần thú Chinkara Hoi. Ủa câu thần chú này nghe quen quen ... thôi kệ.
Tôi nhìn vào tờ giấy, vận một lượng nhỏ ma thuật vào đầu ngón tay. Tôi tưởng tượng tờ giấy sẽ bay lên thật cao.
- Bay lên!
Tờ giấy không chuyển động. Tôi ngơ ngác để rồi nhận ra quên đọc thần chú. Làm lại.
- Chinkara Hoi!
Và điều sau đó xảy ra khiến tôi giật mình, tờ giấy bay lên. Dù không bay lên cao như dự tính song như thế cũng đã là thành công.
- À đúng rồi, với cái ma thuật này mình có thể dọn nhà một cách dễ dàng.
Thế là tôi quay lại bếp, vừa lúc nãy ăn xong chưa dọn nên tôi quyết định dọn thử. Vận ma thuật vào đầu ngón tay, tôi chỉ vào chiếc dĩa:
- Chinkara Hoi!
Cái dĩa không bay một tí nào. Tôi ngơ ngác:
- Ủa? Kì vậy? Hay tại vận ma thuật không đủ?
Lần này thì tôi vận ma thuật thật mạnh, cái dĩa bay lên đập thẳng vào tường vỡ cái xoảng khiến tôi hoảng hốt:
- OÁI! Thôi thôi nguy hiểm quá!
Tôi đành dọn theo cách bình thường, còn cái dĩa thì tôi vứt vào sọt rác. Sau khi đọc lại quyển sách tôi mới biết là cần tính toán lượng ma thuật vừa đủ dựa theo sức nặng của vật. Cái này không có công thức cụ thể, buộc người sử dụng phải dùng cảm tính của mình. Điều này khiến tôi lo ngại bởi nếu không tính toán kĩ càng thì gây hậu quả lớn là cái chắc.
Để đảm bảo an toàn, tôi quyết định tập luyện với tờ giấy trước. Đánh dấu lên tường để làm quãng đường cần di chuyển, tôi bắt đầu luyện tập.
- Chinkara Hoi!
Tờ giấy bay lên nhưng chưa đến điểm đã rơi xuống. Lúc thì tờ giấy bay quá mức, song tôi vẫn cố gắng luyện tập. Đây là một ma thuật thú vị đấy chứ.
Sau một hồi tập luyện nhưng không có tí tiến triển gì, tôi nằm xuống giường mà thở:
- Mệt quá. Ma thuật này khó nhằn đây. Mà cũng phải thôi, sách nâng cao mà.
Bản thân tôi giờ đây không biết nên điều khiển ma lực như thế nào là đủ, tôi quyết định đọc trong sách xem. Quả nhiên là có cách, nó nằm trong bài mà tôi đã bỏ qua ở chương trước.
- Khi sử dụng ma thuật, người dùng cần phải truyền một ít năng lượng của bản thân vào ma lực, sau đó vận. Năng lượng càng nhiều thì sức mạnh càng lớn, thậm chí có thể nâng được cả một tòa nhà.
Té ra ngay từ đầu lượng ma thuật cần truyền vào là không quá quan trọng, vấn đề nằm ở năng lượng của bản thân. Tôi ngồi bật dậy và làm thử:
- Chinkara Hoi!
Tôi truyền một lượng năng lượng nhỏ, lần này tờ giấy được nâng lên đúng với chỉ tiêu tôi đề ra. Tôi giơ tay ăn mừng:
- Thành công rồi! Được lắm, mình phải nhanh chóng học những ma thuật trong sách thôi. Nhưng khoan đi, giờ củng cố đã.
Thế là tôi nằm xuống giường bắt đầu vận ma thuật, từ những quyển sách cho đến bàn ghế đều được tôi nâng lên một cách nhẹ nhàng.
- Nâng cái giường thử xem! Chinkara Hoi!
Tôi tập trung khá nhiều năng lượng rồi nâng lên, chiếc giường nhích lên được một tí rồi ... rơi xuống. Tôi thở hổn hển:
- Hộc hộc ... cái giường nặng quá ... Thôi ngủ, không tập nữa.
Thế rồi tôi nhắm mắt và đánh một giấc thật ngon.