Bạch Thiếu Khang đến trường đón Tôn Ngữ Lệ thì bất chợt nhìn thấy cô đi cùng Tiêu Trạch Minh....
Anh từ sắc mặt hạnh phúc chuyển dần sang sắc mặt âm u, lạnh lùng...
Trong khi đó Tôn Ngữ Lệ vẫn hửng hờ mà vui vẻ nói chuyện với Tiêu Trạch Minh, vẫn để cho Tiêu Trạch Minh nắm tay và khoát vai....
Đến cổng trường, cô nhìn thấy Bạch Thiếu Khang thì chạy lại. Sao anh đứng đây? Không ở trong xe đi, lát tôi lại...
"Tôi không đứng đây sao biết được ở trường em luôn vui vẻ thân thiện với tất cả nam sinh?"
"Anh bị ấm đầu à?"
"Đó là bạn của tôi. Anh biết không?"
"Ừ.. bạn mà tôi cứ nghĩ là người em không?"
"Anh... anh... tôi không nói với anh nữa"
"Tôi nói đúng tim đen của em rồi chứ gì?"
"Lúc nói chuyện với tôi. Em luôn lạnh nhạt, ghẻ lạnh tình cảm của tôi dành cho em... em không quan tâm đến tình cảm của tôi..."
"Ừ... tôi chấp nhận..."
Bạch Thiếu Khang giận dữ bỏ đi....
Tôn Ngữ Lệ ngơ ngác....
* Lúc nảy Bạch Thiếu Khang nhìn Tiêu Trạch Minh nắm tay Tôn Ngữ Lệ *
Tôn Ngữ Lệ không thèm quan tâm đến Bạch Thiếu Khang mà trả về biệt thự gần trường đại học....
Về đến nhà cô tắm rửa thay quần áo xong thì nằm lì trên giường... tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc...
Cô nằm trên giường mà ngủ đến chiều....
Khoảng năm giờ thì cô được người làm gọi dậy ăn cơm...
* Cốc Cốc *
"Dạ, tiểu thư xuống ăn cơm''
"Dạ, tiểu thư xuống ăn cơm ạ"
Cô nghe thấy tiếng người làm kêu mình thì tỉnh dậy....
Trong cơn say ngủ mà cô tỉnh dậy
"Ừ.... tôi xuống liền..."
"Dạ, tiểu thư"
Cô say ngủ mà lết vào nhà tăm rửa mặt....
"Haizzz... lâu lắm rồi mới được ngủ trưa một giấc ngon như thế"
Cô rửa mặt xuống lầu ăn cơm... Vừa ăn cô vừa coi Doraemon....
Đang coi đến khúc hay thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên...
"Dạ, mẹ gọi em ạ"
"Ựa.. ựa... con có điều gì giấu mẹ không? Mau khai ra cho mẹ"
"Nhớ là đừng giấu mẹ, mẹ biết hết rồi..."
" Dạ, con đâu giấu mẹ gì đâu" * ngơ ngác với câu hỏi của mẹ *
( Cô quên mất tiêu chuyện Bạch Thiếu Khang cầu hôn mình )
"Con... con... con định giấu cha mẹ đến khi nào đây? Con với chả cái, có chuyện Thiếu Khang cầu hôn cũng giấu cha mẹ"
Hu hu hu hu.....
Hu hu hu hu....
Cô thấy mẹ khóc liền giải thích
"Dạ, con xin lỗi. Hôm qua con tính nói cho cha mẹ biết mà mỗi lúc con mở miệng ra tính nói thì mẹ ngăn cản..."
"Con xin chấp nhận mọi hình phạt ạ....Con không cố ý giấu mẹ đâu" * giả bộ đáng thương*
"Ừm... con hay lắm.... Dám dấu mẹ chuyện yêu với Bạch Thiếu Khang... hơn nữa là còn dám giấu chuyện đồng ý lời cầu hôn..."
"Dạ, còn xin lỗi mà...ngàn lần xin lỗi cha mẹ mà"
"Haizz.... con... con thật là...."
Cô ngồi năng nỉ mẹ tha thứ chuyện đồng ý lời cầu hôn mà không nói cả buổi tối thì mẹ cô mới xí xóa cho cô
"Mẹ... mẹ con gái ngàn lần xin lỗi mẹ mà...."
"Không có cha mẹ Bạch Thiếu Khang thì không biết chừng nào hai ông bà già này mới được biết?"
"Con gái lớn rồi...riết không xem hai ông bà già này ra trăm gam nào..."
''Buồn quá đi!"
Hu hu hu.....
"Dạ, con không dám.... Con xin lỗi mà..."
"Tại con chưa kịp nói thôi ạ..."
"Con xin lỗi người mẹ xinh đẹp tuyệt trần của con mà...."
Mẹ Tôn Ngữ Lệ nghe được lời xin lỗi thành khẩn của cô thì cảm động tha thứ...
"Hu hu hu.... sao này không được giấu cha mẹ chuyện gì nha"
"Nếu mà giấu chuyện gì nữa thì chết với cha mẹ đó..."
"Dạ... dạ con biết rồi mà. Sao này con không dám thế nữa..."
"Mà con gái bảo bối của cha mẹ ơi? Sao con đồng ý lời cầu hôn của Thiếu Khang thế? Sao con quen biết mà yêu Thiếu Khang thế?"
Nghe những câu hỏi này thì cô cứng họng không biết trả lời thế nào....
* Cô không dám nói là Thiếu Khang lấy cha mẹ ra uy hiếp, ép buộc cô đồng ý *
"Dạ.... dạ...."
"Sao kể cho mẹ nghe đi? Mẹ hứa mẹ không kể cha nghe đâu?" Hí hí....
* Cô ấp úng trả lời *
"Dạ, con đã thích Thiếu Khang từ nhỏ.... nên khi anh ấy ngỏ lời cầu hôn con thì con đã đồng ý"
"Trời ơi! mẹ biết ngay mà.... Hồi nhỏ thấy hai con thân nhau, chơi chung với nhau..."
"Mà con thấy Thiếu Khang thế nào?"
"Mẹ thì thấy Thiếu Khang là một người vô cùng tốt.... Rất yêu thương cha mẹ. Theo mẹ nghĩ, nếu con lấy Thiếu Khang thì sau này con nhất định hạnh phúc.... Con nhớ trân trọng cậu ấy nha"
"Dạ, con cũng thấy dị"
"Mà con và Thiếu Khang định chừng nào kết hôn...."
"Dạ, con có công việc rồi con cúp nha..."
"Ngữ Lệ! trả lời rồi hả cúp"
"Bye mẹ nha"
"Ngữ Lệ! Con...."
* Tôn Ngữ Lệ chẳng có việc gì bận cả. Cô chỉ muốn từ chối câu trả lời của mẹ thôi. Cô rất muốn nói với mẹ là Bạch Thiếu Khang lấy Tập đoàn ra uy hiếp con đấy. Con sợ anh ta hại Tập đoàn mà cha mẹ khổ công bảo vệ nên con mới đồng ý lời cầu hôn. Thực chất anh ta không như vẻ bề ngoài đâu, anh ta rất thăm hiểm.... Cha mẹ đã bị anh ta lừa rồi.... *
Cô u sầu ngồi đó....
"Thôi kệ đi! bảo vệ được cha mẹ là tốt rồi. Mình bị như thế nào cũng được?"
Cô lên lầu ngồi làm bài tập đến mười giờ rưỡi thì đi ngủ....