Cố Hàn Châu nhìn bộ dáng mặt đỏ tai hồng của cô, tâm tình cảm thấy rất tốt, nhịn không được tiếp tục khiêu khích.
"Không phải nói muốn luyện tập sao? Đây xem như là kiểm tra đột xuất, hay lời em nói đều là trái lương tâm?”
Giọng của anh rất trầm thấp thuần hậu, cực kỳ giống âm sắc cello du dương, rất dễ nghe.
Cô biết anh đang dùng phép kích tướng, nhưng đối với cô lại có tác dụng!
Cô giận dỗi nói: "Có gì không dám chứ?”
Bàn tay nhỏ bé của cô vuốt ve gương mặt anh, đây là lần đầu tiên chạm vào làn da nóng bỏng nhăn nheo kia, có chút lạnh lẽo khiến cô hơi sợ hãi.
Nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông này sống cùng cô cả đời, không hiểu sao cô lại không sợ.
Thật ra cậu ba Cố cũng không tệ như lời đồn, đúng không?
Cô ghé qua cánh môi, định hôn lên má anh, không ngờ anh lại đột nhiên nghiêng về một phía.
Lần này... Miệng đối miệng!
Cô ngẩn người trong chớp mắt, đồng tử co rút lại, căn bản không biết giây tiếp theo nên làm như thế nào.
Ngay lúc cô mơ hồ, người đàn ông một chút cũng không khách khí, lưỡi to tiến thẳng vào, cạy mở hàm răng, không để cho đầu lưỡi cô có nửa cơ hội né tránh, lập tức hôn sâu.
Chờ đến khi cô phản ứng lại muốn phản kháng, Cố Hàn Châu đã hoàn toàn chiếm ưu thế.
Bàn tay to của anh siết chặt eo cô, làm cô không có cơ hội trốn thoát. Hơn nữa, toa xe cũng chỉ lớn như vậy, cô đối mặt với lão hồ ly Cố Hàn Châu này, căn bản không có chỗ trốn.
Hứa Ý Noãn giãy dụa không có kết quả, trong lòng cảm thấy ủy khuất.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô đó!
Những gì cô mong đợi là triền miên, chứ không phải là chiếm hữu điên cuồng như vậy.
Người đàn ông này... Quả thực chính là lưu manh...
Ánh mắt cô đỏ lên, sương mù mờ mịt, lóe lên nước mắt.
Cố Hàn Châu phát hiện, liền nhíu mày, trong lòng có chút phiền não.
Anh rút người lại, sắc mặt có chút âm trầm. Nhìn thấy khoảnh khắc cô sắp khóc, anh cảm thấy tâm phiền ý loạn, hô hấp có chút không thoải mái.
Dục hỏa vẫn còn đang thiêu đốt trong cơ thể.
Chỉ một nụ hôn sâu mà đã dễ dàng gợi lên du͙ƈ vọиɠ trong anh!
Anh kéo cà vạt của mình và mở cửa sổ để cho gió thổi vào.
"Còn không đi xuống?"
Giọng nói của anh lạnh lùng vang lên.
Hứa Ý Noãn vốn đã cảm thấy ủy khuất, bây giờ nghe như vậy càng thêm khổ sở.
Cô không làm sai, là anh quá mức cường đạo, không thèm hỏi ý kiến của cô!
Làm sai chuyện, còn ra vẻ hợp tình hợp lý!
Thật quá đáng mà!
Cô thở phì phì mở cửa bước xuống, còn cố ý đóng sầm cửa xe một tiếng rất vang.
Cô vừa đi vừa mắng: "Cậu ba Cố thối, cậu ba Cố hỗn đản, một chút cũng không ôn nhu! Đáng đời không tìm được vợ, tôi thấy không phải do anh xấu xí, mà chính là tính tình thối nát kia... Đáng đời làm chó độc thân nhiều năm như vậy..."
Cô đang hăng hái mắng, thì đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh không nhanh không chậm.
"Bây giờ không phải tôi đã tìm được vợ rồi sao?"
Hứa Ý Noãn bị một giọng nói làm cho hết hồn, vội vàng xoay người nhìn lại, không nghĩ va phải một cái ôm cứng rắn, đụng vào mũi khiến cô đau nhức.
Cô còn chưa oán giận xong, ngẩng đầu đã thấy Cố Hàn Châu đứng ở phía sau, nhất thời sợ tới mức hồn vía đều bay lên, vội vàng lui về phía sau.
Lại không cẩn thận đạp lên mép đường, cả người ngã về phía sau.
Cũng may Cố Hàn Châu nhanh tay lẹ mắt, ôm đỡ vòng eo của cô.
Cô chưa kịp hồi hồn, sợ hãi nhìn Cố Hàn Châu.
Xong rồi...
Vừa này còn mới mắng anh ta xong, mà anh ta đi theo như vậy, chẳng phải cái gì cũng nghe thấy rồi sao?
"Em vừa nói tôi bộ dạng xấu xí, còn có tính tình xấu? Cho nên không tìm được vợ, độc thân nhiều năm như vậy?" Ngữ điệu Cố Hàn Châu khẽ giương cao, mang theo một chút đùa giỡn, làm cho người ta khó nắm bắt được.
Cô run rẩy và nuốt nước bọt.
Con ngươi đen nhánh xoay tròn, suy nghĩ đối sách...