"Hứng thú ăn uống bị quấy rầy, thì phải đổi chỗ khác ăn chứ."
Anh thản nhiên nói, lái xe đưa cô đến một nhà hàng bánh ngọt khác.
Cô còn có bóng ma tâm lý với chuyện trước đó, thấy anh bước qua muốn đi vào, cô theo bản năng giữ chặt bàn tay to của anh lại.
Cố Hàn Châu biết cô lo mình lại một lần nữa lâm vào cảnh lúng túng, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Đau lòng cho tôi?"
Khóe miệng anh khẽ nhếch, đuôi lông mày nhướng lên.
Nụ cười nhạt này làm cho nửa khuôn mặt kinh người có vẻ nhu hòa hẳn lên.
Nếu Cố Hàn Châu không bị hủy dung, chắc chắn sẽ rất đẹp, khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Má cô ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Cô không phải đau lòng cho anh, chỉ là đã nhận định mình là thân phận vợ chưa cưới của anh, thì phải vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Hơn nữa cô hay bênh vực người mình, làm sao có thể trơ mắt nhìn anh bị người ta khi dễ!
Cô bĩu môi, cậy mạnh nói: "Tôi không đau lòng! Tôi chỉ tức giận với mấy người đầu gấu thôi. Tôi cũng không phải giúp anh, tôi giúp bản thân mình. Nói anh không tốt, cũng chính là nói tôi không tốt, chúng ta là... một cặp vợ chồng chưa cưới mà.”
Cố Hàn Châu biết cô da mặt mỏng, không cố ý gây khó xử cho cô nữa.
Anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Vào đi, đây là nhà hàng do nhà họ Cố đầu tư. ”
Hứa Ý Noãn nghe nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng đột nhiên có chút đau lòng.
Cố Hàn Châu giống như một con quỷ hút máu, không dám tùy tiện tiếp xúc với ánh sáng, nếu không sẽ bị lời đồn đãi nghiền nát.
Mặc dù anh có nhà họ Cố phú khả địch quốc chống lưng, nhưng cũng không thay đổi được dung mạo của anh mang đến sự thương tổn.
Thật ra... Anh ấy cũng cô đơn.
Cô đi theo phía sau anh, nhìn bóng lưng anh, tình mẫu tử trong lòng liền lan ra.
Cô muốn bảo vệ chồng mình thật tốt, nếu ai dám khi dễ cô, cô nhất định sẽ không khách khí!
"Đúng rồi, nếu hôm nay những người đó vẫn còn hùng hổ bức người, em sẽ như thế nào?"
Cố Hàn Châu ở phía trước thờ ơ nói.
Hứa Ý Noãn hơi nhướng mày, lẩm bẩm không chút do dự nói: "Vậy tôi sẽ liều mạng với chị ta!”
"Em đánh lại à?"
"Đánh không lại cũng phải đánh có được không? Tôi không thể nhìn thấy anh bị bắt nạt. Yên tâm đi, Hứa Ý Noãn tôi là một người rất nghĩa khí, tôi nhất định sẽ không bỏ lại mặc kệ anh đâu!”
Cô hào khí vạn trượng nói, định tiến lên vỗ bả vai anh, ra vẻ mình có tình có nghĩa.
Nhưng không ngờ Cố Hàn Châu phía trước đột nhiên ngừng lại, cô đang đi liền bị đập đầu vào.
Mũi đụng đến đau nhói, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
"Anh... Sao anh lại dừng?”
"Được, nếu một ngày nào đó em dám bỏ lại tôi, tôi nhất định sẽ cắt đứt chân chó của em."
Cố Hàn Châu thản nhiên nói, nếu Hứa Ý Noãn nhìn kỹ có thể thấy được sâu trong đôi mắt phượng kia ẩn chứa một tia ý cười sủng nịch.
Mặc dù nhạt, nhưng... nhưng rất ấm áp.
Hứa Ý Noãn nghe vậy, trong lòng mắng Cố Hàn Châu.
Mình trượng nghĩa như vậy, mà anh ta còn uy hiếp cắt đứt chân mình.
Cô là chó sao?
Đồn đãi cậu ba Cố bụng đen ngoan độc, quả nhiên danh xứng với thực.
Hôm nay là Cố Hàn Châu mời khách, cô cũng không khách khí, dù sao tên này mặc quần áo mười triệu trên người! Cô sẽ mở bụng ăn, cho đến khi không đi được nữa, mới cảm thấy mỹ mãn.
Cố Hàn Châu đưa cô đến trường, sợ chiếc xe sang quá mức bắt mắt, nên đã xuống xe trước một cột đèn giao thông.
Nhưng không nghĩ tới Cố Hàn Châu lại đùa giỡn lưu manh!
"Hôn một cái, rồi xuống xe."
"Cái gì?" Sắc mặt cô lập tức đỏ lên.
Cô ngồi ở ghế phụ,vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt tuấn lãng vô song kia.
Nếu như không liên tưởng đến nửa bên kia, dựa vào gương mặt này, trong nháy mắt có thể hạ gục các cô gái nhỏ.
Mà cô thậm chí... cũng không có tiền đồ nuốt nước miếng, ham sắc đẹp nửa khuôn mặt kia!