“Trương Hân, anh nói rồi, chia tay là ngưỡng chịu đựng của anh, riêng điểm này anh sẽ không đồng ý.”
Trương Hân trững lại, vậy nãy giờ cô nói nhiều thế đều là tiếng gió thoảng qua à?
“Còn những thứ lúc nãy em phân tích, anh đều thấy sai bét.”
“Sai chỗ nào?”
Lãnh Mạc cũng cởi giày, thong thả ngả mình tựa vào đầu giường, “Thứ nhất anh ở cùng em không phải do thói quen, hai tháng nay anh cũng nghiêm túc suy nghĩ lại rồi, anh không thể bỏ được em, vì anh dùng thời gian hai tháng mà cũng không thích nghi được cuộc sống không có em, cũng không có ý định dùng nhiều thời gian hơn nữa để thực nghiệm thứ vớ vẩn như vậy nữa. Thứ hai, anh sẽ không nói chia tay. Thứ ba, đúng là anh không thể chịu được em quen thằng đàn ông khác, đương nhiên, cả đời này em chỉ có thể có anh là người đàn ông duy nhất. Anh tuyệt đối, tuyệt đối không buông em ra đâu.”
Ha!
Vậy nãy giờ những lời cô nói đúng là nước đổ lá khoai rồi.
Cô đúng là điên rồ mới nghĩ chuyện thuyết phục anh.
Trương Hân tức tối đặt đầu nằm xuống, đưa lưng sang Lãnh Mạc rồi trùm kín chăn.
Lãnh Mạc chọc chọc chăn trên người cô.
“Anh làm gì thế!” trương Hân hung hăng lườm anh.
“Em tức cái gì vậy... Khi nãy dưới lầu anh không lừa em, hai tháng nay anh chưa đụng vào người phụ nữ nào.”
Trương Hân ‘hừ’ anh.
Vậy thì đã sao, có câu nói rất hay, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Bao nhiêu lần cô đã tin anh có thể thay đổi rồi kết quả thì sao?
Ha ha ha——
“Hay là thế này, chúng mình thương lượng.” Lãnh Mạc nín nhịn sự bực mình, thương lượng với cô, “Sau này anh chắc chắn sẽ không để em biết đến sự tồn tại của người phụ nữ khác, cũng không để họ có cơ hội gặp em, anh sẽ làm cho sạch sẽ.”
Cổ Họng Trương Hân như mắc nghẹn cả cục bông, vô cùng khó chịu.
Nói đi nói lại, thứ “thỏa hiệp” của anh với cô chỉ đến vậy.
Trương Hân kéo chăn trùm kín đầu, tỏ ra không muốn nghe tiếp nữa.
Lãnh Mạc lại không buông tha cô, anh lật chăn ra, nói khẽ, “Anh nói thật đấy, sau này anh sẽ không vì muốn thử thách em mà dính đến mấy người đàn bà khác để em đau lòng nữa, chúng mình vẫn cứ sống như 7 năm qua nhé, cuộc sống như vậy có gì không tốt hơn nữa có anh bảo vệ cho em, không có ai dám ức hiếp em cả.”
Phù
Trương Hân nỗ lực nín nhịn, nhưng cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Cô tự nhận mình không phải là người dễ nổi nóng nhưng Lãnh Mạc tuyệt đối có bản lĩnh làm cô phải xù lông.
Trương Hân ngồi bật dậy, tức tối nhìn Lãnh Mạc, “Tôi nói rồi, không thể nào không thể nào không thể nào, anh có hiểu không?! Tôi đã mất hết niềm tin nơi anh rồi, cho dù anh có làm sạch sẽ đến đâu nhưng chỉ cần anh không ở bên tôi một giây tôi sẽ bắt đầu nghĩ linh tinh. Tôi sẽ nghĩ không biết giờ này anh có đang ở bên cạnh người phụ nữ khác, hai người đang nói những gì, đang làm những gì, chuyện như vậy tôi chỉ cần nghĩ đến đã thấy tim muốn thắt lại, Lãnh Mạc rốt cục anh có hiểu hay không vậy, cứ thế này tôi sẽ làm cho bản thân điên mất. Tôi vẫn biết anh sẽ không thay đổi được, nhưng vẫn dành cho anh nhiều thời gian như thế. 7 năm nay, không khi nào tôi ngừng nhắc nhở bản thân không được động lòng với anh, bởi vì khi đã yêu anh nhất định cuối cùng người bị điên sẽ là tôi.”
Trương Hân điên rồ gầm lên, “Không phải anh vẫn muốn biết tình cảm của tôi với anh sao, được tôi nói cho anh, tôi thừa nhận tôi đã yêu anh, 7 năm nay, tôi cứ đi từ không liên can đến nước đút chân dưới bùn lầy không dứt ra được, anh đã hài lòng chưa? Nhưng tình cảm của tôi với anh càng sâu đậm, tôi lại càng đau khổ, tôi lại càng tan nát cho nên tôi chạy ra nước ngoài chụp ảnh mẫu, tôi muốn thử xem bản thân mình nếu rời xa anh có sống nổi không. Tôi nói với bản thân, nếu rời xa anh mà tôi vẫn sống tốt, vậy thì tôi sẽ chịu đựng mọi hành vi của anh, nhưng sự thật lại là... tôi có thể xa anh. Tôi sẽ bứt rứt, đau khổ, nhưng tôi vẫn sống tiếp được.”
Tâm trạng của Lãnh Mạc vì câu nói của Trương Hân mà thay đổi 180 độ.
Nghe cô thừa nhận tình cảm với mình, anh vẫn chưa kịp vui sướng thì cô đã nói muốn rời xa.
Trương Hân chợt nhận thấy bản thân không giữ được bình tĩnh, cô hít một hơi sâu, nỗ lực lấy lại trạng thái, “Lãnh Mạc, anh có biết tôi tiếp tục ở lại bên cạnh anh sẽ có kết cục như thế nào không?”
“Em thành như thế nào anh đều thích.”
Câu trả lời này thật sự khó làm người ta vui.
Trương Hân đã lấy lại bình tĩnh, nói, “Tôi nói cho anh biết cái hậu quả ấy là tôi sẽ hoài nghi anh. Chỉ cần tôi hoài nghi thì bất cứ lúc nào cũng nghi anh, mỗi lần anh từ ngoài về, tôi sẽ như một mụ điên kiểm tra áo quần anh, xem xem trên đó có vết son môi không, có mùi nước hoa không. Anh đừng nói anh sẽ làm sạch sẽ không để tôi phát hiện, anh nên tin vào trực giác của một người phụ nữ. Chỉ cần tôi hoài nghi anh, vậy thì bất kỳ một chuyện nhỏ nhặt đến đâu cũng có thể khiến tôi như một con điên, hăng lên cãi nhau với anh. Sẽ dần dần mất đi cái tôi của tôi mà biến thành một ác phụ, anh có chắc tôi thành như vậy, anh còn thích tôi?”
Lãnh Mạc cau mày.
Anh tưởng tượng cảnh tượng mà Trương Hân vẽ ra, đôi mày càng nhíu càng sâu.
“Không chấp nhận được chứ gì? Đừng nói anh, đến bản thân tôi cũng không chấp nhận được mình thành ra như thế. Cho nên trước lúc đó tôi phải tránh xa anh ra.”
Cô có sự tự tôn, không muốn ép bản thân mình đến mức đó.
Cũng không muốn ép Lãnh Mạc.
Cho nên chia tay là kết quả tốt nhất cho hai người. Trước khi tình cảm quá sâu đậm, rời xa rồi ít nhất còn để lại cho nhau những kỷ niệm đẹp.
“Nếu anh thật sự muốn đối phó với tôi, tôi chắc chắn không phải đối thủ của anh, với năng lực của anh có thể bóp chết tôi bất cứ lúc nào, cũng có thể cho tôi khó sống bất kỳ lúc nào, càng có thể dùng thế lực của mình ép tôi ở lại bên cạnh anh cả đời... Nhưng nếu thật sự như vậy, tôi sẽ trở thành một con búp bê vô hồn, nếu anh thấy thế cũng chẳng sao... vậy thì tùy ý anh.”
Nói xong, Trương hân lại nằm xuống.
Nên nói, không nên nói cô đều đã tuột ra hết rồi, cô chỉ hy vọng Lãnh Mạc có thể nghiêm túc suy nghĩ những điều cô nói.
Trong lòng Lãnh Mạc bây giờ rối như tơ vò.
Lúc trước Trương Hân chạy trốn, tâm trí anh cũng chưa rối bung như vậy.
Lúc ấy anh cảm nghĩ Trương Hân có chạy đến chân trời góc bể anh cũng sẽ tìm thấy cô nên không quá lo lắng nhưng bây giờ nghe những lời này của cô, anh thấy vô cùng khó chịu, cứ như cô đã thật sự rời xa anh rồi.
Lần này cảm giác không như cũ nữa.
Anh rất chắc chắn, anh sẽ không để Trương Hân rời xa mình, nhưng anh cũng không hề muốn cô biến thành những gì mà cô nói. Nếu mọi chuyện thành ra như vậy, giữa họ không thể còn lại những khoảnh khắc đẹp đẽ nữa.
Rõ ràng cũng không còn được như cuộc sống của 7 năm nay.
Hôm nay anh mới biết, 7 năm nay Trương Hân không hỏi han đến những người đàn bà xung quanh anh không phải là vì cô độ lượng, mà bởi vì cô cố gắng không để tâm đến.
Không để tâm?
Hình như cũng không được.
Lãnh Mạc cảm thấy lối tư duy của mình đi vào ngõ cụt, làm cách nào cũng không chui ra được.
Trương Hân đã đưa anh một bài toán khó, không ngờ còn kích thích hơn cả chuyện tranh đấu.
“Anh cứ nghĩ cho kỹ, em ngủ đây.”
Trương Hân quay người nhắm mắt lại, Lãnh Mạc cũng nhắm mắt lại nằm xuống, Trương Hân tắt đèn, trong phòng bỗng chốc chỉ còn là màn đêm đen kịt, nhưng cả hai đều biết đối phương chưa ngủ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong bóng tối phát ra tiếng nói của Lãnh Mạc.
“Trương Hân, anh có thể thử.”