Cô là người phụ nữ của tôi
“Tôi có tắm hay không liên quan gì đến anh.”
Lãnh Mạc cau mày, hiện rõ chút không vui nhưng cũng không nói lời trách cứ.
Trương Hân da đầu càng tê.
Nếu khi trước, ai nói chuyện với anh như vậy, cho dù anh không mắng cũng chắc chắn lườm cháy mặt, nhưng bây giờ anh hoàn toàn không có ý tức tối.
Trương Hân đã hoàn toàn xác nhận xong.
“Lãnh Mạc, có phải anh gặp vấn đề gì không, hai tháng nay chuyện làm ăn thất bại rồi? Hay đế quốc đen tối của anh sắp biến chuyển, không thì bên chính trị trong nước bắt đầu định đối phó với anh.”
Lãnh Mạc không hòa khí gì, nói, “Em không thể nghĩ tốt cho anh à, làm ăn thất bại? Nực cười, việc làm ăn của anh đã bao giờ thua tiền, còn chuyện bang phái, có Lãnh Mạc này ở đây, cả cái châu Á này có bang phái nào dám động vào, còn về chính khách? Muốn đối phó với anh cũng phải ngập ngừng nửa bước, chọc giận anh đối với họ cũng chỉ có xấu chứ chẳng có chuyện gì tốt.”
Như vậy mới giống Lãnh Mạc của mọi khi.
Vẫn hống hách ngạo mạn như mọi khi.
Trương Hân vòng qua mé bên kia giường, đá giày hất chăn chui lên giường nằm.
“Em không tắm à?”
“Không tắm nữa, mùa đông lạnh thế này, một ngày không tắm có sao.” Cô có điên mới đi tắm trước mắt con sói đói này, nếu như Lãnh Mạc đã tìm đến, Trương Hân thò tay hộc tủ đầu giường lấy điện thoại, hai tháng nay điện thoại của cô chưa mở máy rồi, vừa mở lên, các cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, tin nhắn thoại nhiều đến chút nữa nghẽn máy.
Lãnh Mạc ghé đầu qua xem, nhìn thấy trên màn hình 99+ cuộc gọi nhỡ, anh ‘hừ’ một tiếng.
Trương Hân mở nhật ký cuộc gọi, trong đó mấy trăm cuộc gọi nhỡ đều là của Lãnh Mạc, ngày đầu tiên cô trốn đi nhiều cuộc gọi nhất, đến cả mấy trăm cuộc, Trương Hân gần như có thể tưởng tượng Lãnh Mạc lúc đó vì không tìm thấy cô, tâm trạng cuống lên như thế nào.
“Nói thật đi, hai tháng nay anh đập bao nhiêu cái điện thoại rồi?”
“Không nhiều.” Lãnh Mạc ‘hừ’ nhẹ một tiếng, “Có mười mấy cái.”
Trương Hân ngoắc ngoắc khóe miệng, những cuộc gọi nhỡ dồn dập nhất là vào 3 ngày đầu cô bỏ đi, sau đó cũng dần ít đi, nhưng mỗi ngày vẫn đều đặn hơn mười cuộc gọi nhỡ, cô ‘xoẹt xoẹt’ kéo nhanh xuống dưới, khá lâu sau mới kéo được đến chỗ người quản lý của cô. May sao bây giờ cô ta đã chuyển sang làm tại Tinh Quang, có mối quan hệ với Tiêu Lăng nên người quản lý cũng không gọi mấy cho cô, chỉ có hai cuộc. Còn lại là rất nhiều bạn bè trong giới giải trí gọi cho cô, đều hiển thị hai tháng trước, tiếp sau đó là cuộc gọi của Từ Dịch.
Từ Dịch gọi cho cô mười mấy cuộc điện thoại.
Lãnh Mạc cũng nhìn thấy tên của Từ Dịch, sắc mặt anh có đôi chút khó chịu, nhớ đến lời Tiêu Lăng dặn, lập tức thả lỏng cơ mặt, anh ho nhẹ một cái, “Anh nghe nói dạo này em hay nói chuyện với Từ Dịch lắm à?”
Trương Hân nhẹ nhàng quắc mắt nhìn anh, “Liên quan cái gì đến nhà anh.”
“Đương nhiên liên quan, em là người đàn bà của anh.” Về điểm này, thái độ của Lãnh Mạc khá cứng rắn.
“Thư chia tay em viết cho anh chưa đọc được hả?”
“Đọc rồi, đã sao, anh không chấp nhận.” Nhắc đến chuyện này, Lãnh Mạc lập tức lạnh lùng nhìn cô, “Trương Hân, nói chung anh nói với em thế này, đời này anh không định tha cho em đâu, trừ phi em có thể trốn cả đời, nếu không cùng trời cuối đất anh cũng sẽ bắt bằng được em mang về.”
Trương Hân nghe anh nói vậy không biết nên cảm thấy thế nào.
Cô không trả lời những cuộc gọi nhỡ, mà quay ra mở 99+ tin nhắn chưa đọc, vừa xem vừa nói, “Tìm về, sau đó thì sao? Anh tiếp tục cuộc sống hào hoa của mình và muốn em làm người phụ nữ hậu phương? Những chuyện như vậy không có nữa đâu, miệng anh nói anh sai rồi, nhưng em hiểu anh, Lãnh Mạc, những lời đó anh chỉ nói cho em nghe thôi, nếu thật sự muốn vì em mà đoạn tuyệt với 3000 hồng nhan tri kỷ thì anh không bao giờ làm được, nếu đã vậy mình cho nhau một lối đi riêng thôi, không phải tốt cho cả hai sao? Nói gì cũng có duyên với nhau, anh có nhất định phải làm cho đến cuối cùng chia tay trong thù hận không?”
Trương Hân rất muốn nói chuyện thẳng thắn với Lãnh Mạc nhưng cô biết anh không nghe lọt tai đâu.
Anh có chính kiến của bản thân mình, người khác còn lâu mới làm lay động được cách nghĩ của anh.
Lãnh Mạc trầm mặc ít phút.
Trương Hân xem từng tin nhắn của Lãnh Mạc, bắt đầu từ tức giận đến các kiểu uy hiếp, cô thở dài, xóa sạch toàn bộ tin nhắn. Vứt điện thoại sang một bên, cô ngoảnh đầu lại nhìn sang Lãnh Mạc, lúc này Lãnh Mạc nghiêm túc lạ thường, Trương Hân thấy đã có cơ hội, nói, “Mình nói chuyện thẳng thắn được không, cái kiểu bình tĩnh và rõ ràng ấy.”
“Em muốn nói gì thì nói đi.”
“Được, vậy chúng ta cùng phân tích nhé.” Trương Hân khoanh chân ngồi thẳng, nghiêm túc nói, “Thực ra theo em thấy, anh không hề yêu em, đương nhiên, anh cũng không thể yêu bất kỳ ai, anh không muốn chia tay chỉ vì, thứ nhất vì thói quen, nói gì mình cũng ở với nhau 7 năm, trong 7 năm đó chúng ta đều quá quen với sự tồn tại của đối phương cho nên ngay lập tức thì chưa thể quen với sự xa cách này. Thứ hai vì câu chia tay là em nói ra, chuyện như vậy đối với anh là sự sỉ nhục vô cùng lớn, nên anh không cảm thấy dễ chịu. Thứ ba là vì bộ mặt, anh nghĩ em là người phụ nữ của anh, anh lo sau khi rời xa anh, em đi tìm người đàn ông khác, đến lúc đó làm xấu bộ mặt của anh.”
Lãnh Mạc trong lòng ‘hừ’ một tiếng, cô phân tích anh khá sắc nét, anh nheo mắt không nói gì, tiếp tục nghe cô nói, anh muốn xem xem cô còn có thứ gì mới mẻ.
“Nếu như vì thói quen thì cái này dễ giải quyết lắm, không nói một năm, nửa năm thôi chắc là anh cũng làm quen được rồi. Còn nữa nếu anh thấy hai chữ chia tay do em nói ra khiến anh khó chịu, thì chúng mình đổi cho nhau, cảnh tượng hôm đó diễn lại lần nữa, lần này anh nói chia tay em. Còn vấn đề thứ ba... Anh không cần lo em đi tìm người đàn ông khác, tạm thời em chỉ muốn chuyên tâm sự nghiệp, không muốn nghĩ tìm đàn ông, đến lúc em muốn tìm cũng là chuyện vài năm sau rồi, đến lúc đó có khi anh còn chẳng nhớ em là ai.”
“Cho nên?”
“Nếu anh thật sự không yên tâm, vậy em có thể đợi đến khi nào anh thật sự quên đi, em mới tìm bạn trai, như thế có được không?”
Lãnh Mạc mím môi, “Cho nên nói đi nói lại, em vẫn muốn chia tay anh chứ gì?”
Trương Hân nghiêm túc gật đầu.
Hai người ở với nhau không sợ khoảng cách giàu nghèo, khoảng cách văn hóa cũng không sợ, chuyện tình cảm có thể nuôi dưỡng được, nhưng sợ nhất là hệ quy chiếu khác nhau, rõ ràng giữa cô và anh không hề hợp trong chuyện này, cô là cô gái bình thường, không thể chịu đựng chuyện người đàn ông của mình ngoài mình ra có cô gái khác, nhưng Lãnh Mạc không như thế,bạn bè anh kể cả ông cố đến đời bố anh ta, luôn luôn có cả đống phụ nữ, anh lớn lên trong môi trường như vậy nên nghĩ bên cạnh có nhiều phụ nữ như vậy là chuyện bình thường.
Thậm chí, trong giới của họ, phụ nữ còn là thứ trang sức để đem ra khoe khoang, như kiểu có càng nhiều đàn bà thì càng oai vậy. Nếu chỉ có một người phụ nữ sẽ bị coi thường.
Trương Hân không thể tiếp thu được quan niệm này.
Tình yêu 7 năm cô cũng tiếc lắm, nhưng so với ở bên anh mà làm cô đau khổ, cô thà dứt tình. Có khi đợi mọi chuyện bị lãng quên, cô lại sống được cuộc sống tốt đẹp hơn.