Tiêu Lăng nói chuyện một lúc, mắt nhắm nghiền lại.
Đám đông thấy vậy, rất biết điều liền lần lượt cáo từ, “Tô Tố, em chăm sóc Tiểu Lăng, mọi người về phòng trước đây.”
Tô Tố lúc này cũng không thể yên tâm mà rời đi, nhưng căn phòng này là của Tiêu lăng và Tôn Nguyên, cô mà ở lại Tôn Nguyên ắt phải đi, Mạc gia giờ này chắc chắn vẫn đang hỗn loạn, tuyệt đối không có người chuẩn bị phòng cho Tôn Nguyên, lẽ nào để anh ta ngủ chen với Tiểu Hy?
“Tiểu Hy...”
“Tiểu Hy có thể ngủ với chị, cái này em khỏi lo.” Tiêu Khả đến bên Tiểu Hy, cười tít mắt nhìn cô, “Tiểu Hy... Chị gọi em Tiểu Hy có được không, tối nay em chịu khó ở tạm với chị nhé, đằng nào mai chúng ta cũng đi rồi.”
“Được thôi, không sao.”
Khi nãy ở phòng của Mạc Oanh Oanh, giọng Tiêu Khả đanh thép như nữ vương, ấn tượng của Tiểu Hy với cô vô cùng tốt, đương nhiên sẽ không từ chối.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ngủ, đám đông đều khẽ khàng rời đi, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Tố và Tiêu Lăng.
Ánh đèn lấp lánh từ chiếc đèn chùm pha lê chiếu lên cả căn phòng, dưới ánh đèn đó, sắc mặt Tiêu Lăng khá khó coi, mắt nhắm nghiền.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Tiêu Lăng yếu đuối đến vậy, khi trước kể cả có ốm, cảm, khí thế của anh vẫn rất cao, bây giờ như thế này hoàn toàn giống một người bệnh nặng, Tô Tố nắm chặt tay anh.
“Tô Tố...”
“Có em, anh vẫn chưa ngủ à, có chỗ nào khó chịu à?”
“Anh thấy đầu hơi nặng.” Tiêu Lăng kéo tay cô, khó nhọc mở mắt, “Em nằm với anh một chút.”
“Vâng.”
Tô Tố cởi giày, ngồi lên giường, nhấc chăn lên nằm xuống cạnh anh, cô thử nhiệt độ trên trán anh, nhiệt độ vẫn ổn.
Tiêu Lăng ngại ngần nhấc tay cô xuống, vừa thở dài vừa nói, “Mạc Oanh Oanh bỏ thuốc mê vào cơm tối, xem chừng bỏ không ít, bây giờ anh chỉ không có tinh thần gì thôi, cơ thể không nóng...”
Thuốc mê.
Tô Tố cắn chặt răng, “Cả nhà Mạc Oanh Oanh thật đáng khinh.”
Người nhà Mạc hoàn toàn vượt qua những nhận thức của cô về độ bỉ ổi, vô liêm sỉ và hèn hạ, nên những chuyện bẩn thỉu như vậy mới làm quen tay đến thế, nên những lời vô liêm sỉ như vậy mới nói lưu loát thế, cô không hiểu sao trên trái đất này lại có loại người như thế tồn tại. Vì muốn kết hôn với một người đàn ông mà dùng tiền uy hiếp bạn gái rời xa anh ta, dùng sự tự sát để níu kéo, sau khi mấy chiêu đó đều thất bại, không ngờ đến chuyện bỏ thuốc cũng không từ.
Sau này thì sao.
Tô Tố dám khẳng định cuộc sống sau này sẽ không hề dễ dàng, hôm nay Mạc gia chịu một đòn đau như vậy, chắc chắn không thể nào cam tâm chịu đựng.
À, đúng rồi, khi nãy cô quên không tổng kết điểm này, người nhà Mạc gia còn tâm địa hạn hẹp, chịu thiệt là phải trả thù.
“Tiêu Lăng...”
“Ừ?”
“Anh làm cách nào thoát hiểm vậy? Nếu bọn họ đã dám bỏ thuốc mê anh thì chắc chắn sẽ tìm cách giữ chân Mộ Bạch cùng mấy người khác chứ, làm sao anh chạy khỏi chỗ Mạc Oanh Oanh?”
“Thực ra thì... Anh bị gây mê và bị bê đến phòng của Mạc Oanh Oanh rồi.”Tiêu Lăng liếc nhìn sắc mặt biến đổi của Tô Tố, anh đưa tay nhéo má cô, “Nhưng mà về chuyện làm sao chạy thoát được, ngày mai em sẽ được biết.”
Xem ra “món quà” anh chuẩn bị có liên quan đến Mạc gia, cô ôm lấy anh, không hỏi nữa, “Ngủ thôi.”
“Không muốn ngủ lắm, em nói chuyện với anh.”
“Được thôi, anh muốn nói chuyện gì, hay có muốn nghe chuyện gì?”
“Tô Tố... nếu như hôm nay bị bắt gặp trên giường thật là anh và Mạc Oanh Oanh, em... sẽ làm thế nào?”
Vấn đề này, cô quả thực đã nghĩ qua.
Cô dựng đầu dậy trên khuỷu tay, nhìn anh, “Anh đoán xem nào?”
Tiêu Lăng, “...”
Anh vì không biết mới hỏi vậy, thực ra anh cũng khá sợ, anh không sợ chuyện bị truyền thông nhìn thấy, cũng không sợ áp lực từ phía dư luận, anh sợ nhất là người phụ nữ nhỏ bé này khó khăn lắm mới vừa tha thứ cho anh, nếu lại để xảy ra chuyện như thế này, cô lại bỏ anh mà đi.
“Nói nhanh nào.”
Tô Tố nghĩ một hồi, mím môi cười, “Nếu quả thật là anh, thì chắc chắn em sẽ đau lòng và cũng sẽ trách anh.” Thấy ánh mắt Tiêu Lăng chìm xuống, cô bẹo má anh, cười tít nói, “Bất cứ ai nhìn thấy người đàn ông của mình trên giường với người đàn bà khác đều sẽ phẫn nộ, nhưng đợi bình tĩnh lại, cũng sẽ tha thứ thôi. Tiêu Lăng, em đã quyết định chỉ có anh, thì sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu, trừ phi anh không yêu em nữa.”
Tiêu Lăng vì câu nói của cô mà trống ngực liên hồi.
Đợi cho cô nói xong, trong lòng anh thấy ấm cúng lạ thường, anh liền vòng tay ôm cô vào lòng, “Tô Tố...”
Tiêu Lăng cảm động không thốt nên lời, xem ra sự lo lắng của anh khi trước đều là dư thừa, tình cảm của cô với anh không hề mỏng manh yếu đuối như anh nghĩ.
Tô Tố tắt đèn, hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Tiêu Lăng dù gì cũng bị bỏ thuốc, nãy còn cố gượng nói một hồi, lại nhận được sự phản hồi tích cực của Tô Tố, phút chốc đã yên tâm ngủ thiếp đi, Tô Tố ban ngày đã ngủ rồi nên giờ gần như không buồn ngủ.
Một tiếng sau, ngoài cửa phòng kêu lên.
Tô Tố khẽ khàng xuống giường, mở đèn phòng, cô không lập tức mở cửa, mà nhìn qua mắt thần trên cửa, thấy người vừa gõ cửa là Tiểu Trần cô mới mở ra, đừng trách cô ý thức phòng ngự quá cao, Mạc gia để xảy ra chuyện này, ai dám đảm bảo bọn họ không chờ thời cơ trả thù?
Căn phòng ngay đầu hành lang, trước cửa của Mạc Oanh Oanh đám đông nay đã vơi đi gần hết, nhưng vẫn còn một nhóm người cố chấp không chịu rời đi, chắc là đợi phía Mạc gia một lời giải thích.
Tô Tố lười phải nhìn lại lần nữa, mở cửa cho Tiểu Trần và bác sĩ bước vào.
Bác sĩ là người nước noài, tóc vàng mắt xanh, vừa vào đến đã dùng ngoại ngữ hỏi gì đó, Tô Tố nghĩ đó là tiếng Pháp nhưng cô lại không biết câu tiếng Pháp nào, đến tiếng anh còn nửa vời, cô hoàn toàn nghe không hiểu.
“Cô Tô, bác sĩ hỏi cô về tình hình sức khỏe của chủ tịch.”
“Ồ.” Tô Tố nói với Tiểu Trần, “Tiêu Lăng nói anh ấy bị bỏ thuốc mê.”
Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Tiêu Lăng xong, lại cù cù cạc cạc với Tiểu Trần, Tô Tố nghe không hiểu, càng nghe càng cuống.
“Cô Tô, bác sĩ nói tình trạng của chủ tịch cần truyền dịch, hơn nữa ngày mai cơ thể thiếu gia có thể sẽ có tình trạng đau đầu, không sức lực.”
“Vậy còn đợi gì nữa, mau truyền dịch cho anh ấy.”
Tiểu Trần truyền đạt xong lời của Tô Tố, bác sĩ nhanh chóng truyền dịch cho Tiêu Lăng, lúc đâm kim vào Tiêu lăng như có chút chi giác, mi mắt anh động đậy, dường như muốn mở mắt ra, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng được cơn buồn ngủ, lại thiếp đi.
Tô Tố thấy anh như vậy, trong tim đau quặn từng cơn.
Sau khi tiễn bác sĩ ra về, cô giữ Tiểu Trần lại, “Người nhà họ Mạc giải quyết chuyện này thế nào?”
“Mạc lão gia giải thích với truyền thông rằng Ngụy Cường uống say xông nhầm vào phòng Mạc Oanh Oanh, một người say đến mất tri giác, một người lại bệnh ngủ li bì, nói rằng hai người không xảy ra quan hệ gì.”
Tô Tố cười khểnh, “Cánh nhà báo tin rồi?”
“Làm sao họ có thể tin được, giờ này họ vẫn đang trấn thủ trước cửa phòng Mạc Oanh Oanh, chờ người đương sự ra kìa, nhưng theo tôi thấy, người nhà họ Mạc không có ý muốn bước ra, chắc là đang bàn bạc đối sách.”