Tiêu Khả nói vậy đã là khách khí rồi.
Nếu như chuyện tối nay bị lão gia biết, với tính cách của ông thì Mạc lão đầu khó thoát, chiến hữu thì đã sao, cháu gái ông là cháu gái còn cháu trai người ta thì nhặt được trên đường chắc?
Tiêu Khả tức tối quay người, kéo mọi người đi ra ngoài, “Chuyện này không còn gì để nói nữa, Mạc lão gia muốn xử lý chuyện gia đình thì cứ xử lý, hôm nay chúng tôi cũng ngồi máy bay lâu như vậy đến đây lại cũng chơi lâu, mọi người đều đã rất mệt rồi, chúng tôi xin phép đi trước.”
Mấy người họ nói xong không để tâm người nhà Mạc gia nữa, liền nhấc chân đi luôn.
Lãnh Mạc và Mộ Bạch đi đến bên Tiêu Lăng, khẽ khàng đỡ anh đi về phía trước.
Tiêu Lăng bị bỏ thuốc mê loại mạnh là chuyện có thật, mặc dù mấy người họ đã cố cho anh tỉnh lại, nhưng lúc này cơ thể Tiêu Lăng1khá yếu, khó có thể chịu đựng được lâu.
Mấy người họ đi ra đến cửa, người hầu cũng không dám ngăn lại, mà để họ đi ra.
Vừa ra đến ngoài cửa thì bị đám đông chặn lại, mặc dù đám nhà báo không vác máy quay cũng không đeo micro nhưng vẫn mắc bệnh nghề nghiệp, nhao nhao lên hỏi.
“Tiêu thiếu gia, xin hỏi rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói Mạc tiểu thư bị bắt tại trận với người đàn ông khác, chuyện này có thật không?”
“Tiêu thiếu gia, tiếp sau đây ngài sẽ xử trí việc này như thế nào?”
...
Tiêu Lăng đưa bàn tay lên, ra hiệu “dừng lại”, mọi người đều ngưng đặt câu hỏi, đợi sự trả lời từ phía anh, Tiêu Lăng mấm môi sầm mặt, “Chuyện hôm nay mọi người nên phỏng vấn Mạc lão gia thì hay hơn, nhưng thực ra tôi cũng có chuyện muốn tuyên bố. Hai năm trước tôi và cô Mạc Oanh Oanh có một đính ước bằng miệng, chuyện này1thiết nghĩ mọi người đều biết rõ, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, tôi hủy bỏ hôn ước với cô Mạc Oanh Oanh, từ hôm nay nam lấy vợ, nữ gả chồng, hai người không liên can đến nhau.
Cánh nhà báo lập tức bốn mắt nhìn nhau.
Đây... lẽ nào chuyện của Mạc tiểu thư là thật, cho nên Tiêu thiếu gia mới thấy bẽ mặt và hủy bỏ hôn ước?
Lúc này đám đông còn định hỏi thêm, Lãnh Mạc và Tôn Nguyên đã giương tay cản lại, “Lão đại hôm nay cơ thể không được khỏe, nếu các vị có chuyện gì mai hẵng hỏi.”
Đám nhà báo lúc này mới nhận thấy sắc mặt Tiêu Lăng có chút tái nhợt.
Có một số người đã tự tưởng tượng cả một câu chuyện.
Tiêu Lăng và Mạc Oanh Oanh là thanh mai trúc mã, Tiêu Lăng từ nhỏ thích cô, nhưng thích người khác không có nghĩa người ta sẽ thích lại, Mạc Oanh Oanh lại không hề thích anh, vì muốn hủy bỏ hôn ước với5anh mà không màng lên giường với người khác, để cho Tiêu Lăng bắt dâm tại giường... Còn Tiêu Lăng sau khi nhìn thấy Mạc Oanh Oanh và người đàn ông khác đang trên giường lăn lộn, nên chịu một đòn đau như sét đánh, tinh thần mới mê mệt như vậy.
Cánh nhà báo nữ lóe lên trong mắt mình lòng thương của người mẹ, lập tức tránh đường, “Tiêu thiếu gia anh mau đi nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, ngủ một giấc ngày mai sẽ lại tốt thôi.”
Tiêu Lăng, “...”
...
Vừa về đến phòng, Tiêu Lăng không gắng được nữa, chân mềm nhũn thiếu chút ngã lên đất. Tô Tố nhanh tay đỡ anh lại, “ Anh sao rồi?” Tiêu Lăng mặt tái bệch, lắc đầu.
Tô Tố cắn môi, đỡ anh nằm lên giường.
Mọi người trong phòng đều nhìn anh lo lắng, Mộ Bạch thấy Tô Tố lo lắng như vậy, dịu dàng nói, “Anh đã bảo Tiểu Trần đi mời bác sĩ rồi, chắc cũng chỉ một tiếng nữa họ sẽ về2đến thôi.”
Tô Tố ngồi bên giường, khẽ gật đầu.
Tiêu Khả đến bên giường, nhìn thấy Tiêu Lăng hôn mê như vậy, cô rất lo, “Tiểu Lăng... hay là đêm nay chúng ta rời khỏi đây đi, không tham gia cái hội đính hôn gì gì nữa, lễ đính hôn của Mạc Tầm có liên quan gì đến chúng ta đâu, nơi này là địa bàn của Mạc gia, giống như chuyện tối nay vậy, nếu sau còn xảy ra vấn đề gì giữa hai bên, trên đảo toàn người của họ, chúng ta chắc chắn sẽ thiệt thòi.”
“Không” Tiêu Lăng gắng gượng, mặc dù thần sắc anh mê mệt, nhưng giọng nói vẫn rất kiên quyết, “Bọn họ tính kế cho em vào tròng như vậy, nhất định em phải nhìn thấy họ trả giá cho chuyện này, chị đừng có lo... lần này em không nghĩ đến họ có thể bất chấp thủ đoạn đến vậy, bây giờ em có cảnh bị rồi, em dặn Tiểu Trần liên hệ bên chính phủ ở đây, nếu9thật xảy ra chuyện gì, chỉ cần một cuộc điện thoại gọi đi, chính phủ địa phương sẽ cho người đến.”
Chị...
Tiêu Khả rất ít khi nghe Tiêu Lăng gọi mình như vậy, mặc dù cô có hay cãi cọ với Tiêu Lăng nhưng hai người cùng lớn lên bên nhau, tình cảm rất sâu đậm. Tiêu Khả nghe em trai nói vậy bèn thở dài, “Chị biết chủ ý của em có mục đích lớn, em tự xem xét nên hành động thế nào. Lần này Mạc gia gài chúng ta, tuyệt đối không thể cho qua, đợi mai lễ đính hôn kết thúc chúng ta sẽ về bẩm báo lại một lượt với ông nội, để ông có sự phòng bị với Mạc gia.”
Tiêu Lăng gật gật đầu.
Qua chuyện tối nay, quan hệ trên bề mặt giữa Tiêu gia và Mạc gia cũng chẳng cần phải gìn giữ nữa.
“Ha....” Mọi người đều đang bàn tán, bỗng nhiên Lãnh Mạc cười hắt.
Mọi người đồng loạt quay ra nhìn anh, Mộ Bạch và Tôn Nguyên nhìn1theo hướng của Lãnh Mạc, lại chỉ nhìn thấy đèn chùm pha lê trên đầu, còn lại chả thấy gì, Tôn Nguyên nghi hồ hỏi,
“Lãnh Mạc mày đang nhìn gì thế?”
“Camera” Lãnh Mạc lạnh lùng nói, “Bê ghế ra đây”
Tôn Nguyên nhìn lại bố trí của căn phòng, bê đến một chiếc ghế cao, Lãnh Mạc lật chăn trên giường, đặt ghế lên trên rồi đứng cả người lên ghế, anh lấy xuống một chiếc máy quay nhỏ từ trên đèn chùm thủy tinh lấp lánh, lúc này máy ảnh còn đang mở, nhấp nháy ánh đèn đỏ.
“Mẹ nó, trong phòng sao lại có thứ này?”
Lãnh Mạc thuộc xã hội đen, anh ta có thể làm đến chức đầu rắn của thành phố A này, chắc chắn phải được tôi luyện không ít, sau không ít lần được rèn dũa, bất kể là ở đâu, anh đều có thói quen kiểm tra nơi mình dừng chân. Mấy thứ đồ chơi trẻ con kiểu này không thể qua được mắt Lãnh Mạc, anh tiện tay bóp nát máy quay.
Anh nhảy xuống ghế, trầm mặt nói với Tiêu Lăng, “Xem ra bọn họ tính cả, mày sẽ đến ở phòng này nên đã có chuẩn bị, cho nên lúc mày mới vừa hôn mê đã bị người ta vác đi.”
Tiêu Lăng mặt càng lạnh băng.
Tô tố nghe mọi người, mỗi người một câu nên cô cũng đại khái đoán ra tối nay xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến chuyện cảnh tượng tối nay cô nhìn thấy suýt chút nữa là do Tiêu Lăng đóng vai nam chính, Tô Tố vừa sợ vừa hận, cô nắm chặt lấy tay Tiêu Lăng, “May thay anh không sao, không thì...”
Không thì cô tuyệt đói không tha cho Mạc Oanh Oanh.
Con nhỏ chết tiệt Mạc Oanh Oanh còn nghĩ người bị gài hôm nay là Tiêu Lăng nên Tô Tố này sẽ quên đi tiêu Lăng?
Người mà Tô Tố này ngắm đến, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Trừ phi là Tiêu Lăng thay tâm đổi ý, nếu không, kể cả hôm nay người bị gài là Tiêu Lăng thật, cô cũng tuyệt đối không rời xa anh.
“Tiêu Lăng, nếu mai chúng ta không đáp lễ lại họ thì quá có lỗi với bản thân rồi.”
“Ừ.” Tiêu Lăng nắm chặt tay cô, mắt nhắm nghiền lại nói khẽ, “Yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ không được dễ chịu đâu.”