"Ừm..."
Thẩm Tòng Tâm cười dịu dàng, cắn nhẹ vào bờ môi anh: "Về sau anh là của em, chỉ của riêng mình em"
"Ừ, của riêng em" Phí Nam Thành thâm tình nhìn cô, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Anh thuộc quyền sở hữu của bà xã đại nhân, bây giờ và cả sau này đều như vậy"
"Thật sao?"
"Thật"
"Vậy em sẽ bắt anh, trói buộc anh cả đời này đều phải ở bên cạnh em"
"Anh nguyện ý, chỉ cần là em, cho dù có trói buộc anh bao lâu, bao nhiêu kiếp vẫn đều nguyện ý"
Thẩm Tongd Tâm cười hạnh phúc, đôi mắt mê ly nhìn ánh mắt kiên định của Phí Nam Thành, sau đó chủ động hôn lên đôi môi lành lạnh của anb, cùng anh cuồng nhiệt ôm hôn, Phí Nam Thành cũng ôm chặt Thẩm Tòng Tâm , cùng với cô ở trên giường nệm màu trắng to lớn, kí©ɧ ŧìиɧ quấn lấy, cuồng nhiệt hôn, xoay tròn thân thể, cùng đầu lưỡi đối phương quấn thật chặt, bọn họ cũng mê say nụ hôn này, thậm chí có thể nghe được tiếng tim của đối phương đập mạnh.
"Bà xã, anh yêu em"
"Em cũng yêu anh, Thành Thành, cảm ơn anh vì tất cả cả, cảm ơn tình yêu của anh, cảm ơn vì đã luôn chờ đợi em"
"Đồ ngốc...người phải nói cảm ơn là anh mới đúng" Phí Nam Thành không nhịn được, ôm hôn cô, thâm tình nói: "Cảm ơn em vì đã luôn kiên trì, đã không bỏ anh một mình trên thế gian này"
Nước mắt Thẩm Tòng Tâm rơi xuống, cảm động nhìn hắn, cô thâm tình cùng môi anh dây dưa,
Cùng anh quấn lấy nhau trên giường, kí©ɧ ŧìиɧ mà hoan ái.
Có lẽ...Điều khiến chúng ta hạnh phúc nhất không phải là được rất nhiều người yêu thích. Mà đó là tìm được người yêu mình hết lòng sâu đậm, dù có ra sao cũng mãi không rời xa.
Trong yêu đương cũng như ở trong giấc mộng, không có gì gọi là không thể được.
Tình yêu là sự hy sinh, bởi chỉ có khi yêu, con người mới dám hy sinh vì nhau, hy sinh thời gian, công sức, mà có khi là cả một đời cho nhau.
Phí Nam Thành...may mắn lớn nhất trong cuộc đời em là gặp được anh...
Sự ưu ái lớn nhất trong cuộc đời em mà ông trời ban cho đó chính là được yêu anh và được anh yêu...
Cảm ơn anh...vì đã đến bên em, cho em cảm nhận được thế nào là một tình yêu khắc cốt ghi tâm...Cho em cảm nhận được mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này...Ông xã của em.
--------
9 tháng sau.
Cuối cùng cũng gần đến ngày Thẩm Tòng Tâm sinh bảo bảo.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, trời trong xanh, gió mát. Thẩm Tòng Tâm ôm cái bụng bự 9 tháng của mình đang cùng Tần Lục Minh chơi cá ngựa ngoài vườn, vừa chơi vừa gặm cắn đùi gà, được một lúc lại bị đau bụng làm Tần Lục Minh được một phen hoảng sợ hú hồn chim én: "Chị...chị dâu...Chị bị làm sao vậy? Đừng nói đùi gà chiên này có vấn đề nha, đây là đùi gà do chính tay ma ma đại nhân tự làm cho chị...Từ lúc chị có cục cưng, trái cây hoa quả, bò sữa đều do Lão đại cho người tự trồng và lấy sữa a, ở nhà còn nuôi thêm mấy con gà do chính tay Lão đại tự chăm sóc...đây cũng là gà nhà của Lão đại được không?"
"A...cậu còn đứng đó mà nói nhảm" Thẩm Tòng Tâm nghiến răng, nghiến lợi chỉ hận không thể đập cho tên ngốc này một trận, cô ôm thắt lưng kêu to: "Tôi muốn sinh cục cưng của Lão đại nhà anh...mau gọi Thành Thành về aaa..."
Tần Lục Minh nghe vậy, hoảng sợ, sau đó mới hốt hoảng chạy nhanh vào nhà gọi to:
"Mẫu...mẫu hậu đại nhân...ý lộn, Bác trai, bác gái ơi...không xong rồi, chị dâu muốn sinh"