"Lão đại, anh không nghe nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu à"
"chậc...chậc...tôi quên mất, cẩu độc thân lâu năm như cậu làm sao mà hiểu được tình yêu ngọt ngào như nào, thôi bỏ đi, tôi thấy Mạnh Hữu cũng chưa có người yêu, nếu hai người ế lâu quá thì có thể cân nhắc lại"
Tần Lục Minh:"..." Cmn Lão tử đây là trai thẳng được không a.
-------
8 giờ tối, cuối cùng Phí Nam Thành cũng về đến nhà.
Tiểu Jack đang trong phòng đồ chơi xếp hình, còn Thẩm Tòng Tâm vừa mới đi tắm về.
Cạch!
Cánh cửa phòng ngủ được mở ra, một mùi hương quen thuộc dịu nhẹ xộc vào mũi, Phí Nam Thành nhìn trên giường thấy Thẩm Tòng Tâm đang nằm dựa lưng vào tường đọc sách, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh màu trắng, anh không khỏi mỉm cười bước đến chỗ cô.
"Ông xã, anh về rồi"
"Ừm"
"Đói không?" Thẩm Tòng Tâm ngước mắt lên hỏi anh.
"Đói...rất đói"
"Anh nghỉ ngơi đi, em xuống bếp hâm lại đồ ăn cho anh"
Vừa nói, cô định xuống giường nhưng lại bị vòng tay to lớn của anh ôm chặt lấy, đầu anh chôn vùi vào cổ cô không ngừng cọ cọ vào đó, giống như đứa trẻ to xác khiến cô có chút buồn cười.
"Sao vậy? Nhớ em lắm à" Thẩm Tòng Tâm mỉm cười nhìn anh.
"Ừm...nhớ mùi vợ" Phí Nam Thành không ngừng ngại trả lời.
"Này, bỏ em ra đi, không phải anh đang đói sao"
"Đúng vậy, bảo bối?"
"Hả?"
"Hình như lâu lắm rồi anh chưa được ăn thịt"
"Ngày nào mà chẳng có thịt, tối nay cũng có"
"Không phải" nói rồi anh liền nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô, đầu lưỡi không ngừng thăm dò vào trong khoan miệng cô, mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để trong đó, hôn được một lâu anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, trán tựa lên trán cô thì thầm nói: "anh nói...là ăn thịt vợ"
Vừa dứt lời xong, anh đã cúi xuống hôn cô, trao cho cô nụ hôn nồng nhiệt ướŧ áŧ, hôn được một lúc, cảm nhận được người con gái trong l*иg ngực anh đã mềm nhũn, khó khăn hít thở mà tựa vào người anh, Phí Nam Thành mới lưu luyến nhẹ nhàng rời môi cô ra.
Trong lòng của Thẩm Tòng Tâm ngọt ngào, nằm ở trên ngực của anh, ngọt ngào gọi: "Chồng ơi!"
"Hả?" Phí Nam Thành hôn nhẹ vào má cô, mỉm cười dịu dàng đáp lại.
"Chồng" Thẩm Tòng Tâm lại ngọt ngào kêu, ánh mắt long lanh nhìn anh, nhìn thấy khuôn mặt của Phí Nam Thành thật sự đẹp trai đến không chịu được, trong lòng lại từng trận ngọt ngào.
"Sao hả vợ yêu?" Phí Nam Thành nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Thẩm Tòng Tâm, anh đột nhiên đem lấy cả người cô đè dưới thân, cúi đầu, cặp mắt nóng rực giống như ngọn lửa bốc cháy, duỗi ra ngón tay, sờ nhẹ trên môi đỏ mọng mềm mại của cô một chút, mới mỉm cười hỏi:" Thế nào? Bà xã đại nhân muốn gì?"
"Em..." hai tròng mắt Thẩm Tòng Tâm khẽ nhìn chằm chằm vào anh, rồi lại khẽ cắn môi dưới.
"Bảo bối...đừng nhìn anh như vậy"
"Tại sao?"
Phí Nam Thành trầm mặc, ánh mắt nóng rực nhìn cô, sau đó anh cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô, thì thầm: "Bởi vì...anh sợ mình không kìm chế được, sẽ không ngừng mà muốn em, muốn như nào cũng không đủ"
Thẩm Tòng Tâm nghe anh nói vậy, trong lòng càng thêm ngọt ngào, liền lập tức vươn tay ôm lấy cổ anh, gương mặt hơi phiến hồng nói: "Thật ra...Bác sĩ nói trong 3 tháng đầu chúng ta có thể"
Phí Nam Thành nhìn cô duyên dáng, xinh đẹp động lòng người như vậy, trong lòng anh liền nổi lên một trận cồn cào, tình cảm bắt đầu khởi động, không nhịn được liền cúi đầu hôn lên môi cô, gặm nhấm lấy đôi môi mềm mại, mê say nói: "Bảo bối, anh hứa sẽ rất nhẹ nhàng"