Sáng sớm.
Cộp...cộp...cộp
Thẩm Tòng Tâm đang ôm Tiểu Jack ngủ ngon lành, lại nghe thấy tiếng động không ngừng vang lên.
Cô nhíu mày, tỉnh hẳn ra...tiếng gì vậy?
Tiểu Jack cũng vì bị tiếng động làm ồn mà tỉnh dậy, cậu bé khẽ vùi vào lòng mẹ làu bàu: "mẹ, là động đất sao?"
Thẩm Tòng Tâm mỉm cười khẽ xoa đầu cậu nhóc: "không phải? Nào, dậy thôi, chúng ta ra ngoài xem có chuyện gì?"
Mà bên ngoài lúc này, một đống người ra ra vào vào, khiêng đầy đủ mọi thứ thứ đồ trên tay mà toàn là đồ chơi trẻ em.
"Cái giường hình ô tô này, mang vào phòng ngủ lắp cho tôi" Phí Nam Thành đứng một bên ra lệnh.
"Vâng, thưa thiếu gia"
"Còn mấy cái đồ chơi này cũng mang hết vào phòng xếp gọn gàng cho tôi, đồ nào ra đồ đấy, ô tô để riêng, máy bay để riêng, siêu nhân để riêng, các con vật để riêng,..."
"Vâng"
Mấy tên vệ sĩ của anh không ngừng theo mệnh lệnh mà bận rộn làm việc.
--------
Thẩm Tòng Tâm và Tiểu Jack tỉnh dậy, bỗng cậu bé giật mình thốt lên.
"A...mẹ đây là đâu?"
"Con nói gì vậy?"
"Đây...đây không phải nhà của chúng ta, chúng ta...đang ở một nơi rất xa lạ" Tiểu Jack ngỡ ngàng nhìn căn phòng xa hoa rộng lớn, trời ơi! Ngôi nhà thật to và đẹp, giống như cậu bé đang lạc vào một cung điện vậy.
"Con...con nói thật sao, đây không phải là nhà của chúng ta ư" Thẩm Tòng Tâm cũng có chút hoảng hốt hỏi con trai, đôi tay khẽ nắm chặt bàn tay của cậu nhóc.
"Đúng vậy ạ! Mẹ không phải chúng ta bị bắt cóc chứ? Nhưng nơi này thực sự rất đẹp nha"
Thẩm Tòng Tâm nghe vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi, run lên,...làm sao có thể...rõ ràng...cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng hôm qua cô ôm Tiểu Jack ngủ trong phòng mình mà, còn có...còn có Nam Thành bên cạnh...Nam Thành...Anh ấy đi đâu rồi? Sao cô và Tiểu Jack có thể bị bắt cóc được chứ...
Đúng lúc này, một đống người đang khiêng đồ đi lên lầu, thấy hai người Thẩm Tòng Tâm đã tỉnh dậy, đang vừa đi đến cầu thang, họ liền vui vẻ chào hỏi.
"Chào phu nhân"
"Chào Tiểu thiếu gia"
Bùng!
Đầu Thẩm Tòng Tâm lập tức bùng nổ ong ong, cái...cái gì cơ? Thiếu...Thiếu phu nhân? Chuyện này là sao? Không phải cô đang xuyên không đó chứ? Cảm giác của cô lúc này vừa khó tin, lại vừa mơ hồ.
"Ừm...đúng rồi...chỗ đó xếp ở đó...con ngựa gỗ kia mang lên phòng đi..."
Giọng Phí Nam Thành vang lên khiến cho Thẩm Tòng Tâm ngỡ ngàng đôi chút, cảm giác bất an lo lắng cũng vơi đi, hóa ra anh vẫn ở bên cô, anh không có bỏ cô mà đi.
"Thành Thành...có chuyện gì sao?đây là đâu?"
Phí Nam Thành đang chỉ bảo họ sắp xếp đồ, lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên từ trên lầu, anh mới ngẩng đầu lên, thấy cô và Tiểu Jack đã dậy, đang đứng trên cầu thang, ánh mắt anh bỗng chốc dịu dàng và ấm áp, bước chân trầm ổn đi lên lầu.
"Tỉnh rồi? Là tiếng động làm em và con tỉnh sao"
"Thành...chúng ta đang ở đâu?"
"Chú...đây là đâu?"
"Là nhà của chúng ta"
"Nhà?"
Phí Nam Thành mỉm cười nhìn hai mẹ con đang kinh ngạc trước mặt, anh khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô như một lời chào buổi sáng, cắn nhẹ môi cô một cái rồi thì thầm: "Đây là nhà của chúng ta, từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây"
Sau đó lại cúi xuống hôn vào má của cậu nhóc: "thích không? Từ bây giờ, đây sẽ là nhà của con"
"Chú làm gì vậy?" cậu bé ngượng ngùng khẽ xoa lên khuôn mặt đỏ bừng của mình: "chú là con trai sao có thể hôn con trai được chứ"
Phí Nam Thành suýt chút nữa bật cười vì câu nói như ông cụ non của cậu nhóc, những người ở đó cũng không khỏi cười thầm, tiểu thiếu gia thật đáng yêu a!!
Chỉ có Thẩm Tòng Tâm là vẫn chưa thoát khỏi sự mơ hồ này...nhà? Anh nói là nhà ở đâu?
Nhưng cô không hề biết rằng, tối qua lúc cô và con trai đều đã ngủ say, ai đó đã âm thầm đưa cô và con trai ngồi máy bay riêng bay về Trung Quốc rồi