Tối đến.
Thẩm Tòng Tâm và Tiểu Jack đã ngủ say trên giường rồi, chỉ còn lại mình anh chưa ngủ do đang xử lí công việc.
Lúc anh đang làm việc, thi thoảng lại nhìn lên trên giường nơi có hai mẹ con đang say giấc kia, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngập tràn hạnh phúc, mọi chuyện tốt đẹp như vậy đến quá nhanh, thật sự khiến anh thấy có chút không chân thực.
Không nhịn được, anh khẽ đứng dậy đi đến bên hai mẹ con đặt lên trán mỗi người một nụ hôn dịu dàng và ấm áp.
"Bà xã của anh, tiểu bảo bối của ba, ngủ ngon"
Lúc anh xoay người định quay lại làm việc tiếp, lại nhìn thấy dưới ngăn bàn có để thật nhiều bức thư trong đó.
Tò mò, Phí Nam Thành cần lấy một tờ trong đó lên xem rồi mở ra, đập vào mắt anh chính là nét chữ ngây thơ nghệch ngoặc của trẻ con...
"Ba
Ba là baba Thành Thành phải không? Ba đang ở đâu? Năm nay Tiểu Jack đã 4 tuổi rồi! tại sao không thấy ba về thăm mẹ với Tiểu Jack, có phải ba không cần mẹ với Tiểu Jack rồi nữa không?...
Tiểu Jack rất nhớ ba, mẹ cũng nhớ ba..."
Một tiếng "ba" này như tiếng sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu anh, đau đớn đến lồng ngực hô hấp khó khăn
Ba không cần mẹ nữa sao?
Ba không cần Tiểu Jack nữa sao?
Từng câu từng chữ như đang không ngừng trách mắng anh, kết tội anh, như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim anh, đau đớn rỉ máu...
Rất lâu sau đó, bàn tay anh mới run run cần lên bức thứ hai...
"Ba
Chú Nhất Hàn rất tốt với con, chú ấy luôn ở bên chăm sóc mẹ với con, chú nói chú muốn làm "ba" con...nhưng con không muốn, con chỉ muốn ba và mẹ cũng chỉ muốn ba...
Ba...
Đã rất lâu rồi con không thấy chú Nhất Hàn đến nữa, có phải chú ghét con rồi không? Có phải chú ấy cũng sẽ bỏ mẹ với con mà đi?
Nhưng...Tiểu Jack rất ngoan mà, Tiểu Jack không có hư, tại sao chú không đến thăm con và mẹ nữa...tại sao?..."
Đôi tay anh run rẩy, nước mắt đã làm nhòa đi từng dòng chữ trên đó,...làm sao...làm sao...anh có thể không hiểu được cảm giác thiếu đi tình thương của một người cha chứ...
Làm sao anh không hiểu được cảm giác khao khát có một người cha là như thế nào...
Huống hồ...thằng bé mới chỉ có 4 tuổi...con của anh...Tiểu Jack của anh...
Ông trời ơi...kiếp trước có phải anh đã tạo nên nghiệp chướng gì, nên kiếp này ông mới dùng cách này để hành hạ anh phải không?
Phí Nam Thành hít thở sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm trạng đang kích động lại, bàn tay anh lại run rẩy mở từng tờ tiếp theo, trái tim cũng theo đó mà đau đớn run lên.
"Ba
Hôm nay bạn mập lại trêu chọc Tiểu Jack, cậu ta nói xấu mẹ, cậu ta nói vì mẹ bị mù nên ba mới không cần mẹ và con...Tiểu Jack đã đánh nhau với cậu ta, bởi con biết ba không phải là người như vậy, ba vẫn sẽ về thăm mẹ và Tiểu Jack mà phải không?
Tiểu Jack cũng sẽ không cho phép ai nói xấu mẹ, mẹ là mẹ xinh đẹp nhất, con sẽ là hiệp sĩ bảo vệ mẹ...
Nhưng...có phải con sai rồi không? Mẹ biết con đánh nhau với bạn nên mẹ đã rất buồn, tối nay mẹ đã khóc rất nhiều..."
Nước mắt anh lúc này đã rơi xuống không thể kiểm soát được nữa, đôi tay khẽ siết chặt lại.
......
"Ba
Tiểu Jack thực sự rất thích chiếc xe điều khiển có hình siêu nhân trong quán, nhưng con biết mẹ không đủ tiền mua, nên con sẽ không nói cho mẹ biết, Tiểu Jack sẽ đợi đến khi nào ba về ba sẽ mua cho con được không?
Ba
Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Jack, cảm ơn ba vì đã mua cho con chiếc xe mà con thích nhất, con yêu ba và cũng rất nhớ ba..."
Phí Nam Thành chỉ cảm thấy trái tim mình như đang bị một bàn tay hung hăng bót nghẹt lấy, đau...thật đau quá!!!
"Ba
Tối nào mẹ cũng mơ thấy gặp ác mộng, rồi tỉnh dậy giữa chừng ôm chặt lấy con...
con biết mẹ đang khóc, đang sợ hãi, con biết mẹ đang nhớ ba, đang cần ba...con cũng nhớ ba, con cũng cần ba"
"Ba.
Con là Tiểu Jack đây, hôm nay Tiểu Jack đã gặp được một chú đẹp trai nha, chú ấy còn tốt bụng đưa con về phòng bệnh nữa nha. Mặc dù con biết bệnh của con rất đau nhưng con không kêu la om xòm con sợ mẹ lo lắng cho con. Con tự nói con phải mạnh mẽ để có thể bảo vệ mẹ đến khi ba về với mẹ và Tiểu Jack".
...........
"Ba ơi!! Con nhớ ba, mẹ Milan tối nào cũng khóc, con biết mẹ đang nhớ ba nên mẹ mới khóc...năm nay con đã sắp 5 tuổi rồi, Tiểu Jack đã cao hơn một cái đầu rồi nha, có phải chỉ cần con càng lớn càng cao thì ba nhất định sẽ về tìm con và mẹ phải không?...
..........
Con đợi ba...người ba tốt nhất của con"
Anh thật ngốc...thật sự ngu ngốc, lần đầu nhìn thấy thằng bé rõ ràng cảm giác thân quen, rõ ràng cảm thấy quen thuộc...thế mà còn không nhận ra? Anh thật đáng trách...thật sự đáng trách...
Đọc xong từng bức...từng bức thư...mỗi nội dung trong đó đều giống như hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm xuyên vào tim anh, khiến trái tim anh không ngừng co thắp dữ dội, hô hấp dồn dập tưởng chừng như muốn nghẹt thở...
Cảm giác này thực sự đau đớn đến chết đi sống lại...
Giá như...anh tìm được cô sớm hơn...
Giá như...anh không bị mất trí nhớ, kéo dài đến tận 4 năm sau...
Nhưng tất cả...cũng chỉ là giá như mà thôi...
Anh...còn xứng đáng là một người ba tốt sao? Một người chồng tốt sao?
Hết thảy những đau đớn này, làm sao để có thể bù đắp được đây...
Ánh mắt anh đau xót nhìn về phía hai thân hình đang nằm ngủ ngon lành, ánh mắt kích động đau đớn, cảm động nói không nên lời...
Phí Nam Thành quay sang nhìn về phía Thẩm Tòng Tâm. Nếu như không phải cô đang chìm trong giấc ngủ thì anh thật sự muốn ôm cô chạy ra ngoài nói cho tất cả mọi người biết bà xã của anh, con của anh...là cả thế giới của anh, là tất cả đối với anh...
Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn say ngủ vẫn còn vương chút mệt mỏi của cô, Phí Nam Thành khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên bên tai cô, dịu dàng nói, "Bà xã, cảm ơn em!"
Đúng vậy, trong lòng anh lúc này tràn ngập sự cảm kích cùng hạnh phúc. Cho tới giờ, qnh cũng không biết tư vị này phải diễn tả thế nào nữa. Loại vừa hạnh phúc vừa đau xót này anh chưa từng được trải nghiệm bao giờ.
Trong lòng anh lúc này là những cảm xúc không ngừng đan xen, cảm kích có, vui mừng có, đau xót có, còn có cả trách nhiệm lớn lao vì bắt đầu từ hôm nay, anh không chỉ có trách nhiệm làm một người chồng tốt mà còn là một người cha nữa. Anh và cô rốt cục cũng đã có một đứa con do chính kết tinh tình yêu của họ tạo ra. Đứa bé này là niềm kiêu hãnh cùng tự hào của anh và cô. Từ hôm nay, anh phải tích cực trở thành một người cha tốt.